Cô Phương và những con cu - Quyển 2 - Phần 105
Đột nhiên, cô thấy gã ngăn mặt, cô bèn hỏi:
– Sao vậy anh… có chuyện gì vậy?
– Hừm… hình như không đẹp bằng hồi bữa… nhìn vú cô nè… nó có mấy dấu…
– … à… cái này tại cái áo lót nó xiết vô á… để xíu là hết à…
– Uhm… hồi bữa hai đứa tui thấy chắc là cô đã trần truồng sẵn rồi… nên không có dấu ha…
Phương hỏi gã:
– Anh Lực nè… anh nhiêu tuổi rồi!
– Tui hả… sao tự dưng cô hỏi vậy… tui 27…
– Vậy hả… em… em còn nhỏ tuổi hơn anh nhiều… anh cứ gọi em đi… đừng kêu “cô”… nghe… nghe nó gì lắm anh…
– Ha ha ha… vậy hả… tại tui nghĩ cô là cô giáo… nên hay kêu vậy… còn nếu… nếu “em” đã nói vậy… được rồi… vậy cứ kêu là em nhé!
– Dạ… vậy nghen anh… nghe nó tình cảm hơn…
– Nhưng tui… à không ‘anh’… anh thích gọi em là “cô giáo biến thái”… vậy được không?
– Anh này… anh biết hết bí mật của em rồi mà cứ chọc em hoài… được rồi… thật sự thì… em nghe anh kêu vậy… cũng thích…
– Ha ha ha… thì đúng rồi… em đúng là biến thái mà… thôi nè… vậy giờ mình đi dạo một vòng quanh công viên nhe… “cô giáo biến thái”…
– Dạ!
Tâm lý của Phương giờ thoải mái hơn, cô và tên Lực bắt đầu rảo bước quanh công viên. Dưới những hàng dương có rớt mấy trái cưng cứng… Phương đi chân không đạp lên hơi đau nên Lực lấy đôi giày của cô lại cho cô mang, thành thử ra mặc dù ở truồng ở trần nhưng Phương vẫn mang giày, nhìn càng lạ hơn. Không còn giống như khi nãy lúc đi bộ cả hai đi song song, mà giờ đây Lực tỏ ra tình cảm hơn, gã choàng tay qua vai Phương rất nhẹ nhàng và tình cảm. Gió đêm thổi hàng lá cây xào xạc, nhờ có cái ôm của gã mà Phương thấy ấm áp hơn. Thấy cô tự dưng mĩm mỉm cười, Lực hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Thì anh đó… hổng biết có phải tại bị xe tông trúng đầu không… mà hôm qua đến giờ nói chuyện với em xa lạ muốn chết… từ lúc vô công viên đến giờ… mới thấy anh… anh nói chuyện tự nhiên như hồi xưa…
– Vậy hả… sao anh không để ý vậy cà…
– Thật ra thì… anh nói năng vậy… nghe lịch sự hơn… chứ hồi bữa… anh nói… em sợ lắm…
– Em nói đúng… anh hình như cũng thấy vậy… lần đó… anh bị bất tỉnh mấy ngày luôn mới tỉnh dậy đó chứ… anh may mắn chỉ bị xây xát nhẹ thôi… bác sĩ nói là không có gì… hình như còn kêu anh đi xét nghiệm tâm thần gì đó nữa…
Công viên vắng lặng như tờ. Mắt Phương và Lực vẫn ngó láo liên để cảnh giới nhưng cả hai đi bộ chung vẫn nói chuyện bình thường và vui vẻ. Lực hỏi thăm về sở thích “biến thái” này của cô nhưng Phương không dám kể nhiều với gã. Cô chỉ kể chung chung thôi… đại thể là cô thích tự do… hòa mình vào thiên nhiên nên khi dọn về Miệt Thứ dạy học cô xin ra căn nhà lá đó ở riêng để thoải mái, ban đêm có thể trần truồng theo sở thích của mình.
– Vậy là tối nào em cũng ở trần ở truồng đi loanh quanh nhà vậy hả?
– Dạ… em chỉ đi từ sau nhà… ra tới bờ sông… thi thoảng có tắm sông… vậy thôi hà…
– À… là lúc đầu tiên anh với thằng Tài thấy em đó phải không?
