Cô Phương và những con cu - Phần 81
Phần 81
Phương nghe thì thắc mắc:
– Tiếng ai như tiếng của Cường…
Cả Bona và Thu cũng ngạc nhiên nên cùng Phương chạy ra coi thử. Khi cả ba ra đến bên ngoài thì thấy ánh đèn sáng trưng từ đầu máy chiếc xe máy. Xe phải rọi đèn đi hướng khác thì Bona và hai cô gái mới nhìn ra. Giọng đó là của Cường, cậu ta không đi một mình mà đang đi với một nhóm nữa. Mới nhìn, Thu đã nhận ra ngay cái gã tóc dài hôm bữa, Phương cũng nhận ra hai ba tên đã xô ngã xe của hai cô. Cường thấy Phương thì vội gọi:
– Phương ơi… em ở đây hả… về nghe anh giải thích đi…
Phương nhìn thấy đám du côn kia thì tức giận, nói:
– Anh… còn giải thích gì nữa… anh… không ngờ anh thật xấu xa… tôi đã tin lầm anh…
Thu ràn rụa nước mắt nói:
– Trời ơi… té ra là sự thực… là do một mình anh gây ra hả Cường…
Hai cô gái cùng léo nhéo làm Cường mệt muốn điên cả đầu. Anh chàng quay qua gã tóc dài:
– Mệt quá… anh Tảo… giúp em dẫn bạn gái em về đi…
Tảo tóc dài nghe Cường nói vậy thì búng tay. Đám đàn em gồm hai ba thằng của hắn lập tức nhào vô, nắm tay Phương định lôi đi. Phương không muốn đi vội gào khóc. Bona thấy vậy bèn gạt tay cả đám du côn ra:
– Bỏ cô ấy ra… tụi bây làm gì vậy?
Tảo đứng ngoài, thấy thế liền nói:
– Mẹ cái thằng Miên này… muốn chết hả con… tụi bây… đập chết mẹ nó đi…
Cường cứ ngồi yên trên xe không nói năng gì. Trận chiến vậy là diễn ra không cân sức giữa một mình Bona và hai ba thằng du côn. Tụi kia dù là du côn, nhìn dữ dằn nhưng sức vóc xem ra không đọ nổi Bona. Anh chàng to con hơn, nhìn nhanh nhẹn, linh hoạt. Dù lắm khi Bona cũng bị tụi nó đánh đến chảy máu, nhưng anh chàng vẫn chống cự được. Thu la lối om sòm. Còn Phương thì đứng đó hét lên:
– Anh Cường… anh dừng lại đi… bỏ anh ấy ra…
Cường không thèm nghe, còn nói gì đó với Tảo tóc dài. Tảo gật đầu rồi đi lại gần Phương, nắm tay cô kéo đi. Bona đang quần nhau với tụi du côn, thấy vậy thì hét lên:
– Bỏ cô ấy ra!
Rồi anh chàng lấy hết sức bình sinh, hất mạnh làm hai ba thằng du côn văng tứ tán. Lúc này Tảo đã ép Phương lên xe của Cường được rồi, mặc cho cô giãy dụa, gã ngồi sau ôm chặt cô cho Cường đề máy. Lúc này Bona đã lao ra, níu lấy yên ra của Cường lại. Tảo ngồi sau bực mình chửi rủa, vội lao xuống, cùng đánh nhau với Bona. Phương ngồi sau xe cứ dãy dụa, làm Cường giữ không được, làm ngã cả xe máy. Nhưng Cường nhanh hơn, nhất quyết nắm tay Phương kéo cô đi bộ ra. Ở bên trong, Tảo đánh nhau với Cường tiếp tục.
Cường kéo Phương đi ra đến đầu đường, nhưng cô la hét, nhất quyết không chịu đi theo cậu ta. Gần ra đấn ngoài lộ, Cường bực quá mới nói:
– Em im đi… đừng la nữa có được không?
