Cô Phương và những con cu - Phần 82
Phần 82
Sự việc thầy Bona bị đâm trong chòi gây chấn động cả thị trấn Thứ Mười Một. Rất nhiều lời đồn thổi ác ý không biết từ đâu ra, nói thầy xúc phạm giang hồ nên bị đâm, cũng có lời đồn nói thầy giành gái với Cường Đô La nên bị học trò đâm… Mấy lần trước Cường chọc phá, quậy phá ghê lắm nhưng cùng lắm là chỉ đánh dằn mặt một số thầy trong trường thôi, lần này có đổ máu nên lớn chuyện hơn. Công an huyện dù không muốn cũng phải vào cuộc. Mấy thầy trong trường từng bị Cường đánh trước kia hả hê lắm, đều chắc mẩm phen này cậu thiếu gia sẽ bị trừng trị thích đáng. Nhưng có ngờ đâu, khi công an điều tra thì nạn nhân là thầy Bona cứ nhất mực khai rằng là bị người lạ đâm khi đang bắt ăn trộm và trời tối quá nên không nhận ra ai, nên cuối cùng chẳng liên quan gì đến Cường hết. Lúc công an hỏi thầy để điều tra thì thầy suy nghĩ nhiều lắm, may mà thầy có bàn bạc trước với Thu và Phương để cùng khai với công an cho giống nhau. Cả nhóm cùng quyết định sẽ che dấu sự thực bởi lẽ nếu nói ra hết, chắc chắn Cường sẽ đi tù vì cái tội cầm đầu. Cậu ta bị bắt, Thu và Phương chưa chắc đã vui, mà thậm chí có thể chuyện không hay về mối quan hệ của họ còn bị đồn ra, không ai có lợi ích gì hết.
Bona phải nằm bệnh viên trên Rạch Giá mất mấy ngày, tính ra là hơn cả tuần lễ. Thầy không có thân nhân gì ở Miệt Thứ cả vì vốn dĩ quê thầy ở tận Sóc Trăng lận. Bona cũng dặn nhà trường đừng thông báo cho nhà thầy ở Sóc Trăng, sợ lo lắng vô ích và dù sao thì thầy cũng đã qua cơn nguy kịch rồi. Suốt thời gian thầy ở bệnh viện trên Rạch Giá, trường cũng quan tâm nhiều lắm, các thầy trong ban giám hiệu đều đến bệnh viện để thăm, rồi giáo viên cả trường đều góp tiền để tặng quà cho thầy.
Thậm chí, vì sợ thầy ở bệnh viện một mình không ai lo, trường còn phân chia việc, cắt cử người lên trên bệnh viện mấy ngày để tiện việc chăm sóc. Trong số giáo viên của trường thì có cô Phương và cô Thu là thân với thầy nhất nên cả hai đều tình nguyện lo việc đó. Tuy vậy cuối cùng chỉ có cô Phương lên đó một mình thôi vì dù sao cô cũng có xe máy, chạy đi chạy về tiện lợi. Cô Thu thì phải ở nhà, dạy bù luôn cho cô Phương suốt thời gian cô ở bệnh viện. Khỏi cần nói cũng biết Bona sung sướng đến mức nào rồi, thầy tha hồ được gần gũi người tình trong mộng suốt thời gian điều trị. Cô Phương túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho thầy như người thân trong nhà luôn. Nhiều khi thầy thức giấc giữa đêm, nhìn cô ngủ trên cái ghế bố ở cạnh giường mà thấy thương vô cùng. Dù tận tình chăm sóc Bona như thế, nhưng khi thầy đề cập đến chuyện tình cảm thì cô Phương khéo léo từ chối. Cô không hẵng là nói không thích thầy nhưng cô bảo lúc này đề cập đến mấy chuyện đó thì không hay lắm.
Một phần vì thực sự cô còn đang buồn vì chuyện của Cường, phần nữa cũng là vì giờ thầy Bona đang bệnh thế này nên tập trung điều trị hơn là nghĩ đến mấy chuyện đó. Nghe Phương nói vậy, Bona hơi tỏ vẻ không vui, cô cũng tinh ý lắm, cô hẹn Bona đến khi thầy khỏi hẵng sẽ cho thầy câu trả lời. Tận sâu trong tâm trí Bona cũng có cảm nhận được tình cảm của Phương, thông qua mấy cử chỉ chăm sóc ân cần của cô trong suốt thời gian thầy điều trị. Thầy vốn là người hơi ngây thơ, thẳng tính nên cứ là đi hỏi thẳng cô thôi, nhiều khi nghĩ lại thấy thế cũng hơi đường đột. Cô Phương là con gái, thầy cứ xồng xộc như thế thì sao mà cô trả lời được. Nghĩ đi nghĩ lại thì Bona đành ráng tịnh dưỡng, chờ đợi khoẻ hẵng rồi sẽ tiếp tục tỏ tình với cô nữa.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương tại nguồn: http://truyensextv1.com/co-giao-phuong/
Bona điều trị cỡ hơn tuần lễ thì bệnh viện mới cho về nhà. Thầy thực sự thấy cũng đỡ nhiều rồi nhưng Phương thì cứ lo nên suốt quãng đường chở thầy từ Rạch Giá về, cô chạy chậm rì. Cô chạy được đoạn ngắn thì bắt thầy nghĩ, thành thử từ Rạch Giá đi về đến nhà thầy mãi đến chiều mới tới. Bona ở có một mình, nhà cửa không ai quét dọn hơn tuần lễ nên bừa bộn và dơ dáy lắm. Phương lại tiếp tục dọn dẹp phụ thầy một lúc đến khi trời sụp tối mới xong. Lo cho thầy ăn uống xong thì Phương mới chia tay thầy. Bona ngập ngừng:
– Em… em về hả Phương?
