Cô Phương và những con cu - Quyển 2 - Phần 103
Cô đang cúi đầu bước đi thì đột nhiên có ai đó nhảy xộc ra làm cô va phải luôn.
– Này em gì ơi… đi đâu mà có một mình giữa buổi tối vậy?
Người cô vừa đụng vào choàng tay ôm lấy cô rất hồn nhiên. Phương nghe cái mùi hơi thở phát ra toàn mùi rượu, tay cô chạm phải tấm ngực trần. Cô không nhìn cũng có thể đoán ra gã này là một trong số những gã thanh niên kia, đã đuổi theo và vừa bắt kịp cô. Phương ngẩng mặt lên, vung tay đẩy ngực người đang ôm mình ra, cô vùng vẫy:
– Bỏ tôi ra… mấy người… làm gì kỳ vậy?
Tay gã này ôm cô khá chắc, nhưng mãi đến khi cô ngẩng mặt lên, nhìn trực diện vào gương mặt đỏ hồng say rượu của gã thanh niên, lúc đó không chỉ có cô mà cả gã thanh niên kia cũng há hốc mồm kinh ngạc. Gã buông lơi cô ra làm Phương vùng ra khỏi tay gã dễ dàng. Mặt của cô khá hoảng hốt bởi cô nhận ra gã thanh niên mình trần này chính là một trong hai gã du côn mà hồi bữa cưỡng dâm cô ở nhà. Nhìn ánh mắt xoe tròn của gã, cô biết hình như gã cũng đã nhận ra cô, tuy vậy cả hai không ai nói gì. Ở sau lưng cô, một tiếng nói khác vang lên:
– Trời ơi… tụi anh muốn làm quen với em thôi mà… làm gì la dữ vậy?
Phương quay đầu ra sau nhìn, tuy nhiên tên đang bước tới từ sau lưng cô lạ hoắc, không phải là tên bạn còn lại của gã phía trước. Cô bước lùi về phía sau đến khi lưng cô chạm phải vào cửa của ngôi nhà bên lề đường. Cô lắp bắp:
– Mấy người… mấy người là ai…
– Tụi anh là bảo vệ… ở quán café ngay góc công viên kìa em…
Phương thấy chỉ có gã sau lưng, tên mà cô chưa quen nói thôi, còn gã vừa ôm cô, tên người quen đã cưỡng dâm cô thì đứng im. Gã chỉ nhìn cô và tên bạn mình nói chuyện. Phương liếc thấy gã nhìn cô nhếch mép cười. Phương đứng đó, không biết phải nói gì, làm gì, cô lắp bắp và im lặng cả một lúc lâu. Gã “người quen” kia nãy giờ im lặng, chợt mới mở lời:
– Em rảnh không? Qua bên kia ngồi chơi với tụi anh chút xíu nha…
Gã nói rất thẳng thắng, Phương nhìn gã trừng trừng. Tên bạn của gã nhìn qua có vẻ cũng ngạc nhiên khi thấy gã nói chuyện có phần đường đột vậy. Phương chưa trả lời, nhưng cô liếc nhìn thì thấy gã “người quen” của cô vừa nói vừa cho tay vào túi rồi móc ra khoản một nửa, đủ để cho cô thấy cái điện thoại trong túi gã. Gã liếc mắt với cô ra hiện cho cô nhìn vào túi gã. Phương lúc đó mới hoảng hồn nhớ ra. Gã du côn này hồi bữa khi cưỡng dâm cô, hai gã có quay video clip lại, rồi còn hăm dọa dùng nó uy hiếp Phương. Theo cô đoán hình như gã đang thầm ra dấu hiệu cho cô phải nghe lời gã nếu không gã sẽ lấy cái clip của cô mà gã còn lưu trong điện thoại ra. Khi biết bị “uy hiếp” như vậy rồi, Phương từ từ thay đổi thái độ. Gã hỏi dồn:
– Sao hả em… được không em… sao em im lặng vậy?
