Cô Nàng Cùng Công Ty - Phần 23
Những ngày sau đó, tôi và em vẫn nồng thắm bên nhau trong công việc ngập đầu ngày 12 tiếng. Những khi tôi chợt nghĩ về thu nhập và những căn nguyên khiến cho tôi phải đau đáu khi nhìn vào bảng lương của đơn vị. Và nhìn sang các phòng ban khác để tìm vòng quay của sản phẩm và tiền. Thấy vui vui khi sản phẩm do anh em tôi làm ra được thị trường đón nhận nồng nhiệt. Từng hàng dài khách hàng và đơn xin mua sản phẩm xếp hàng khiến cho một số người có quyền và tiền trong cơ quan thi thoảng xuống hỏi tiến độ sản xuất làm tôi vui lây.
Tết đến trong niềm vui của nhiều người trong đó có tôi và em. Các khoản thu nhập khác nhau cũng làm cho tôi yên tâm một chút. Hai đứa hẹn hò chở nhau đi sắm Tết, mua hoa phơi phới. Với hai nhà, gần như chúng tôi đã công khai đi lại. Nhìn ánh mắt của phụ huynh theo dõi đôi trẻ quấn quýt bên nhau làm chúng tôi vừa e ngại, vừa sung sướng.
Và đó cũng là thời gian đẹp nhất của quãng đời lăn lóc của tôi. Tết đến trong se lạnh, không mưa và tâm hồn phơi phới. Dẫu chỉ được nghỉ có 3 – 4 ngày, nhưng tôi và em gần như công khai chuyện tình cảm. Đi chơi đâu đó trong nhóm bạn bè tôi, bạn bè em và nhất là mấy anh em trong cơ quan, tôi luôn luôn là người chở em đi chơi. Còn nếu không đi với tôi, em chỉ ở nhà, tôi biết điều đó khi thi thoảng đến nhà em chơi mà không hẹn trước.
Và thích nhất là những lúc anh em tôi vụng trộm hôn nhau trong nhà em, nhà tôi tranh thủ lúc mọi người đi vắng. Cảm giác yêu đương tràn ngập trong cả hai người. Chỉ duy nhất là tôi, dẫu nóng cùng cực trong người, tôi vẫn tôn trọng cho em giới hạn cuối cùng và em cũng cảm nhận được điều đó nên em không e ngại khi tôi mong muốn… làm bất cứ điều gì.
Vào một buổi tối mồng… Tết, khi bố mẹ và chị em cùng nhau đi chúc tết, để lại em và tôi trông nhà, tiếp khách khi có người đến chơi. Tranh thủ khi còn chưa có ai…
– Hương, năm nay chúng mình cưới nhau nhé?
– Không được anh ơi… – Hương cười.
– Sao? Tôi ghé sát vào khuôn mặt em và hỏi.
– Năm nay cưới chị em rồi.
– Thì đã sao? Cưới chị, cưới em luôn.
– Bố mẹ em chắc không đồng ý đâu.
– Híc, vậy em bắt anh chờ đến khi nào?
– …
– Em…
– Bố mẹ em đang nghĩ, chúng mình còn trẻ quá. Em mới 20, còn anh 24…
– 21 Rồi đấy, nỡm ạ. – Tôi cốc nhẹ vào trán em.
– Vâng, thì anh cũng chỉ 25. Để sang năm được không anh?
– Không được…
Tôi vội vàng lấp vào đôi môi em một nụ hôn nồng cháy, và cơn sóng vô hình của đam mê từ đâu ập tới cuốn em và tôi vào trong cái quy luật của muôn đời. Dìu nhau vào trong phòng của em trong im lặng và thưởng thức, em và tôi lại quấn lấy nhau, không gian lạnh cóng và hai thân thể nóng bỏng cho đến khi cả hai cùng buông nhau ra.
– Anh không sợ lấy vợ cùng cơ quan à?
– Uh nhỉ. Người ta bảo thế là đi tù 2 lần đấy. Kiểu này phải nghĩ lại thôi.
– Cho anh nghĩ lại đi nhé.
– Anh vừa nghĩ xong.
