Con gái người tình xưa - Chương 4
Phần 4
Sau việc giải cứu D. một tuần.
Lúc đó, tôi vẫn đang ở quê. Gọi là quê chứ thật ra là nó lên thành phố rồi. Cái ngày tôi phụ P. ra đi, nó vẫn chỉ là một thị xã miền Trung đầy nắng cát. Trải qua một cuộc bể dâu, cảnh sắc giờ đã khác. Từ hồi làm ăn phát đạt, tôi về quê cũng nhiều. Cứ mỗi năm về lại thấy nơi đây phát triển hơn, nhiều món ăn chơi ở Sài thành cũng dần dần xuất hiện. Có điều là ở Sài thành hết trend 1-2 năm rồi thì ở đây mới bắt đầu “trào lưu” mới.
Đang nghĩ miên man, bỗng nhiên…
– Oa!
Tôi giật cả mình, quay lại gắt:
– Ai đấy?
– Cháu D. đây! – Con bé cười cầu tài – Lần trước cháu quên chưa cảm ơn chú.
– Có gì đâu – Tôi xua tay – Ơn nghĩa gì.
– Mà cháu chưa biết tên chú là gì?
– Chú tên P. – Tôi tự giới thiệu – Cháu đi đâu đây?
– Cháu trả hẹn đãi lý nước mà chú nói í – D. khúc khích cười.
– Thật hả? Cháu theo dõi chú à?
– Cháu đùa đấy. Cháu mới học về. Trường cháu kìa.
Nói xong nó chỉ sang bên kia đường là trường T. Trường này hồi tôi còn ở đây là trường tư thục, chuyên cho bọn dốt đặc cán mai vào học. Tôi chép miệng:
– Trường T. à? Hồi trước chú học trường K. đấy!
– Trước cháu cũng học trường K. xong bị chuyển qua đây – D. phụng phịu, có vẻ nó cũng hiểu trường nó bị đánh giá thấp.
– Thế sao cháu bây giờ hoc trường T.? Quậy quá bị đuổi sang à?
– Làm gì có – D. phùng má lên giả vờ giận dữ, xong lại cười – Cháu biết rồi, chú xa quê nên không biết, chứ vụ đó nổi lắm mà…
Xong D. kể tôi nghe. Vốn là trường K. là trường chuyên của tỉnh, có lớp bán chuyên giành cho học sinh đủ điểm vào trường nhưng không đủ điểm thi môn chuyên. Hồi lớp 10 thì D. thi vào trường K. được vào bán chuyên. Nhưng năm ngoái, hồi D. sắp vào lớp 11, thì trường K. xóa sổ lớp bán chuyên và “gửi” toàn bộ học sinh lớp bán chuyên sang trường tư thục T. Thế là D. từ học sinh trường chuyên tỉnh bỗng chốc trở thành học sinh trường tư thục vốn mang tiếng học dốt dạy dốt từ trước đến giờ.
– Nhưng mà giờ thầy cô bên trường K. cũng về đây dạy nên chất lượng tốt lên rồi chú ơi! – D. phân bua như sợ tôi chê dốt vậy.
– Ừ, chú đi xa lâu rồi nên không biết – Tôi cười xòa – Thế năm nay thi Đại học đấy. Cháu chuẩn bị gì chưa?
– Cháu đi học thêm nhiều lắm – Con bé xịu mặt ra – Nhưng điểm số chẳng cải thiện gì nhiều.
– Chắc tại cháu lười học chứ gì? – Tôi châm chọc.
– Lười đâu mà lười! – Con bé phản ứng mạnh – Tại các thầy dạy dở quá thôi.
– Thế cháu học ai thế?
– Thầy X., thầy Y., thầy Z.,.v.v.. – Con bé bắt đầu đếm.
– Thế sao không học thầy A., thầy B., thầy C.,.v.v..? – Tôi liệt kê toàn mấy ông dạy thêm đỉnh.
– Khó lắm chú ơi – Con bé lắc đầu lè lười – Lớp mấy ông đấy đông lắm, cháu xin vô không nổi.
– Hay để chú xin cho cháu nhé?
– Thật không ạ? – Con bé bật thẳng dậy, mắt long lanh – Đến bố mẹ cháu còn không xin được ấy.
– Thật, cháu yên tâm – Tôi cười ra vẻ bí hiểm.
Xong tôi hẹn D. tuần sau cứ đến chỗ mấy ông thầy tôi kể xin học, pass là “cháu chú P.” là sẽ được vào. Tôi còn cho D. số tôi để có gì trục trặc thì liên hệ.
Hẳn mọi người thắc mắc tại sao tôi xin được đúng không? Tại đám “thầy” này may mắn làm sao cũng toàn bạn đồng lừa với tôi cả, nhờ vả cũng không khó. Với lại mấy lần tôi đóng góp cho trường cũ, tụi nó công tác ở đấy làm trung gian cũng có tí “hoa hồng”, nên nể mặt tôi phết. Dù gì, cũng tốn thêm một cái ghế thôi mà.
Đúng một tuần sau, điện thoại tôi có tiếng ting ting.
Mở lên xem thì hóa ra D. nhắn tin cảm ơn tôi vì không những được vào học mấy thầy đỉnh, mà nó còn được nhận vào lớp ưu tiên đặc biệt đào tạo cấp tốc để thi Đại học.
Đọc đến đây thì tơi hơi ngớ người ra. Tôi có nhờ mấy thằng bỏ mẹ đó làm vậy à? Hình như hơi quá. Mà thôi, thế cũng tốt. Tôi nhắn lại “Chúc mừng nhé. Khi nào rảnh đi uống nước.”
D. nó nhắn lại “Vâng thưa chú. Hihi”
Hẹn là vậy nhưng tôi chỉ gặp lại D. đúng một lần nữa trước ngày tôi về Sài Gòn. Kể ra tôi ở đây cũng cả tháng rồi. Vợ con tôi đi Úc chơi cũng sắp về. Tôi phải về đón vợ rồi sắp xếp công việc tiếp.
Nói chung chú cháu gặp nhau thì cũng không có nhiều chuyện để nói lắm, chủ yếu là D. nó than vãn chuyện học và chuyện bạn bè thôi. Ví dụ như chuyện nó nghỉ chơi với 3 đứa con gái bỏ bom nó hồi trước, chuyện học thêm khó khăn, hay chuyện nó quyết thi vào Đại học là do bị thằng T. hotboy của trường chê là dốt.
– Cháu không có dốt! – Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đó là D. rên hừ hừ, mắt long lanh.
Theo chính con bé kể thì D. học cũng bình thường, không giỏi xuất sắc nhưng cũng không tệ. Có điều con bé gốc nhà buôn bán, mà con gái nhà buôn hay mang tiếng không cần học về nhà cũng có tiền, nên hay bị mấy đứa học giỏi coi thường. Điều này tưởng vô hại nhưng trở thành gút mắc mãi về sau này trong lòng con bé.
Tán nhảm với con bé xong thì tôi về nhà, chuẩn bị đồ đạc để mai bay.
Vừa lúc đấy, có tiếng gõ cửa cộc cộc. Tôi ra mở cửa, thì thấy người tôi không hề mong đợi…