Gã vừa hỏi vừa nhấn nhá mấy lần, Phương không còn biết phải làm sao, chỉ còn biết tiu nghỉu gật gật đầu đồng ý với lời đề nghị của gã. Khi thấy cô gật đầu, gã hất hàm nhìn bạn mình có vẻ như kiêu hãnh lắm. Tên bạn kia đứng kế bên có vẻ chưa rõ nội tình sự việc, mắt gã tròn xoe có vẻ nể phục cái tài ‘ăn nói’ dụ dỗ gái của tên bạn mình. Gã hấp tấp chỉ tay nói:
– Vậy thôi… mình đi nha em…
Hai gã không đụng chạm gì vào người Phương cả nhưng cô rất ngoan ngoãn đi theo. Tay cô đan vào nhau, đầu cúi gầm bước theo từng bước chân của hai gã. Cả hai dắt cô đi qua đường rồi tiến về chỗ nhóm thanh niên đang ngồi. Cả nhóm có vẻ nói chuyện xôn xao nhưng thảy đều im bặt khi hai tên kia dắt Phương đi lại. Cả nhóm chỉ im lặng tý thôi, có vẻ như hơi choáng khi nhìn ngắm sắc vóc của Phương, rồi tự động cả nhóm tách ra chừa một chỗ lý tưởng trong vòng tròn của cả nhóm, đon đã mời cô:
– Ngồi đi em… ngồi chơi cho vui…
Phương kín đáo liếc nhìn quanh, cô nhìn thấy ngoại trừ gã “người quen” của cô, còn lại cả nhóm thanh niên đang nhậu này toàn những gương mặt lạ hoắc. Gã “người quen” kia không bám sát cô, lúc ngồi xuống cũng chẳng ngồi gần cô mà ngồi cách cô vài người, rõ ràng gã nhận ra cô nhưng chắc gã giữ kín không muốn để đám bạn bè của mình biết về chuyện của gã và cô. Phương hết sức bối rối, cô đứng xớ rớ nhìn quanh đầy vẻ ngại ngùng. Đây là không gian công cộng, gió thổi mát rượi nhưng cái chỗ của cô thì nồng nặc mùi rượu… rồi thoảng trong cái mùi rượu đó là mùi mồ hôi từ những tấm thân đàn ông đang để mình trần trùng trục. Mặt Phương đỏ ke, hai chân cô bủn rủn đành khuỵu xuống ngồi lọt thỏm giữa đám thanh niên.
– Em ơi… em tên gì vậy?
Một gã cất tiếng hỏi sau một hồi lâu lặng im ngắm nhìn cô. Phương cúi mặt nhưng vẫn kín đáo nhìn thái độ của gã “người quen”. Cô thấy gã đơ đơ không phản ứng gì cả. Cô lắp bắp trả lời:
– Em… em tên Phương…
Sau lời nói ấp úng của Phương, cả nhóm bắt đầu lao nhao lên trở lại, không khí có phần náo nhiệt hơn khi lần lượt nhóm thanh niên giới thiệu tên của mình. Nói thật là lúc này đầu óc cô quay cuồng, họ có nói thì cô gật thôi chứ cả bọn đông quá Phương không cách nào nhớ nên họ một lúc được.
Chỉ có một điều chắc chắn khi gã “người quen” của cô nói tên của mình thì cô nhớ ngay. Thì ra gã tên là Lực, cái tên mãi đến giờ Phương mới biết. Tên Lực và gã bạn của mình ghé nhà Phương hai lần, chịch cô đến bấy bá hai ba chặp vậy mà mãi đến giờ cô mới may mắn biết được tên của gã, nói dại chứ nếu như Phương là con gái nhà lành, bị hai gã này mần thịt dã man vậy rồi mang bầu thì lúc đó cũng chả biết cha của đứa nhỏ là ai, tên gì nữa, nghĩ đến đó tự dưng Phương lại thấy buồn cười, muốn phì cười nhưng phải nén lại. Một gã ở gần cô nói:
– Tụi anh là bảo vệ ở quán café này, rồi tụi kia là thợ hồ ở công trình đằng kia…
– … mấy anh… quen nhau hết hả? – Phương thắc mắc hỏi.
– Mấy anh em ở gần đây… qua lại thì biết nhau thôi… bữa nay tự dưng hứng hứng mới rủ nhau nhậu ở đây luôn cho mát…
– … còn em… tụi anh thấy em lạ lạ… hình như không ở khu này hả em? – Một gã khác hỏi cô.
Phương từ tốn trả lời.
– Em… em ở Thứ Mười Một… mấy bữa nay có việc nên… nên lên Rạch Giá công tác…
– Vậy hả… vậy là tụi mình có duyên rồi… mời em một ly!