Tôi nhìn em, trên môi chuẩn bị nở một nụ cười hóm hỉnh.
– Nghĩ sao?
– Anh vẫn yêu em, cưới em và yêu em mãi.
– Đừng ân hận nhé.
– Keke. Còn em?
Ngả đầu vào vai tôi tình tứ, em tôi im lặng thay cho câu trả lời. Vòng tay tôi lại siết chặt thân hình của em, thân hình ngọc ngà quyến rũ. Em tôi lại mềm nhũn trong vòng tay, dưới đôi môi nóng bỏng của nhau đang gắn chặt. Lâu như chưa khi nào lâu như thế, em đẩy tôi ra.
– Mình ra ngoài đi anh, lỡ có người…
– Uh, nhưng lúc nãy không sợ, giờ lại sợ hả em? Tôi cười to.
– Cái anh này… Ra nhanh không thì cho ở lại trong phòng một mình đấy!
– Á à, đuổi nhau đây.
– Kệ anh.
Nói rồi em tôi chỉnh sửa lại áo quần, biết thế nên tôi đành bước ra. Ngồi chơi thêm một lúc nữa, chờ cho đến khi bố mẹ em về thì tôi xin phép ra về. Việc tôi đến chơi và về đối với nhà em bây giờ không còn gì là e ngại nữa. Về đến nhà, cuộn mình trong chăn bông và mơ về một ngày mai hạnh phúc với em, giấc ngủ đến thật là ngon lành.
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//du-gai-co-quan/
Ra tết nguyên đán, mọi công việc sản xuất kinh doanh lại bắt đầu hối hả như chưa từng có cái Tết vui vẻ trước đó. Dẫu vậy thì dư âm của nó vẫn còn trên những gương mặt của anh chị em, niềm vui và nụ cười làm cho công việc trở nên nhẹ nhàng và thoải mái. Và hơn hết là những thời gian ngoài công việc, các nhóm cứ tụ tập nhau đi chơi, chúc tết, ăn uống tại nhà của nhau cực kỳ vui vẻ. Trong đó, tôi và em, dẫu kín đáo đến mấy thì không ít người vẫn nhận ra rằng chúng tôi luôn có mặt cùng nhau ở các cuộc vui. Và cũng không ít ánh mắt thật là khó tả, vui có, buồn có, ngượng ngùng có và cả cay cú nữa… Điếc, tôi và em vẫn vô tư.
2 tháng sau…
Cái sự đời, dẫu không muốn thì nó vẫn cứ thay đổi. Điều tôi e ngại nhất chưa đến thì ngoại cảnh đã lại tác động, những cuộc khủng hoảng về nguyên liệu đầu vào khiến cho hầu hết các đơn vị như cơ quan tôi trên toàn quốc lao đao. Ai đã từng làm trong những đơn vị sản xuất KD thì biết rất rõ điều đó, cho đến tận bây giờ thì nguyên liệu đầu vào vẫn chiếm phần lớn trong giá thành vì nền sản xuất của chúng ta đang còn sơ khai, tỷ lệ chất xám trong sản phẩm còn quá ít.
Ví như bây giờ, chỉ 1 con IPHONE thôi, nặng có mấy trăm gam nhưng có giá đến gần 20tr, trong đó giá chất xám quá nhiều. Nói thế cũng là hơi xa, ví như lưỡi dao cạo râu thôi, nhẹ như lông (loại lưỡi đúp của gillet) cũng đến 7.000 Đ, bảo VN mình sản xuất chắc là lắc đầu chào thua từ vòng gửi xe vì không có công nghệ.
Và chúng tôi bắt đầu lao đao, các cuộc họp giao ban diễn ra liên tiếp nhằm tháo gỡ khó khăn và tất cả chỉ dồn về hai hướng, giảm giá thành và tăng giá bán. Hướng thứ nhất thì tất cả mọi người đều nhìn về đơn vị tôi và yêu cầu phải có phương án ngay lập tức. Và tôi, với tư duy của dân kỹ thuật, chỉ đưa ra được những hướng chưa làm hài lòng tất cả…
Sự o ép bắt đầu… và trong sự phản kháng mãnh liệt của tôi.