– Dạ đúng rồi… thật ra thì… sau cái bữa bị hai anh… ép ở ngoài thị trấn… tới giờ ban đêm… em có đi bộ xa hơn…
– Vậy hả… tăng đô lên đúng không? Rồi… rồi có bị ai nhìn thấy không?
– Không có… cũng an toàn… tại em đi mấy chỗ tối… cây cối kín đáo không hà…
– Đi vậy… có vui không?
– Vui chứ anh… nhưng… cảm giác… nó sao sao á… nó không đã… như cái bữa…
– … bữa đi ngoài đường phải không?
– Dạ… cảm giác lúc đó sợ lắm… nhưng… cũng kích thích sao á anh…
– Ha ha ha… vậy hả… vậy bữa nào mần lại không?
– Thôi… không dám đâu… nguy hiểm lắm… bữa nay vậy là em gan lắm rồi đó…
Sau đó đến phiên Phương hỏi thăm về gã. Lực kể cô nghe về quá khứ của gã. Lực cũng thuộc dạng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên không thân không thích. Điều thú vị là lực còn nhớ quê của gã ở Cần Thơ nhưng không nhớ rõ chính xác ở đâu thôi. Lúc còn nhỏ gã đi qua Rạch Giá ở lang thang mấy cái chợ rồi… sau đó thì theo tay anh chị đi làm giang hồ.
Lực kể lúc trước gã làm rất nhiều việc như đi làm bảo kê cho mấy cô đứng đường, đi đòi nợ, đi đâm thuê chém mướn… Cô nhắc tới quá khứ làm gã kể thao thao bất tuyệt. Phương cảm giác giữa cô và gã Lực này có vẻ hiểu nhau hơn, dần dần không khí ngượng ngập giữa hai người hoàn toàn không còn nữa, cả hai trò chuyện tự nhiên hơn và bắt đầu cười đùa vui vẻ với nhau.
Cả hai vừa đi lại vừa dạo quanh công viên rồi nói chuyện rất lâu. Đúng như lời Lực nói, cả công viên vắng tanh không một bóng người, Phương đi lại không thấy sợ hãi gì cả. Hai người đi một vòng thì quay lại ngay chỗ gốc cây khi nãy Phương bắt đầu cởi đồ. Lúc này điện thoại của cô trong đống quần áo vang lên réo rắt. Phương nhanh nhảu bốc máy lên trả lời. Cô nói chuyện mấy câu rồi cúp máy. Lực hỏi:
– Ai gọi em khuya vậy?
– Dạ… mấy chị ở cùng phòng… thấy tối rồi em chưa về… nên gọi hỏi em…
– Vậy hả… à… đúng rồi… cũng trễ rồi… thôi… để anh đưa em về…
– Không sao đâu anh… nãy em nói em qua nhà người quen chơi… nếu có trễ thì sẽ ngủ lại luôn… mai về sớm kịp giờ đi họp là được mà…
– À… vậy thì thoải mái rồi…
– Mà anh ở đâu vậy?
– Anh hả… tạm thời anh đang kẹt… chưa có nhà ở nên người ta cho anh ở quán café ngủ nhờ luôn… sẵn tối coi tiệm dùm họ luôn… à… em… em ra quán chơi nha…
– Liệu… liệu có tiện không anh?
– Không sao đâu… có mình anh hà… không có ai đâu… về chỗ anh chơi nhé!
Cô không ngần ngại gật đầu. Lực còn đề nghị thêm:
– Để anh cầm đống đồ này cho… để vậy đi luôn nhé!
– … nhưng… phải đi ra ngoài đó anh…
– Hihi… ừ… sao… em sợ hả?
Phương biết Lực đang khích mình. Cô im lặng, rồi mỉm cười nói:
– Sợ chứ… nhưng sợ mới vui… anh đó… canh chừng cho em nha chưa!
– Được rồi… đi thôi…
Cả hai sánh vai nhau bắt đầu đi ra đường. Quán café của Lực nằm ngay ngoài bìa công viên thôi nên thực chất Phương chẳng phải đi đâu xa, cô chỉ bước ra lề đường là tới rồi. Chỉ hồi hộp nhất là cái đoạn Lực loay hoay kiếm chìa khóa mở cái cửa quán, khi đó Phương đứng bên lề nhìn quanh sợ quá chừng. Cánh cửa vừa bật mở là cả hai chạy ào vào đóng cửa lại ngay.