– Dạ… em cũng phải về dọn dẹp lại phòng ốc… cũng bỏ cả tuần rồi…
Mặt Bona hơi xụ xuống, thầy có vẻ buồn vì định rủ Phương ở lại với mình. Phương lo tươm tất đâu đó xong mới đi, lúc đi cô còn dặn thầy:
– Thôi anh tịnh dưỡng cho khoẻ đi… mai em phải lên trường lại rồi… – Nói đến đó cô ngập ngừng một lúc mới tiếp – Có gì trưa rãnh… em ghé qua!
Nói xong thì cô bỏ đi ra ngoài, nổ máy xe rồi chạy đi. Bona tưởng cái vụ ‘chăm sóc’ mình đến đây là Phương thôi, nhưng khúc sau nghe cô nói ‘trưa rãnh… em ghé qua!’ thì thầy mừng hết lớn. Vậy là, thầy nghĩ mình có cơ hội nhiều lắm rồi. Được Phương lo ăn uống no đủ rồi nên giờ Bona chẳng cần làm gì cả. Cô đi rồi thầy định tắt đèn đi ngủ thì nghe có tiếng lục đục bên ngoài.
– Ai đó!?
Trời tối rồi, thầy nhìn từ trong chòi ra không rõ nên mới hỏi vọng như thế.
– Em nè thầy!
Sau cái giọng trả lời đó là một người con gái đi vào. Bona mĩm cười chào:
– Huê hả em? Đến thăm thầy hả? Vào đây ngồi đi!
Cô bé Huê ăn mặc giản dị, áo sơ mi quần tây đen, tay cầm một túi quà nhìn rất trang nhã bước vào trong nhà rồi cúi chào lễ phép.
– Dạ! Em chào thầy! Thầy khoẻ chưa thầy!
Bona cười đon đã:
– Khoẻ nhiều rồi em… giờ thầy đi lại cũng được rồi. Em đến thăm thầy được rồi, bữa nay bày đặt quà cáp chi nữa vậy.
Huê nghe vậy thì ngập ngừng. Cô bé để túi quà lên ván rồi nói:
– Thực ra thì… quà này không phải của em… là của anh Cường… gửi thầy…
Bona nghe Huê nhắc đến Cường thì sắc mặt thầy nghiêm lại. Thầy lẩm bẩm: – Là Cường à?
– Dạ… quà này là ảnh gửi đó thầy… bữa nay em thay mặt ảnh đến xin lỗi thầy. Ảnh không cố ý đâu thầy… thầy đừng giận ảnh nha…
Vừa nói Huê vừa sấn tới gần Bona, gương mặt nài nĩ. Bona im lặng, thầy đặt tay lên vai cô bé:
– Thì thầy cũng có giận hờn gì nó đâu. Chuyện này cũng đâu phải nó làm… tại cái thằng du côn kia thôi… Em nhắn lại cho nó yên tâm… thầy và hai cô không nói gì đâu… mọi chuyện không liên quan gì đến nó đâu… đừng lo…
– Dạ… nghe thầy nói vậy thì em yên tâm!
Bona dìu Huê lại chỗ tấm ván rồi ân cần hỏi hang:
– Thôi… ngồi đi mình nói chuyện… kể thầy nghe coi… cũng cả tuần rồi… chuyện em và Cường giờ thế nào rồi… chắc… chắc như ý em muốn rồi phải không?
Thời gian qua Bona và bé Huê cũng khá thân thiết với nhau rồi nên nói chuyện chẳng cần e dè mắc cỡ gì nữa. Mọi chuyện diễn tiến thế này mới đầu cũng do kế hoạch của cô bé thôi, còn chuyện Bona bị đâm là ngoài ý muốn. Thầy nằm bệnh viện hơn cả tuần không gặp ai ngoài cô Phương nên không nắm thông tin gì cả. Bé Huê nghe thầy nói vậy thì đỏ mặt, cô bé kể:
– Dạ… nói ra thì chưa đúng lắm… nhưng cũng tạm ổn thầy à… để em kể thầy nghe…