Con gái người tình xưa - Chương 1
Phần 1
Các bác đã bao giờ trải qua cảm giác bị nguyên một chậu máu chổ đổ lên đầu chưa?
Nhà em thì đã trải qua rồi. Đó là một mùa hè cách đây trên dưới chục năm, cũng đúng vào cái dịp kinh tế suy thoái như thế này. Hồi đó, em với vợ em vun vén mãi mới được cái công ty môi giới bất động sản gia đình, nói theo ngôn ngữ đám đa cấp là làm chủ tài chính ăn thu nhập thụ động đến ngập mồm. Nghe thì ngon nghẽ thế thôi chứ hai vợ chồng cũng chạy Đông chạy Tây như mõ làng, chua lè. Thế rồi suy thoái ập tới, tình hình tài chính nhà em theo đó cũng trượt dài. Công ty đứng trước nguy cơ phá sản.
Thế là nhà em kích hoạt kế hoạch B, như phim đúng không? Văn vẻ thế thôi chứ nó có nghĩa là bán xới khỏi cái đất Sài Gòn này, khăn gói đi xứ khác khởi nghiệp lại từ đầu. “Miền đất hứa” nhà em chọn là Đà Lạt. Vốn trước đây có cao nhân chỉ giáo, vợ chồng em tính mở rộng thêm đầu mục kinh doanh kiểu du lịch ăn uống ở thành phố sương mù này. Ai ngờ kịch bản phụ nháy mắt trở thành kịch bản chính. Nhưng để đi được cũng phải tính toán để tổn thất ít nhất, dẫy được các khoản nợ từ công ty, chứ không cả nhà đi ăn mày lúc nào không hay thì đừng mơ mà đi Đà Lạt.
Cùng lúc thì nhà em cũng đang đau đầu vụ thằng Út. Không như hai thằng anh lớn, thằng Út ra đời khi gia đình đã ổn định về kinh tế. Vì vậy, trong khi hai anh nó tự lăn lộn lập nghiệp thì nó không có chí tiến thủ mà chỉ ham ăn ham chơi, đi học thì nợ môn ngập đầu. Vợ chồng nhà em khuyên mãi nó cũng chỉ “dạ, vâng” rồi đâu lại vào đấy, chán lắm rồi. Vợ em nhân dịp này tính chờ nó trả hết nợ môn thì cho nó đứng tên cái công ty trên Đà Lạt, vừa cho nó mối làm ăn để có đồng ra đồng vào sau này, vừa là cách chuyển đổi tài sản từ Công ty cũ sang địa chỉ mới.
Tối hôm đấy, vợ chồng em họp gia đình với riêng thằng Út định thông báo quyết định này. Và đây là lúc em ăn nguyên một chậu máu chó.
Ai ngờ đâu nó tiên phát chế nhân, giới thiệu vợ tương lai của nó cho vợ chồng em biết.
Vợ chồng em cứng cả họng. Riêng em nhìn mặt đứa con dâu tương lai thì tái cả mặt. Cũng may là định thần lại kịp nên có vẻ không ai để ý. Hôm đấy vợ chồng em miễn cưỡng cười nói tiếp hai đứa, vụ đứng tên Công ty thì gác lại. Sau này tụi nó cưới nhau, tụi em thông báo như một món quà mừng cưới.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, vợ tôi hỏi:
– Con bé đó là ai thế?
Em nghe mà giật thót người. Hóa ra vợ em để ý hết. Em chỉ biết cười khổ:
– Cái D. con của C. đấy.
– C. nào? – Vợ em nhăn mặt.
– C. người yêu cũ của anh hồi trẻ ấy. Anh kể với em rồi mà.
Điều này là thật. Vốn em với nhà em là bạn từ hồi cấp 3, mấy cái vụ yêu đương em toàn kể cho vợ em từ cái hồi còn chưa bập vào nhau nên tình sử của em thì vợ em nắm hết.
– Sao anh biết? – Vợ em lại tiếp tục màn hỏi cung.
– Có đợt về quê anh vô tình biết. Mà hình như anh cũng kể em rồi mà?!
– Nó có phải con anh không đấy? – Vợ em hỏi lạnh tanh, làm em sợ lạnh cả sống lưng.
– Anh bỏ C. 2 năm nó mới đẻ mà. Con anh sao được! – Tôi cười khổ.
– Thế cũng chẳng liên quan gì đến anh mà sao nãy sợ xanh mặt thế?
– Anh chị sợ đến lúc làm sui thì C. lại cào mặt anh ấy mà!
Như nhà em đã nói rồi đấy, xưa em bỏ C. ở quê để vào Thành phố lập nghiệp nên C. hận em lắm. Cơ mà nghe đâu sau này C. cưới chồng đại gia ở quê nên lên hương lắm, đảm bảo sướng hơn là lấy em vì lúc đấy ở quê em chỉ là anh công chức quèn thôi.
– Ai bảo là anh phải làm sui với nhà đó?
– Gớm. Em lại chẳng nhìn ra rồi lại còn hỏi anh.
Điều nhà em muốn nhắc đến là thằng Út và cái D. đã đi đến bước bác sĩ bảo cưới, mặc dù hai tụi nó nó chưa nói ra. Thật ra thì nhà em không tinh đến mức như thế, nhưng vợ em nhìn phát ra ngay khi mới gặp mặt. Và cũng giống như em, vợ em cũng xanh mặt trong vài giây. Hình như gia truyền nhà em là đi bắt thóp lẫn nhau thì phải?! Vợ em nghe sau thì chỉ chép miệng một cái:
– Thôi không nói với anh nữa. Đi ngủ thôi.
Hôm đấy nhà em cứ thao thức không ngủ được.
Có lẽ do nhà em sợ nằm ngủ, nói mớ là lộ ra quá khứ động trời giữa em và D. thì toi.
(Tên các nhân vật đều đã được viết tắt và thay đổi)