Quán café có xung quanh là cửa kính, cô sợ nếu mở đèn thì từ ngoài đường sẽ thấy hết cả nên biểu Lực đừng mở đèn đuốc gì hết. Phương vào trong phải tấm tắc khen quán café có thiết kế khá bắt mắt. Lực dẫn cô đi thẳng vào trong chỗ có phòng kín và có mấy dải sofa dài. Phương ngồi xuống bọ sofa, cảm giác mọi thứ chạm vào da thịt trần trụi của mình, một cảm giác rất thích thú. Biết Phương đi chơi nãy giờ cũng khát nước rồi nên Lực ra lấy nước ngọt cho cô uống. Phương cảm ơn ly nước của gã, cô nhấp từng ngụm nước mát lạnh, ngọt ngào. Lực đùa với cô:
– Lần đầu tiên ở trần ở truồng trong quán café luôn nha, em ghê thiệt!
– Hihi… dạ… cảm giác cũng lạ quá anh hén…
Phương nhìn quanh rồi chợt hỏi:
– Thường thì anh ngủ ở đâu?
Lực chỉ cái ghế của cô rồi nói:
– Đây nè… thường thì xong việc anh đi tắm rửa rồi ra đó ngủ thôi!
– Vậy hả anh!?
– Uhm… ở đằng sau có xô nước đó… tắm thoải mái…
– Hihi… rồi ngủ… có mặc đồ không?
– Dĩ nhiên là… không rồi… có ai đâu… mặc quần áo làm gì cho mệt…
– Vậy là giống em rồi… vậy mà còn bày đặt kêu em là biến thái này nọ nữa chứ…
Lực nghe vậy thì cũng cười vang. Rất nhanh chóng thôi vậy mà đêm nay cả hai dường như đã rất thân thiết, rất gần gũi rồi nên không còn gì ngại ngùng nữa. Phương lại hỏi:
– À… mà nói vậy… nãy giờ vô quán… anh không… không cởi ra đi… cho thoải mái…
– Ừ… em nhắc mới nhớ… mãi lo ngắm em không… quên hết luôn…
– Sẵn… anh đi tắm đi… rồi nghĩ… giờ cũng khuya rồi…
Lực nghe cô nói vậy gật đầu, đứng lên, nói:
– Vậy… anh đi tắm cái nha… em chờ đây nha…
– Dạ…
Lực bước đi, lúc ra đến sau, gã còn quay lại chọc cô:
– À… mà… em có muốn tắm luôn không?
Phương nghe vậy thì lắc đầu:
– Không… anh tắm lẹ đi… nãy em tắm kỹ rồi… không tắm lại đâu…
Lực nghe vậy thì ra phía sau. Ánh sáng giờ chỉ còn hắt lại duy nhất từ đèn phía nhà sau, còn lại xung quanh quán café tối thui tối hù. Phương ngồi đó một hồi thì nghe tiếng nước chảy ào ào. Cô ngồi đoán chắc Lực đã bắt đầu tắm rửa rồi. Khi nãy chắc lúc quán đóng cửa, Lực vội chạy đến chỗ cô nên không có thì giờ tắm rửa. Phương ngồi một lúc thấy hơi chán nên đứng lên đi vòng quanh quán café.
Quán này cũng to, không gian cũng thoáng đãng. Bên ngoài có khu ngoài trời, còn khu sofa máy lạnh bên trong nữa. Cửa dù đóng rồi nhưng quán cũng không kín lắm. May mà bên trong đèn đuốc tắt hết chứ không thôi nhìn từ ngoài cũng đôi khi thấy được trong quán luôn. Dạo một vòng quanh quán chán chê, Phương quay trở lại ghế sofa ngồi. Phía trong phòng tắm, tiếng nước vẫn chảy ào ào. Phương nhấc ly nước uống một ngụm nữa cho mát.
Lúc cô đặt ly nước xuống bàn thì Lực từ phía trong đi ra. Lúc này đúng là gã ta không còn mặc gì trên người hết cả, hoàn toàn để trần truồng như Phương. Tay gã cầm theo cái khăn bé xíu để lau mấy chỗ còn sũng nước trên cơ thể. Phương ngắm nghía kỹ gã ta. Lực thấy vậy cũng bước lại gần, khoảng cách đủ gần để Phương nhìn ngắm lại gã, nãy giờ Phương để cho gã ngắm nghía mình đủ rồi, giờ cô ngắm lại mới công bằng chứ.