– Anh bỏ em ra đi… em không đi theo anh đâu…
– Em nghe anh nói đi mà… đừng giận anh nữa mà…
– Không… em không nghe gì nữa đâu… anh xấu lắm… mình chia tay đi…
– Chia tay… em giỡn anh đó hả… đâu phải em không biết là vốn dĩ anh cũng hay ăn chơi… mấy chuyện đó cũng bình thường thôi mà…
– Em biết… nhưng em đã bỏ qua cho anh… anh cũng hứa với em rồi… em không chấp nhận chuyện đó đâu… nhất là giờ… anh lại đi gạt chị Thu nữa… anh chứng nào tật đó…
– Chuyện của Thu là hiểu lầm thôi… anh không cố ý…
– Anh đừng có xạo… anh lúc nào cũng nói vậy… em không tin anh nữa đâu…
– Em… à… hay là giờ em mê thằng Miên kia rồi…
Phương nghe thế thì đỏ mặt, quay đi:
– Em không có… giữa em với ảnh không có gì cả…
– Không có gì… không có gì sao em… em lại ăn mặc vậy ở nhà nó… em nói anh này nọ… em cọi lại mình đi… em cũng vậy thôi… mỗi lần giận nhau… em cũng đi tìm trai khác đó thôi… anh có nói năng gì đâu… sao giờ em lại trách anh…
– Em nói rồi… em và Bona không có gì hết… anh… anh đừng nghĩ ai cũng như anh…
– Thôi cho anh xin đi Phương… em cũng dâm thấy mồ… em cũng dâm như anh thôi… tụi mình sinh ra là của nhau rồi… đừng giận anh nữa…
Phương nghe Cường nói vậy cũng suy nghĩ lắm. Cô tự vấn lương tâm của mình. Cô thấy có nhiều hành động của mình cũng không đứng đắn lắm, nhưng, cô vẫn trả lời Cường:
– Anh Cường… ngay từ đầu chúng ta đến với nhau đã là sai lầm… em cứ nghĩ mình yêu nhau là đủ… nhưng… chắc không được rồi… anh… anh như vậy em không chấp nhận được đâu… em nói rồi… thôi mình chia tay đi…
Cường nổi xung, vội nắm tay Phương kéo lại, ôm hôn cô:
– Đừng nói vậy mà… em cũng dâm lắm… anh biết mà…
Phương cố gắng lấy hết sức, đẩy anh chàng ra:
– Không… em nói rồi… mình chia tay đi…
Vừa nói, Phương vừa bỏ chạy ngược về phía chòi của Bona. Phương bỏ chạy, Cường định rượt theo thì thấy từ trong chòi, cả đám Tảo tóc dài rồ ga chạy ra. Tảo chạy dừng lại ở chỗ Cường đứng. Cả hai nói gì đó, mặt Cường có vẻ biếng sắc, rồi anh chàng không rượt theo Phương nữa mà leo lên xe cho Tảo chở đi. Phương nghi nghi chạy vô trong thì thấy Thu đang gào khóc, nằm ôm lấy Bona đang nằm xải lai trên đất. Phương hoảng hồn chạy lại gần, thấy Bona đang ôm bụng, máu me lai láng. Thu gào lên:
– Phương ơi… thằng kia… thằng tóc dài đó… nó đâm Bona rồi…
Hai cô gái hoảng hốt, cuống quýt kêu gào. Bona ôm bụng máu nằm lăn lộn trên mặt đất. Khi nãy lúc Cường kéo Phương đi thì chỉ còn mình Bona và Tảo đánh nhau thôi. Gã cầm đầu cũng không đấu nổi với Cường. Tảo sĩ diện với đàn em, rủi mà thua Cường thì mất mặt nên đã lừa thế đâm cho anh chàng một nhát rồi cùng đám đàn em lên xe bỏ chạy. Thu và Phương tuy có hoảng hốt cuốn quýt vì là con gái nên thấy máu hoảng sợ là đương nhiên. Nhưng may sau lúc sau giữ bình tĩnh được, cả hai mới dìu Bona ra ngay TTYT, vốn dĩ ở ngay phía trước chòi của Bona để cấp cứu. Được cầm máu kịp thời, Bona thoát chết. Sau đó anh chàng tiếp tục được chuyển lên bệnh viện trên Rạch Giá để chữa trị.