Và thu nhập của chúng tôi cũng bắt đầu lao dốc…
Và nỗi buồn bao trùm khắp đơn vị, những cuộc họp khẩn cấp được đưa ra, những nhóm người tụm 5 tụm 7 trong giờ giải lao nhằm giải tỏa bức xúc. Nếu như bây giờ thì ắt đã có đình công, nhưng hồi đó khái niệm đó còn chưa có.
Thế nhưng, dẫu không thể phản kháng bằng cách nào đó thì tận cuối cùng người lao động vẫn có một quyền chót, và thế là bắt đầu lác đác có người đâm đơn xin nghỉ việc, người báo ốm… Vân vân…
Xã hội bên ngoài dường như đứng ngoài sự bức xúc của chúng tôi, vẫn chảy, vẫn trôi… và những người xin nghỉ, tôi lò dò đến tận nhà để tìm nguyên do và động viên quay lại làm việc. Nhưng khi hiểu ra rằng, họ chỉ đi làm cho vui chứ gia đình họ thiếu gì việc cho con cái họ làm và thu nhập cao hơn nhiều là tôi chán hẳn, quay qua ủng hộ. Thầm nghĩ, lương mình còn chưa đủ nuôi mình huống hồ lương công nhân, chỗ nào họ có việc làm, có thu nhập cao hơn thì OK.
Thoải mái trong tâm tư, trong các cuộc giao ban sau đó, việc thiếu lao động khiến cho sản lượng giảm rõ rệt, và mọi chuyện lại như cái vỏ ốc, càng xoáy càng nhỏ, sản lượng ít lương lại ít theo khiến cho mọi chuyện trở nên vô cùng tồi tệ.
Dẫu vậy thì số đông vẫn đang còn, vẫn miệt mài làm việc để hưởng đồng lương đã cạn đáy. Một phần vì họ chưa tìm thấy lối thoát, một phần nữa thì vẫn còn hy vọng. Các sản phẩm mà anh em tôi dày công nghiên cứu và sản xuất vẫn HOT như thường. Từng hàng dài người mua vẫn sắp trước cổng nhà máy để chờ đến lượt. Và trong các cuộc giao ban, hướng thứ 2 là tăng giá bán vẫn đứng ỳ một chỗ. Và vẫn không được giải quyết…
Hương, em tôi, ánh mắt đã đượm chút buồn… Trong những lần gặp nhau riêng tư, em tôi không thể giấu giếm, và tôi, dẫu tình yêu vẫn còn đó, nhưng nỗi lo chung của hai đứa khi nghĩ chuyện xa xôi, thật khó nói nên lời…
Cho đến một hôm, buồn như chấu cắn, ra về khỏi cổng cơ quan thì bất chợt có tiếng gọi.
– Chú X…
– Dạ.
Ngoái đầu nhìn thì gặp một bà chủ một cửa hàng lớn ở chợ trung tâm, nơi tôi từng đến chào hàng sản phẩm từ năm ngoái.
– Mai chú rảnh không, qua cửa hàng chị hỏi tý.
Thoáng trong đầu, chuyện mua bán sản phẩm của cơ quan, lại loay hoay muốn tìm hiểu thêm cái mảng mà mình còn chưa rõ ràng, tôi không ngần ngại gật đầu trong buồn bã.
– Vâng, chiều mai em ghé.
– Ok, chị chờ nhé.
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//du-gai-co-quan/
Ẩn sau câu nói chị chờ là một nỗi niềm khó tả hiện lên khuôn mặt của bà chủ một sạp chợ lớn nhất nhì thành phố chuyên kinh doanh những mặt hàng tương tự như sản phẩm cơ quan tôi. Nỗi băn khoăn cứ lớn dần trong đầu, mang cả vào trong bữa cơm gia đình tôi.