Body của gã ta nhìn chung thuộc dạng slim, cũng giống giống như Huy hoặc là Quang ở trên trường thôi chứ không có gì xuất sắc cả. Ngắm kỹ lại Phương có thể thấy mấy vết trầy xước trên cơ thể gã ta. Nó đang dần dần lành lại, chắc là cũng từ vụ tai nạn xe cộ đó thôi. Cái làm Phương thắc mắc nhất vẫn là đám lông lùm xùm giữa hai đùi gã. Chỗ dương vật gã, Phương thấy nó thun lại, nhỏ xíu, đám lông lùm xùm xung quanh làm nó mất hút, không nhìn thấy gì ngoài cái đầu tù luôn.
À, phải nói thêm cái kích thích nhất cô thấy ở Lực là phần bụng gã rất phẳng phiu nhẵn nhụi. Chỗ đó không gò lên mấy múi cơ bụng như kiểu của Tuấn, bạn trai cô nhưng nhìn phẳng và khá rắn chắc chứ không yếu đuối chút nào. Từ phía dưới rốn một chút là những sợi lông nhỏ mọc xuôi thành hàng chạy xuống phía háng. Cô ngắm say sưa rồi bất giác đưa tay sờ vào đó lúc nào không hay. Gã đứng cho cô sờ phần bụng của mình. Khi cô mắc cỡ, rút tay về thì Lực nắm tay cô lại, đặt về vị trí cũ:
– Tiếp tục đi em… ngại ngùng gì nữa…
Được sự khuyến khích của Lực, Phương tiếp tục sờ soạng. Đám lông bao quanh dương vật gã khá nhiều, chùm lông đen loăn xoăn mọc thành một đám chung quanh phần gốc dương vật, phần bìu của gã cũng có mấy sợi lông dài loằng ngoằng nữa. Hai dái gã xệ, dương vật thì thun lại giờ to cũng chỉ cỡ đám thằng Sinh học trò cô thôi. Không kìm được nữa, cô thò tay xuống nắm lấy dương vật gã. Nó thun lại, nhỏ xíu, mát lạnh và ướt át, chắc là do vừa được Lực rửa ráy kỹ lưỡng đây mà… nhìn nó… sao mà… nhỏ bé… Cô thắc mắc, ngẩng lên nhìn nó:
– Cái của anh… sao bữa nay… nó…
– … sao nó kỳ kỳ phải không em… ngắm em khoả thân nãy giờ lý ra nó đã cương lên rồi… sao giờ vẫn còn nhỏ xíu… phải không?
Phương nghe gã nói vậy thì gật gật đầu, tay vẫn nâng dương vật gã:
– Anh không biết nữa… từ cái hồi tai nạn đó em… không hiểu sao mà cái đó của anh… nó… nó không cương lên được…
– Trời đất… nó cứ nhỏ xíu hoài vậy hả anh…
– Mấy đêm… anh cũng sục dữ lắm thì nó cương lên chút thôi… rồi lại xìu xuống hà… không biết có bị gì không nữa… anh cũng lo lo…
Đến giờ Phương mới ngớ ra mọi chuyện. Té ra đó chính là lý do nãy giờ Lực đối xử với cô rất lịch sự. Phương thấy cũng lạ là suốt thời gian cô trần truồng đi trong công viên, thấy Lực cũng choàng vai bá cổ cô vậy mà không thấy gã… gã “động dục” với cô gì hết… nếu nói lúc nãy gã sợ chốn công cộng không yên tâm thì thiệt quá vô lý so với cái lịch sử chơi gái của gã… rồi tiếp theo khi nãy lúc vào quán lẽ ra gã đã phải đè cô ra chịch rồi… té ra mọi sự chung quy là vì cái ‘của nợ’ này của gã đang có vấn đề. Tự nhiên cô thấy động lòng, cô nói:
– Vậy để em thử… sục nó lên… coi sao nha!
– Ừ… giúp anh nha…
Phương gật đầu. Gã đứng thẳng người ngay trước ghế sofa để cho cô hành sự. Phương vén chùm lông quanh gốc dương vật để thấy rõ nguyên khúc thịt nhỏ nhắn của gã. Khúc thịt mát rượi, lạnh lẽo. Cô đưa mũi lên ngửi thì nghe thoang thoảng mùi thơm, chứng tỏ Lực tắm cũng kỹ lắm. Cô áp hai bàn tay, dùng sức nóng bàn tay mình để tăng nhiệt cho khúc thịt lạnh lẽo.