Một gã khác ở gần cầm ly rượu đế trong veo đưa cho Phương. Cô liếc nhìn qua thấy tên Lực không nhìn cô, cũng không đưa tín hiệu bắt cô uống… cô xua tay lắc lắc đầu:
– Em… em ngồi chơi với mấy anh thôi… không dám uống đâu… em… em ở trọ gần đây… chung với mấy chị… lỡ có mùi rượu… mấy chị ấy biết… kỳ lắm…
Nghe vậy, một gã cao hứng nói:
– Vậy hả… hay là rủ mấy chị bạn của em ra đây chơi cho vui…
– Chắc… chắc không được đâu… giờ này… em nghĩ mấy chị ấy ngủ rồi… – Phương đáp.
– Còn em… sao không ngủ mà lang thang đây… bộ buồn tình hả…
Gã này vừa hỏi vừa liếc nhìn sang lũ bạn với vẻ khiếm nhã… Phương đáp:
– Em… tại… tại lâu lâu mới lên đây một lần… em tính… đi dạo một vòng ban đêm cho mát rồi mới về phòng ngủ…
Phương vừa nói vừa nghe đám bọn họ xầm xì với nhau, hình như đang tính toán gì đó. Nãy giờ ngồi nói với cả nhóm thanh niên này mấy câu cô có nhận xét rằng cả đám cũng không đến nỗi tệ. Ngoại trừ ánh mắt khiếm nhã của cả bọn luôn liếc nhìn về cô thì tuyệt nhiên không người nào thô lỗ đến mức choàng vai bá cổ, hay giả vờ say để sờ soạng vào người cô hết cả.
Nếu so sánh nhóm này với nhóm tù hồi bữa Phương gặp ở khu nhà hoang thì chắc giờ này đã sờ mông bóp vú cô bấy bá luôn rồi. Câu chuyện tiếp theo thì cả bọn cũng chỉ hỏi thăm cô thôi, rồi mồi chài nài nỉ cô miết, kêu cô uống rượu với bọn họ. Phương từ tốn xin phép chỉ ngồi chơi chứ không uống rượu và cũng lấy mãi cũng chỉ có một lý do mà thôi.
Về phía tên Lực, ngoại trừ việc khi nãy gã “ép buộc” cô về đây ngồi chơi chung, trong suốt cuộc trò chuyện gã không tham gia một lời nào, thậm chí không có ý ép buộc cô phải làm gì cả. Chính vì sự im lặng của gã làm cho cô thấy cũng hơi nôn nóng. Phương ngồi chơi với đám thanh niên này một lúc lâu, thấy tên Lực cũng không nói gì nên bắt đầu có ý rút lui. Cô nhóm chân đứng lên nói:
– Thôi mấy anh ngồi chơi nha… em phải về đây… cũng khuya rồi…
Đám thanh niên kia dĩ nhiên là ra sức nài nỉ cô ở lại, mồi chài nhưng Phương nhất quyết từ chối, cô lấy lý do ngày mai phải đi họp sớm không thể ngồi khuya hơn được.
– Vậy anh đưa em về nhé!
Tên Lực đang ngồi im lặng đột nhiên đứng lên giữa nhóm nói như vậy. Cả đám thanh niên nhìn hắn trân trân. Phương bẽn lẽn gật đầu đáp gọn lỏn:
– Dạ… cảm ơn anh!
Vậy là Phương cũng đứng lên, cùng Lực rời khỏi nhóm thanh niên đang nhậu kia. Cả hai bước đi trong tiếng xì xầm, tiếng ồn ào huyên náo của lũ bạn. Lực và Phương cùng đi song đôi, gã không nói gì với cô cả, chỉ bước đi vậy thôi. Phương không dám nhìn gã, chỉ cúi mặt xuống đất. Mãi đến khi đi cách đám thanh niên một đoạn, cô liếc qua thấy gã mĩm mỉm cười. Phương kềm không được thắc mắc, mới buông lời hỏi gã:
– Sao… sao tự dưng anh lại cười!?
Lực nghe hỏi thế, quay sang hồn nhiên hỏi:
– Hồi nãy mới nhìn thấy cô… tui với tụi nó cứ tưởng cô là gà đang đi bắt khách… ai ngờ…
Phương nghe vậy thì đỏ mặt, cô nói:
– Thiệt vậy hả? Sao… sao tự dưng mấy ảnh nghĩ vậy?