Vì đi làm tối ngay nên bữa cơm gia đình là nơi cả nhà trò chuyện. Thảng một đôi lần khi bàn chuyện sâu về công việc của tôi, giữa tôi và Bố Mẹ vẫn thường tranh luận về những điều đúng sai, giữa lý thuyết và thực tế, nhất là Bố tôi. Thông thường chuyện không có lối thoát vì giữa sách vở chính tắc và thực tế khác nhau quá nhiều, thậm chí là mâu thuẫn, đối nghịch nhau. Và trong giai đoạn này, thường nổ ra những tranh cãi gay gắt nhất, chỉ Mẹ tôi là có chiều thông cảm cho tôi, những trăn trở khiến cho tôi muộn phiền. Với tình hình bi đát như thế này, tôi vẫn chưa tìm ra lối thoát cho riêng mình, chưa thể hiểu được vì sao mà người ta tồn tại. Ngay như chính gia đình Bố mẹ tôi thôi, việc căn ke, tính toán chi li cho cuộc sống bộn bề này, quả thật tôi thấy Mẹ tôi thực sự là vất vả. Đó là thu nhập của Bố Mẹ, người đã từng hơn 20 năm cống hiến, bậc lương cao vòi vọi…
Chiều hôm sau, tôi ghé qua chỗ Hương.
– Hương…
– Sao anh?
– Đóng máy đi với anh.
– Đi đâu anh.
– Đi chợ.
– Anh nói gì em không hiểu?
– Thì đi chợ với anh, có gì mà không hiểu?
– Sao lại đi giờ này? Anh mua gì à?
– Không, chỉ đi khảo sát thị trường thôi.
– Vâng.
Hai anh em ra đến nơi thì thấy bà chủ đã chờ sẵn, trên môi nở một nụ cười tươi rói khi thấy tôi không lỡ hẹn.
– Tưởng chú không ra.
– Dạ, em hứa em ra mà.
– Hai em sang bên này uống nước với chị, chị hỏi cái này tí…
– Vâng.
– Ai đi cùng với chú X đây nhỉ?
– Dạ, bạn gái em ạ.
– Xinh thế.
– Chị quá khen, mấy cô người yêu trước của em còn đẹp hơn.
– Chú X nói thật không hả em? – Bà chủ nhìn Hương không giấu được sự hóm hỉnh trên khuôn mặt.
Hương đấm vai tôi thùm thụp.
– Vâng, anh X nói đúng đấy chị ạ.
– Chú giỏi nhỉ?
– Em đùa thôi, yêu được em ấy đây, em cũng bươu đầu mẻ trán đấy chị ạ.
Gọi cho 3 người ba ly nước cam tươi, bà chủ thỏ thẻ.
– Chú X này, cơ quan chú dạo này làm ăn tốt nhỉ?
– Híc, chị đùa anh em em đấy à?
Hai anh em nhìn nhau cười như mếu, chưa hiểu ý bà chủ nói. Ai chứ bà chủ ở trung tâm chợ lớn nhất nhì miền Trung này nói, ắt là phải có gang thép. Vậy mà nói chuyện anh em tôi như chơi. Hẳn là phải có ẩn ý gì đây. Đang loay hoay tìm giải đáp thì…
– Chị thấy hàng làm ra mà không đủ bán như thế thì chị nói chứ sao?
– Xời, mấy mặt hàng đó chỉ chiếm chưa đến 1/3 đâu chị ơi.
– Bọn em đang chết dở đây chị ạ. – Hương góp thêm.
Là tôi vẫn biết hàng HOT, nhưng số lượng máy móc được đổi mới công nghệ để sản xuất được mấy cái mặt hàng đó còn ít, không đủ đáp ứng nhu cầu thì trường mặc dù tôi đã cố gắng tận dụng thời gian và nhân lực để cân đối sản lượng cho nhiều khách hàng khác nhau.
– Chị nói cho em biết nhé, chị cho người sắp hàng đã hơn tuần nay vẫn chưa mua được đấy.
– Sao chị không bảo em?
– Thì chị có nhớ ra chú đâu, mãi hôm kia mới nhớ ra, vì chị chẳng quen ai trong cơ quan em cả.
– Thế chị định mua mặt hàng nào? Số lượng bao nhiêu?