Cô thoăn thoắt, đưa tay chà xát nhẹ nhàng. Phương thấy dương vật Lực có biến chuyển, nó nóng dần lên nhưng cũng không thay đổi hình dạng nhiều. Cô bắt đầu sang bước thứ hai. Cô kéo mông cho hạ bộ Lực ngay sát mặt mình. Mới đầu cô dùng lưỡi kích thích nhẹ quanh vùng bẹn rồi xung quanh mu lông lá của gã. Cô vừa liếm vừa hôn dần xuống. Tiếp theo cô ngậm đầu dương vật, dùng lưỡi đánh đánh đầu khấc, để gây khoái cảm cho gã.
Cô thấy người của Lực run run, gã ngửa cổ hít hà ra vẻ như hài lòng lắm. Có lúc cô dùng môi để miếng da bọc quy đầu tuột ra, rồi sau đó lại dùng môi kéo vào, rồi lại không kéo miếng da ấy mà dùng lưỡi quay tròn đều trên đầu dương vật hay là nút mạnh từng chập. Kỹ thuật cô rất điêu luyện, điều tiết từ từ chậm nhanh. Trong khi bú liếm dương vật, tay cô mân mê bìu dái.
Công sức và kỹ thuật của Phương quả thật thuộc hàng thượng thừa. Mới đầu cô cũng lo vì thấy dương vật Lực cứ trơ trơ. Nhưng sau một hồi cố gắng làm đi làm lại các kiểu, cuối cùng hàng của gã cũng chịu sửng cồ lên. Cảm giác khoái cảm từ miệng cô mang đến thiệt kỳ diệu, dương vật Lực trở lại cứng cáp, tinh hoàn săn thít đầy tự hào. Từ từ, hàng của gã ấm nóng đầy bàn tay Phương.
Dương vật cương lên chắc nịch khỏe mạnh. Lực có vẻ cũng bắt đầu hứng thú khi xoa nắn người Phương. Cô mỉm cười để mặc cho gã ta thò tay xuống vần vò một cách đầy say mê hai bầu vú của mình. Đến khi Phương nhả dương vật Lực ra cái ‘póc’, hàng của gã đã thẳng tắp. Cô sục nhẹ dương vật rồi ngẩn lên chọc gã:
– Rồi nè… hoàn thành nhiệm vụ… cương lên rồi nha…
– Công nhận em bú cặc giỏi thiệt… giỏi hơn…
Lực đang xuýt xoa thì cô nói chen ngang:
– … tính nói giỏi hơn mấy nhỏ massage nữa chứ gì?
– … hihi… sao em biết vậy?
– Hổm hai anh có nói đó… xí… dĩ nhiên phải giỏi hơn rồi chứ…
Lực ngập ngừng, rồi hỏi cô:
– Em… em có muốn anh bú lồn lại cho không? Để cảm ơn…
Phương sục sục dương vật gã rồi nói:
– Thôi nè… làm anh cương lên đã khó thấy mồ… giờ bú nữa… không chú ý… nó xìu xuống trở lại thì còn mệt hơn á!
– Vậy giờ làm gì… chịch nha… em… em thích không?
Phương ngượng ngùng gật gật đầu. Gã thắc mắc:
– … nhưng… anh sợ lồn em còn khô… chưa có nước đó…
– Hic… anh khéo lo quá hà… thôi nằm ra đi… em làm dùm luôn cho…
– … vậy hả… được không đó…
Phương ngại không dám nói thẳng ra với gã nhưng thực tình là từ nãy giờ cô cũng nứng lồn thấy mồ rồi. ‘Em bé’ cô đã chảy nước ướt nhờn của hai mép rồi không cần gã bú liếm gì nữa đâu. Phương rời khỏi sofa nhường cho Lực nằm ngửa ra đó. Gã nghe theo cô răm rắp, nằm ngửa trên ghế, một chân vắt trên thành, chân kia thõng xuống sàn nhà. Tay gã ôm dương vật khư khư, sục nhẹ giữ cho nó cứng cứng không được xìu xuống.
