Con gái người tình xưa - Chương 3
Phần 3
Đi được một tí, con bé khóc thút thít. Thế là tôi dừng xe lại, bảo nó:
– Khóc cho xong đi rồi hẵng đi nhé. Chứ không vào phố người ta tưởng chú bắt cóc cháu.
Nó không nói gì, lại sụt sùi tiếp. Tôi đưa cho nó tập khăn giấy, tiện thể nhìn nó kỹ hơn. Trông con bé giống hệt C. trong ký ức của tôi: cũng khuôn mặt bầu, cánh mũi hơi “phổng phao”, đôi mắt to tròn lấp ló sao đôi mi trĩu dài và đôi môi anh đào. Lòng tôi lúc đó đã thầm có sự khẳng định.
Mất một lúc thì con bé mới nín, tôi bảo “Giờ đi nhé!” rồi rồ ga đi tiếp.
Trên đường, tôi hỏi bâng quơ con bé tên gì, sao lại bị bỏ lại một mình ở đây? Bồ đá à? Con bé nói tên nó là D. rồi khai tuốt tuồn tuột lý do bị bỏ lại. Cụ thể nó chơi với 3 đứa con gái khác là T., P. và L. Năm ngoái thì bốn đứa tụi nó thân nhau lắm, nhưng năm nay D. muốn thi vào Đại học nên bớt chơi bời với đám kia. Đột nhiên hôm trước 3 đứa kia đến rủ D. đi bằng được, bảo là lâu lắm chưa đi với nhau, có cái quán kia mới mở đẹp lắm. Rủ rê mãi, D. cuối cùng cũng đồng ý. Nó bảo trước khi đi đã có điềm rồi, xe của nó tự nhiên lăn ra hỏng. Bọn kia thấy thế vẫn cố nài đi, bảo là lên xe tụi nó đèo. Đến khi ra quán thì thây quán đẹp thật, D. nó mãi ngắm nên không để ý bọn bạn đã đánh tháo từ lúc nào. Đến khi nhận ra thì chỉ còn mỗi mình nó.
Nói một lúc thì đã vào thành phố. Câu chuyện lại chuyển sang chỉ đường về nhà D. Tôi dừng lại ở cách ngõ nhà D. vào một chút chứ cái cảnh ông già (tôi chưa già lắm, lúc đấy mới hơn 4 sọi) đi xe ô-tô chở một con bé cấp 3 về nhà thì không hay cho nó. Trước khi xuống xe, D. nói:
– Tiền xe hết bao nhiêu, cháu gửi chú ạ?
– Tiền nong gì. Tiện đường chú chở cháu về thôi.
– Không được – con bé gắt – chú chở cháu về thì cháu phải trả tiền chú chớ.
– Thôi, khỏi. Lần sau có dịp gặp thì đãi chú ly nước là được rồi.
Nói xong, tôi quay xe đi thẳng. Thực ra lúc đầu tôi định nấn ná ở lại để xem có phải là nhà C. không?! Nhưng nghĩ lại như thế không hay, lại lắm chuyện, nên tôi cố ý vọt lẹ để tránh giáp mặt.