Như bắt được đúng người đúng tội, mặc dù tôi có liên quan gì đến công đoạn bán hàng và tiêu thụ sản phẩm đâu, bà chủ lôi từ trong túi xách mỹ miều ra một tờ giấy đưa cho tôi. Lướt qua cái đơn xin mua hàng, tôi thấy có 3 loại sản phẩm HOT trong đó với số lượng cực kỳ khiêm tốn, tôi cười và nghĩ thầm trong bụng, chuyện nhỏ…
– Ngoài mấy sản phẩm này, chị có còn muốn mua thêm loại nào nữa không?
– Mới có chừng đó mà đã khó rồi em…
– Em thấy mua được hàng khó lắm anh ơi. – Hương nói.
– Là máy sản xuất của chúng ta chỉ đến có thế, bên cạnh đó còn hàng cho các đối tác khác, anh đã gắng rồi, nhưng chỉ thế thôi. – Nhìn Hương, tôi nói.
Lướt qua trong đầu, việc tổ chức sản xuất là do tôi, nhập kho nhà máy cũng thế, lại thấy vài ba người có trách nhiệm thi thoảng xuống hỏi tôi với ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm rằng số lượng, chủng loại, bao giờ có làm tôi dần dần hiểu ra. Cái đầu trớt quớt của tôi lại nứt ra một ý nghĩ kỳ quặc. Nghĩ sao làm vậy.
– Chị về viết lại cái giấy đề nghị mua hàng này đi.
– Sao em?
– Trong cái giấy đó, chị thích mua mặt hàng nào thì chị ghi vào. Còn số lượng thì thêm vào đằng sau 1 con số không nữa, chị hiểu chưa?
– Là sao?
– Nói thế mà chị vẫn chưa hiểu ư, là tăng số lượng lên gấp 10 lần và chị thích mua mặt hàng nào thì ghi vào.
– Em nói thật hay đùa đấy?
– Sáng mai đưa đến cơ quan cho em.
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//du-gai-co-quan/
Nhẩm tính trong đầu, với cái số lượng mình vừa toang toác ra kia, nếu tập trung sản xuất thì chỉ trong vòng 1 tuần là OK, sắp xếp thêm một số mặt hàng khác nữa thì 2 tuần là giao hàng cho chị được.
– Nhưng em nói này.
– Gì em?
– Cũng phải mất 2 tuần mới giao hàng hết cho chị được đấy?
– Không cần lấy 1 lần đâu em, giao hàng mấy lần cũng được mà.
– Thế thì được, tuần sau em giao cho chị 30%.
– Thế thì tốt quá, em chỉ cần ký mấy người này cho chị là được, việc lấy hàng chị lo. Bà chủ thì thầm những người tôi phải trình ký.
– Chị biết bao giờ có hàng mà chị lo với chả lắng? – Tôi hỏi hóm.
– Vậy hả, thế thì quá tốt em ơi, em báo cho chị thời điểm có hàng nữa thì tuyệt vời.
– Vậy chị nhé. Mai xuống đưa giấy cho em.
– Em qua cửa hàng lấy luôn đi, chị viết tý chứ bao nhiêu?
– Vâng, thế cũng được.
Hai anh em lại lóc cóc về đến cửa hàng bà chủ, sau một hồi tí toáy viết, bà chủ đưa tôi một cái giấy mua hàng như dự kiến. Chào ra về.
– Khoan, hai anh em đi đây với chị tý.
– Đi đâu hả chị? Hương hỏi.
– Thì đi đây với chị một tý.
Lại lóc cóc.
Dẫn anh em tôi đi lòng vòng trong chợ đến một quầy hàng thời trang và nói.
– Cô chú chọn đi, chị tặng 2 anh em hai bộ đồ.
– Hơ hơ, đã gì đâu mà chị… – Tôi ngạc nhiên.
– Chú chưa biết đấy thôi, nhờ chú đấy.
– Bọn em chưa hiểu. – Hương nhỏ nhẹ.
– Chú còn nhớ hồi chú còn lơ ngơ đến gặp chị chào hàng không?
– Vâng, mà sao hả chị? – Tôi tò mò.
– Những sản phẩm chú làm, chị bán chạy lắm, cũng có thu nhập, giờ cám ơn cô chú tí thôi.
– Bọn em làm công ăn lương mà chị, có gì đâu.