Cô nhìn cái tướng của gã mà mắc cười chịu không nổi luôn. Tay gã cứ sục sục như sợ cây hàng nó xìu lại là không làm nó lên được nữa. Cô bắt đầu leo lên ghế, vắt ngang người gã. Cô ngồi xổm một chân trên ghế, chân kia cũng thõng xuống sàn, hai tay chống xuống hai bên người gã. Phương cúi xuống nhìn và từ từ hạ người xuống, cái đầu dương vật của Lực chĩa ngược lên chạm đúng vào giữa hai môi âm đạo ướt nhờn của cô. Cái đầu dương vật bóng nhẫy của gã chạm khẽ vào môi âm đạo của cô, cảm giác sao mà kích thích thế không biết, cô như cảm nhận được cả hơi ấm tỏa ra từ cái đầu tù tù bóng đỏ đó.
Cây hàng hung ác này của tên Lực cả tháng nay không hành hạ cái lỗ tội nghiệp của cô, làm cô cũng thèm khát nó muốn chết. Lực có vẻ sướng, gã nằm đơ ra mặc tình cho Phương điều khiển. Cô đoán chắc từ bữa đó đến nay gã cũng chưa làm chuyện này thật. Nhìn phần bụng háng gã ta gần như vô thức hơi dướn lên một chút xíu có vẻ đầy khao khát chứ không giả tạo được. Cô nhắm mắt, lả lơi nhìn Lực, miệng cô thì thào: “Vào đây… nó vào đây anh ơi!” Rồi cô hạ người xuống đón nhận cái dương vật dướng lên của gã. Hàng Lực cắm thẳng trong âm đạo Phương, chạy sát đến tận gốc cho đến hai phần lông mu và lông cặc của cô và gã chà sát vào nhau.
Lực rú lên, cảm giác tuyệt vời nơi bụng dưới đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí gã. Hàng của gã chui vào cửa hang trơn nhợt, nóng ấm tuyệt diệu của một người con gái hấp dẫn, dâm dục… và có phần biến thái nữa. Cái dương vật tưởng chừng như chỉ biết đái của gã hôm nay giờ hùng dũng chui tuốt vào đến tận ngõ ngách trong cùng của âm đạo, cảm giác sướng dội lên tận óc khiến cả Lực và Phương cùng nhau rên lên một lúc.
Phương cảm nhận được sự hào hứng của Lực. Hàng của gã lấp đầy, dù không nong âm hộ cô ra nhưng sức nóng của nó cũng đủ thiêu cháy cả âm hộ cô rồi. Hai tay cô chống hẳn lên ngực gã làm điểm tựa, bắt đầu nhấc lên hạ xuống phần háng của mình để cho cái dương vật của Lực liên tục đâm vào rút ra âm đạo cô. Cơ thể tràn trề sức sống của cô như phát cuồng lên, cô nhấc lên dập xuống liên tục rất mạnh khiến gã Lực ở dưới rung chuyển cả người cùng với cái ghế sofa dài.
Gã ta có vẻ sung sướng lắm, bật ra những tiếng hự hự hào hứng theo nhịp dập của Phương. Cô không thể tin được là mình lại đang làm tình một cách đầy hăng hái như vậy với một người như gã Lực, cái tên mà mới tháng trước đây cô còn sợ hãi khi cưỡng dâm cô ngoài đường, chuyện đời thiệt đéo có gì ngờ cả. Tối nay gã thật là cuốn hút cô, không phải vì hàng họ hay vóc dáng của gã, chắc có lẽ vì cái thái độ lạnh lạnh của gã, càng làm cô thấy hào hứng hơn chăng.
Phương vận hết sức lực nhấp nhổm dập gã Lực như phi ngựa nước đại vậy. Lực thì thoải mái vô cùng, gã tha hồ say sưa ngắm nhìn hai bầu vú tròn căng của cô nhún nhảy theo nhịp người lên xuống. Bầu ngực Phương nãy giờ không còn mấy cái dấu vằn vện do dây áo ngực siết vào nữa, cơ thể cơ láng mịn. Lực đưa cả hai tay lên đỡ lấy hai vú cô vẻ trân trọng, nắn bóp nhẹ nhàng chứ không thô bạo như hồi xưa.
