Cô Phương và những con cu - Phần 64
Cô Thu mơ màng nằm mộng vẫn còn thấy cảnh bốn tên du côn đang đè lên người mình, thay phiên dày xéo cơ thể mình. Cô đang trong cơn mộng tưởng thì giựt mình tỉnh giấc khi có ai đó đang lay cô dậy. Cô giật mình nhìn quanh thì thấy vẫn còn tối om. Người cô trần truồng nằm trên nền đất lạnh. Tay chân cô cứng đơ hết, không nhấc dậy nổi nữa. Người cô sạch sẽ chứ không còn dính dấp tinh dịch như khi nãy. Cô không nhớ gì nữa, chắc là lúc nãy tụi du côn lại lôi cô ra mương nước rửa sạch hết tinh dịch rồi.
Người vừa đánh thức cô dậy là Cường. Cậu vừa lay cô vừa đưa tay bịt miệng cô không cho cô la. Cường vẫn giống cô, vẫn đang trần truồng nhưng dương vật cậu đã thun lại. Cô Thu nhìn thấy thì mắc cỡ quá, quay đi. Cô nhìn quanh thấy thằng tóc dài và mấy thằng đàn em của gã đang nằm xải lai xung quanh. Tụi nó có vẻ đang ngủ say, vẫn để trần truồng mà thằng nào thằng nấy ngáy o o hết. Cường kéo cô dậy, không dám nói tiếng nào, chỉ ra dấu bảo cô đi theo. Cậu vơ lấy cái quần dài của mình mặc vào, không kịp bận quần lót luôn.
Cô Thu thấy vậy cũng loay hoay tìm quần áo mình, nhưng áo dài và đồ lót của cô bị tụi kia nó xe tan nát hết, không còn cái gì có thể mặc được. Cô đang bối rối chưa biết tính sao thì Cường đã đưa cái áo trắng của mình cho cô. Cậu ra dấu cho cô khoác tạm vào rồi kéo cô đi. Cái áo trắng ngắn ngủn che trước thì lòi sau nhưng còn đỡ hơn là vẫn để trần như nhộng. Hai cô trò lẳng lặng kéo nhau rời khỏi nhà. Cường lại chổ xe mình, lấy chìa khoá rồi chở cô Thu chạy đi. May cho cả hai là suốt quá trình đó, tụi du côn vẫn say ngủ, không biết gì.
Đó là cô Thu nghĩ vậy thôi chứ ngay sau khi xe của Cường chạy đi, thì cả đám Tảo tóc dài mới hết đóng kịch. Tụi nó bật đèn rồi cùng kéo bia bọt ra nhậu nhẹt thâu đêm tiếp tục, vừa nhậu vừa bàn về cái pha bề hội đồng cô giáo kia.
Trời đã khuya lắm rồi, không biết là mấy giờ nhưng đường không có ai nữa. Đường đêm tối thui nên may sao không thấy cảnh Cường ở trần, còn cô Thu loã lồ ngồi phía sau. Gió đêm thổi giần giật. Lúc đầu cô còn ngồi cách Cường trên chiếc xe tay ga, về sau cô cứ thấy cậu run run, vì Cường đang để trần. Sợ cậu lạnh, lúc sau cô mới choàng lên, ôm lấy cậu. Cường biết vậy nhưng vẫn giả vờ ngại, ra vẻ ‘chính chuyên’. Cậu ta bảo:
– Không sao đâu cô… em… em không lạnh đâu…
– Người run lên rồi mà ở đó không lạnh… không sao đâu… cô cũng lạnh mà…
Vậy là cô ôm choàng cậu ta như thể tình nhân vậy. Cặp vú cô chỉ còn cách cái áo trắng mỏng manh, nóng hổi ôm Cường cứng ngắt. Cường hỏi:
– Em… em chở cô về nhà nhé…
Cô Thu gật đầu: – Uhm… để cô chỉ đường cho…
Cường tiếp tục chạy xe, bắt đầu theo hướng cô chỉ về nhà. Đoạn sau Cường không chạy nhanh nữa, đường vắng chẳng có ai nên cậu cũng chẳng sợ. Cường nghĩ ngợi chút rồi quay sang nói:
– Cô à… chuyện hồi nãy… cô cho em xin lỗi nhé!
Cô Thu cũng ngượng… cô ngập ngừng nói:
– Ơ… tại… tại kia nó bắt buột thôi… mai mốt… thôi… đừng nhắc chuyện này nữa nha em…
– Dạ…
Cường dạ ngoan ngoãn mà thầm cười trong bụng. Theo cậu đoán với cái kiểu cô Thu như vậy, chưa chắc gì cô sẽ quên cái chuyện hôm nay đâu. Chợt… cô hỏi:
– À… sao em biết cô ở đó mà tìm vậy?