– Thôi, không nói nhiều nữa. Chị tặng, cô chú đừng làm chị buồn.
Bà chủ lại đưa giọng uy quyền ra, cộng với cái quầy hàng nhìn hút mắt em tôi, kể cả những khi anh em tôi đi chợ cũng không dám hỏi mua vì toàn hàng xịn, đắt tiền. Tặc lưỡi…
– Vâng, chị tặng thì anh em em xin.
Nói rồi tôi quay qua Hương.
– Em chọn đi em.
– Em ngại lắm.
Ghé tai em, thì thầm tôi nói nhỏ.
– Mình đang giúp người ta, họ có cám ơn thì cũng là tốt thôi em, chưa nói đến chuyện ngày mai, em yên tâm đi, có khi họ còn kiếm bẫm ấy chứ…
Ngần ngừ, rồi em tôi cũng xuôi. Lần đầu tiên tôi được tham gia vào việc mua đồ cho em, ngẫm ra cũng khoái. Lựa chọn thoải mái, không ke re cắc rắc giá cả, nếm mùi đại gia. Ặc ặc. Hai anh em hai bộ đồ tương đối hợp, cũng không nổi trội quá, nhưng vẫn thể hiện nét hàng xịn qua cách bố trí họa tiết, đường kim mũi chỉ. Nhất là Hương, tôi thầm nghĩ, quá đẹp cho vóc người em tôi.
Trong khi anh em tôi chọn áo quần thì bà chủ đã biến mất từ bao giờ, chọn xong mới thấy quay lại, trên tay là một món quà được đóng hộp đàng hoàng.
– Cái này chị tặng riêng em nhé. Bà chủ tươi cười đưa cho Hương.
– Gì nữa hả chị? Hương tò mò.
– Về nhà mới được mở nghe chưa?
– Vâng. Tôi nói thay Hương.
Về đến nhà, lôi tọt em vào phòng và hai anh em ướm thử đồ. Nghĩ bụng chẳng có cơ hội nào thuận tiện hơn, chờ cho em ướm thử xong với vài lời khen chân tình… chứ tôi ướm thì đáng bao nhiêu thời gian, hai cơ thể nóng rực lại lao chầm vào nhau.
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//du-gai-co-quan/
Chỉ trong một thoáng, hai bờ môi đã gắn chặt với nhau. Nụ hôn lâu ngày và hình như đã quen lối khiến cho tôi và em nhanh chóng thổn thức. Kim đồng hồ cũng đã gần chuyển sang thời điểm Bố mẹ em và chị em đi làm về nhưng vẫn không ngăn cản được tôi và em quấn vào với nhau. Tiết trời sang xuân vừa đủ cho chúng tôi quấn quýt mà không sợ áo quần ngăn cản.
– Anh… cởi vừa thôi, lỡ có ai về…
– Grừ…
Tôi rên vô thức trên người em, bờ môi tham lam của tôi đã chạm vào đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở, không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn hiện lên trước mắt tôi là cặp vú một bên nõn nà trắng bóc, đôi môi ướt át của tôi cứ nhè vào nhũ hoa nút mãi, nút mãi…
Phía trên, em tôi cũng rên, hai tay vò đầu tôi một cách đầy hưởng thụ. Nhẹ nhàng ấn em nằm xuống giường, bàn tay tôi cởi khóa quần và luồn sâu qua 2 lớp, lựa đúng ngón tay thuận tiện nhất để làm cho em sung sướng. Vườn địa đàng của em đã vun cao hết cỡ và nước tuôn ướt nhẹp. Và tôi, cả thân hình nóng đến cùng cực, mải mê kích thích cho em, cho đến khi người em tôi vừa mềm vừa nóng. Ngước lên nhìn em đang tê dại vì sướng, tôi nài nỉ.
– Em… em làm cho anh nhé?