Phương mỉm cười khi Lực bắt đầu thưởng thức, nắn bóp vú cô, rồi sờ soạng xuống eo bụng, mông và đùi của cô. Nhìn ánh mắt tinh anh trở lại của gã, cô thấy mừng lắm, như kiểu vừa làm được điều gì đó lớn lao lắm vậy. Hàng của Lực bữa nay làm cô thích lắm, ứa nước ra rất nhiều, chảy xuống dính bê bết vào đám lông đen loăn xoăn mọc ở háng gã và chảy cả xuống đệm ghế sofa. Phương nhấp nhõm tới mức vã mồ hôi khắp lưng mà Lực vẫn chưa có dấu hiệu xuất tinh. Dương vật gã bữa nay có vẻ chì thiệt, vẫn cứ nóng ấm, trơ trơ trong lòng âm đạo cô. Mặt cô đỏ ke, cô nhăn nhó rên lên:
– Ôi… em sướng quá… em ra mất… cái của anh… bữa nay sao nó lì quá vậy?
– Hic… hức… anh không biết nữa em ơi… em thương thì giúp anh với em ơi…
– Hự… em biết rồi… coi bộ bữa nay… em mệt chết mất cho coi…
Lực nghe thấy Phương có vẻ nói thiệt, gã có thể thấy mồ hôi đang vã ra khắp cơ thể cô trong khi thời gian đang dần dần trôi qua.
– Trời đất ơi… anh biết sao đây… không lẽ cái của anh nó bị liệt luôn sao…
– Anh… anh nằm đó đi… đừng có la nữa… để em… cố cố coi sao…
Phương thấy cảm giác khoái cảm bùng nổ, nước của cô ào ra mãnh liệt, mặt cô đỏ lựng, cô cố sức dập lia lịa thật mạnh. Hai chân cô tê dại, người cô căng cứng miệng há hốc kêu không ra tiếng, từ sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng ậm ự nặng nhọc. Phương ngã xuống người Lực, hai vú đè lên cơ thể gã ta, cô thở hổn hển, cảm giác hình như có gì vừa ứa ra từ cơ thể cô, hình như Phương vừa lên đỉnh xong. Lực ôm chầm lấy cô, cây hàng của gã cảm thấy mát lạnh khi có gì đó từ trong lòng âm đạo cô chảy ra, chảy suốt cái khúc thịt lì lợm của gã.
– Xin lỗi… hức… em mệt quá… hàng của anh… lì quá… em ra mất rồi…
Gã nhìn cô, cười với vẻ ngượng nghịu. Bình thường khi bạn tình nói vậy thì phải tự hào lắm và gã Lực cũng chưa từng làm được điều này trong suốt quãng đời chinh chiến chịch gái của gã nhưng bữa nay, nghe vậy gã chỉ thấy thoáng chút buồn thôi. Lực hỏi khe khẽ:
– Anh kéo ra cho em nằm nghĩ nhé!
Phương đỏ mặt gật đầu, Lực từ từ đỡ cô nhấc người dậy để cho dương vật thẳng tưng của mình rút ra khỏi người cô. Dương vật gã vẫn cứng đơ, thân nó ướt nhờn, dính bê bết thứ nước trắng đục chắc từ trong lồn Phương xuất ra.
Lực ngồi trên ghế sofa nhỏ đối diện, để Phương nằm ngửa trên cái ghế dài. Khắp người cô đỏ lựng, nằm đó thở phì phò. Cô và Lực nhìn nhau đắm đuối. Phương liếc sang thấy hàng của gã ta vẫn còn thẳng tắp. Cô ngượng ngùng đề nghị:
– Anh vẫn chưa ra… hay là giờ… em nằm… anh tiếp tục mần đi…
– Nhưng… hình như em mới ra… sợ mệt đó… nằm nghỉ chút đã…
– Em… em không sao đâu… anh cứ… cứ tự nhiên đi… giờ mà nằm nghĩ… rủi thằng nhỏ của anh nó xìu xuống… lát… lát em bú lại… mệt thêm…
Lực nghe vậy thì cười, gã nghe cô nói thấy cũng đúng. Vậy là gã chuyển sang cái ghế dài cùng Phương. Lực hứng chí vần ngửa hẳn cô ra để vừa hôn hít khắp mặt cổ ngực cô, tay thì đưa cả hai tay lên nắn bóp không biết chán hai bầu vú của cô, khiến cho Phương đang mệt muốn chết cũng bắt đầu rạo rực hết cả người hết cả người. Bữa nay Lực làm cho Phương cảm thấy mình thật dâm dật khao khát nhục dục.