Bị hỏi đột ngột, Cường đáp:
– Dạ… hồi chiều… em thấy cô Phương bị té bên lộ… cổ kể em nghe rồi chỉ nên em đi lần theo dấu vết tụi nó… à cô à… giờ mình tính sao… hay là… báo công an nha…
Cô Thu nghe vậy thì vội nói:
– Đừng nha em… đừng làm vậy… lỡ ai biết chuyện này… chắc cô xấu hổ chết…
– Vậy mình tính sao đây cô…
– À… lúc nãy… cô Phương có làm gì chưa?
– Dạ… em thấy chắc chưa đâu cô… cổ bị thương nên đi Trung Tâm Y Tế huyện thôi… chắc chưa báo gì đâu…
– Vậy giờ tính sao đây? Cô rối quá…
Cường im lặng tý chút, rồi góp ý:
– Hay là vầy… hồi chiều em thấy lúc mấy cô bị bắt… không ai biết hết… người ta cứ tưởng là va quẹt xe thôi… chỉ có cô Phương biết thôi… chắc cổ còn ở trung tâm y tế. Em chở cô về, rồi quay sang nói với cổ cho cổ yên tâm…
– Vậy cũng được đó… nhưng em cũng nói khéo khéo… đừng để Phương biết chuyện vừa rồi…
– Dạ… vậy em nói là em đã cứu cô an toàn thôi… mình đừng nói chuyện này cho cổ biết nha cô.
Cô Thu nghe vậy thì gật gù đồng ý. Cường nghe xong mừng trong bụng, thấy mọi chuyện diễn ra đúng ý cậu ta. Cô Thu sợ người khác biết, chắc chẳng dám nói chuyện này cho ai nghe đâu… kể cả với bạn thân nhất của cổ là cô Phương. Cường thì sẽ nói chuyện với cô Phương nên chắc ăn là chuyện này thần không biết, quỷ không hay.
Nhà cô Thu ở khá xa thị trấn, nằm heo hút giữa một vùng hoang vu. Nhà cô tối om, nhìn có vẻ cũ kỹ và nghèo nàng lắm. Cô nói Cường tiễn đến đây là được rồi nhưng cậu không an tâm, theo cô đi chút nữa. Cường tắt máy xe, theo cô đi vào nhà. Tối thui nhưng do quen địa hình nên cô Thu đi thoăn thoắt, cô không vào căn nhà nhỏ mà lách bên hông đi ra sau vườn. Lúc cả hai loay hoay vào thì nghe tiếng người hỏi yếu ớt từ trong nhà:
– Ai đó?
Cường chưa biết nói sao thì cô Thu đã lên tiếng:
– Con nè Tía… không sao đâu… Tía ngủ đi…
Thì ra cái giọng già cả yếu ớt kia là của ba cô Thu. Ông lão nói từ bên trong:
– Đi đâu dìa khuya vậy con?
– Dạ… con đi ăn với nhỏ bạn… lỡ khuya…
– Ừ… thôi đi ngủ đi… mai còn đi dạy nữa…
– Dạ Tía…
Rồi cô ra dấu cho Cường yên lặng cùng cô đi ra sau vườn. Chỗ này cách nhà trước một khoản vườn um tùm, có thêm một căn chòi nhỏ nữa. Cô Thu dẫn Cường đến đó thì nói:
– Thôi… cô về an toàn rồi đó… em cũng về đi…
– Dạ…
Cường định quay đi nhưng cô đã gọi với cậu lại. Cô bảo cậu không được quay mặt lại nhìn. Chút xíu thì chìa cái áo trắng trả lại cho cậu. Cô nói:
– Em mặc về đi… cho đỡ lạnh…
Cường cầm cái áo mình, khoác vào trở lại. Mùi hương của cô thoang thoảng trên áo, Cường khoác vào như đang ôm lấy cô vậy, thấy ấm vô cùng. Cậu quay đi nhưng lén nhìn lại thấy cô đang trần truồng đi vào chòi. Cậu chỉ nhìn cái dáng nuột nà của cô từ phía sau thôi, bóng cũng hơi tối nhưng cũng đủ để cậu ta thèm thuồng rồi. Cường nghĩ… mà cậu cũng chắc nữa, cái dáng nuột nà kia rồi sẽ lại một lần nữa nằm trong vòng tay của cậu… chắc chắn là vậy.