– Thì còn gì nữa… giờ này khuya rồi… làm gì có gái nhà lành nào đi giữa đường… ha ha ha…
Gã nói làm Phương xấu hổ, muốn chui xuống đất luôn. Cô im lặng không dám nói năng gì nữa. Lực quay sang nhìn cô nói tiếp:
– À… mà tính ra mình cũng có duyên ghê… hồi nãy chính tui cũng không ngờ đó chứ…
– Dạ… – Phương bối rối tay đan vào nhau.
– Từ bữa ở Miệt Thứ tới giờ… cũng hơn tháng rồi đó chứ… nhớ lại… ‘phê’ ghê cô há!
Gã nhắc lại chuyện cũ làm cho cô đỏ hết cả mặt mũi. Gã lại tự dưng hỏi tiếp:
– Cô còn nhớ thằng Tài không?
Phương ngẩng mặt lên, lắc lắc đầu:
– Ai… anh nói ai…
– Thì thằng Tài… là thằng bạn tui… hổm cùng chịch với cô đó… cô còn nhớ không?
Gã lại nhắc làm cô đỏ cả mặt mũi. Lúc này cô mới gật đầu:
– À… thì ra ảnh tên Tài… dạ… nhớ!
– Vậy là nó cũng đi được cả tháng rồi đó chứ!
– Đi… đi là sao anh?
– Ừ thì là vậy… cũng chính cái đêm mà hai đứa tui bắt cô ở truồng ở trần rồi chịch cô ngoài thị trấn đó… nhớ không… sau đó tụi tui chạy xe về Rạch Giá trong đêm luôn… bữa đó xui làm sao lúc chạy ra lộ… tụi tui bị xe hàng nó hốt…
– Trời… thiệt vậy hả anh?
– Uhm… thằng Tài lúc đó lái xe chết ngay tại chỗ… tui ngồi sau bị văng ra ruộng… nằm bất tỉnh mấy ngày mới dậy đó chứ.
Phương nghe Lực kể vậy thì há hốc mồm kinh ngạc, rồi tự dưng cảm thấy thương thương cho hai gã. Cô không đi bộ nữa mà đứng lại bên đường, nghe gã kể chuyện tiếp:
– Thằng xe hàng nó tông tụi tui xong thì bỏ trốn… hình như sau đó mới có người cứu tụi tui… tui may mắn lắm mới còn sống… còn lại tài sản thì mất hết. Sau vụ đó, đám anh em giang hồ chơi chung cũng chẳng giúp được gì… tui cũng buồn tình… ở nhà được hai tuần thì đi qua chỗ này xin việc… không ngờ mới làm mấy bữa nay thôi lại gặp lại cô… đúng là có duyên…
– Em… em ở Thứ Mười Một… đâu có ngờ…
– Đâu có ngờ sao mà tụi tui không quay lại quậy cô nữa hả…
Gã nói xong rồi tự dưng cười làm cô hơi ngượng. Rồi tự dưng gã lại nói tiếp:
– Mấy bữa tui nằm ở nhà… thấy nứng cặc lắm… cũng nhớ tới cô… cũng tính xuống đó chứ mà nghĩ lại thì thôi… cô còn nhớ mấy cái clip sex rồi hình tụi tui chụp cô không… nó nằm trong cái điện thoại hồi bữa bị mất luôn rồi… tui nghĩ vậy… nên thôi…
– Ơ… vậy hồi nãy… anh…
– … tưởng tui định dùng clip đó để bắt ép cô như hồi bữa hả… tui thử hù cô thôi…
Gã nói xong thì lại tự cười. Gã hỏi cô:
– À mà đi thôi… để tui đưa cô về… khuya rồi… phòng trọ cô ở đâu…
Gã hỏi làm cô ngẩng đầu lên nhìn quanh. Cô chỉ về phía xa:
– Ở đằng kia kìa…
– À… vậy cũng gần… mình đi thôi… để tui đưa cô về…
Đoạn tiếp theo cô và tên Lực cùng về phòng trọ cảm giác rất khác lạ. Mới đầu cô cảm thấy mừng, một cảm giác tự do vì nghe rằng tên Lực không còn gì có thể uy hiếp cô được nhưng dần dà cô phải nghĩ lại. Thử nghĩ lúc nãy gã cứ im lặng, rồi bắt ép cô làm chuyện gì đó bậy bạ với đám bạn nhậu của gã thì gã có thể làm dễ dàng, cớ sao gã lại tự dưng im lặng rồi tha cho cô, còn kể cô nghe chuyện tai nạn của gã nữa.