Cường chạy xe trở lại Trung Tâm Y Tế huyện thì người ta bảo là cô Phương đã về rồi. Cậu chưa yên tâm nên quay xe trở lại Khu Tập Thể. Cậu thấy xe cô Phương đậu dưới sân thì cũng an tâm. Cường tính quay về, nhưng nghĩ bụng thấy cũng lâu rồi chưa ghé thăm cô Phương nên quyết định cất xe rồi lên phòng cô. Cường gõ cửa một cái là cô Phương mở ra liền. Có vẻ như cô vẫn đang chờ cậu. Cường nói dối với cô là đã giải quyết xong. Cậu khoe là quen với đám giang hồ kia nên đàm phán với tụi nó thả cô Thu về. Cô Phương hỏi sao Cường về khuya vậy thì cậu nói dối rằng phải ở lại chơi với tụi nó một chút, giờ mới xong. Cô Phương cảm ơn Cường rối rít vì đã cứu bạn mình. Cường nhõng nhẽo không chịu lời cảm ơn mà bắt cô ‘lấy thân báo đáp’ mới chịu. Vậy là cậu lại đập cô Phương cái nữa rồi mới ôm cô ngủ đến sáng.
Từ một chuyện buồn, tưởng vuột mất cơ hội bên cô Thu mà giờ Cường như vớ được vàng. Cô Thu không dám nói gì nên cuối cùng chẳng ai biết được đã có chuyện gì xảy ra ngoại trừ hai cô trò và đám tụi Tảo Tóc Dài. Cô Thu dù vẫn đi làm bình thường nhưng sợ đám Tảo Tóc Dài tìm ra mình để trả thù nên mấy bữa sau lúc đi dạy, cô bịt mặt kín mít, ra đường không để ai nhận ra. Cô Phương cũng sợ sau cái lần bị trêu ghẹo đó nên cả hai cũng ít đi chơi chung với nhau nữa, nếu có đi cũng đi ăn uống gần gần trường thôi. Mọi chuyện chẳng có gì thay đổi nên ít ai lưu tâm chú ý hết, chỉ có một điều nhỏ thôi là mối quan hệ giữa cô Thu và Cường từ đó đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước vẫn bình thường nhưng giờ đây cô Thu dường như ít dám nhìn thẳng mặt cậu ta. Mỗi lúc kêu Cường lên trả bài, cô cũng tỏ ra rất ngại, chỉ qua loa cho xong rồi cho cậu ta về thôi. Không dám nhìn thẳng mặt Cường, nhưng Thu lại rất hay lén ngắm nhìn cậu. Mấy lúc cho lớp sinh hoạt tự do, cô giả vờ nhìn giáo án nhưng thực chất đang tia mắt về phía Cường.
Cường giả ngây trước mặt cô nhưng thực tâm thì chú ý hết nhất cử nhất động của cô. Lúc trước Cường chỉ ngưỡng mộ cô thôi chứ thực tâm không biết gì về cô cả. Cậu có ngờ đâu một cô gái chừng đó tuổi như cô mà chưa một lần chung đụng với ai, còn trinh nguyên để cho cậu phá dễ dàng trong cái đêm định mệnh đó. Mà thói thường theo kinh nghiệm tình trường của Cường được biết là một lần ấy dễ có ai quên. Cô Thu có vẻ hơi khó khăn, gia giáo hơn nhiều so với cô Phương nên Cường nghĩ chắc giờ cô ấy đang bị giằng xe tâm cang dữ lắm. Cả tuần lễ sau sự cố đó, Cường cố ý không hỏi hang gì cô Thu cả để cho cô chờ đợi, thèm thuồng mõi mòn một chút.
Sau khi không còn học thêm cô Thu nữa thì chỉ còn cô Phương kềm cặp Cường thôi. Nhưng mà cả hai cũng chẳng học thường xuyên như trước nãy vì giờ cô Phương vẫn hay có lớp dạy buổi chiều, rồi còn bận việc khác nữa nên cô trò có buổi học, có buổi không chứ không thường xuyên như trước. Cường thấy cũng đúng lúc rồi nên cậu bắt đầu chủ động sang tìm cô Thu để ‘hỏi thăm’. Sau khi bị tụi Tảo tóc dài bắt cóc, hãm hiếp, cô Thu càng thu mình hơn. Hễ bữa nào có dạy ca chiều, cô ở trường luôn, hoặc sang phòng cô Phương chơi, nghĩ đến chiều. Dạy học xong là cô chạy thẳng về nhà, không dám la cà ăn uống đâu cả.