Trong tê dại, em tôi không phản ứng gì trước lời đề nghị của tôi, chắc hẳn em cũng muốn cho tôi được sung sướng như em hiện tại, đang căng cứng người để đón nhận sự kích thích của tôi, dẫu chỉ bằng bờ môi và đôi bàn tay ma quỷ…
Cho đến khi em tôi dường như đã đạt được sự sung sướng nửa vời, đạt được những gì em tôi thầm mơ ước hằng đêm của một cơ thể thiếu nữ căng tròn sức sống, tôi nhẹ nhàng buông em ra và làm các động tác sao cho chym tôi sừng sững trước gương mặt tràn đầy sung sướng của em, không chút e ngại, em nhỏm người dậy một nửa, nghiêng người qua bên tôi và cầm lấy. E dè một lúc rồi em tôi bắt đầu chăm sóc tôi bằng môi và lưỡi, một tay em ôm trọn và nhẹ nhàng cử động, bàn tay tôi lại mò xuống vú em mà bóp tăng dần theo khoái cảm. Với tư thế đó cộng với sự chờ đợi đã lâu, khi lưỡi em quấn chặt lấy đầu chym, tôi phóng phụt mãnh liệt, từng dòng tinh khí tuôn trào từng đợt, từng đợt trong đôi môi em mím chặt, vẻ mặt em như đón nhận một cách thật là âu yếm, chăm sóc mê hồn…
Sau khi đưa nhau về vị trí ban đầu, hai anh em mở hộp, một cái ví đầm cho nữ tuyệt đẹp hiện ra, ước chừng giá cũng đến nửa tháng lương của tôi, híc. Nhìn vẻ mặt Hương vui mà lòng tôi xót xa…
– Đẹp anh nhỉ?
– Uh, đẹp. – Tôi hững hờ.
– Mà anh này, sao bà ấy làm thế anh?
– Uh, anh cũng chưa biết. Để xem xem thế nào đã.
– Thôi, em đi làm đây.
Ôm em vào vòng tay tôi thì thầm…
– Làm làm gì, anh cho em nghỉ đấy.
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//du-gai-co-quan/
Sáng mai đi làm mang theo sự sung sướng của chiều qua, sự lăn tăn cả đêm về bán hàng và tiêu thụ sản phẩm và cả cái kế hoạch sản xuất phục vụ nhu cầu của bà chủ. Tôi bước vào cơ quan mà còn chưa rõ ràng một kế hoạch nào. Chờ cho đến giờ làm việc, kêu em Trang xuống hỏi vậy. Đành phải chờ thôi.
Trang giờ đã thành gái có chồng, dẫu có mập lên chút, nhưng cũng không dấu được vẻ nõn nà xưa cũ và thẳm sâu trong ánh mắt, vẫn còn lưu luyến kỷ niệm. Và thằng tôi, đang đắm đuối với tình yêu mới vẫn nhận ra thứ tình cảm khó nói nên lời ấy. Tuy nhiên, cả hai vẫn giữ một khoảng cách an toàn và đúng mực. 8h lên phòng em.
– Trang, có bận gì không Em?
– Em đang dở chút việc, có việc gì không anh?
– Lát nữa rảnh xuống phòng anh, anh hỏi tí nhé?
– Vâng.
Ăn sáng xong, tôi xuống phòng và ngồi chờ Trang. Lát sau thì em đến…
– Khỏe không em? – Vừa rót nước mời, tôi hỏi.
– Em bình thường anh…
– Vợ chồng ở riêng, sướng thế còn gì… Sao không sinh em bé đi?
– Bọn em đang kế hoạch anh ạ. Chắc năm nay hoặc đầu năm sau anh… Con cái trời cho. Anh hỏi em việc gì vậy?
– À, là mấy cái sản phẩm anh làm ấy mà…
– Sao anh, mấy mặt hàng đó bán chạy lắm.
– Uh, anh biết. Nhưng em có biết giá hiện tại cơ quan mình bán ra cho Khách Hàng là bao nhiêu không?
– Bảng giá thì em không có, nhưng anh cần hỏi loại nào, em đọc cho. Vì cái này bên kế hoạch và Giám Đốc quyết. Mà sao anh không hỏi phòng kế toán ấy?
– Là có lý do riêng. Em cho anh giá bán ra của những loại này nhé.
Nói rồi tôi viết ra một loạt, Trang vốn không liên quan, nhưng có quan tâm, vì thế em viết ra rất nhanh và trao lại cho tôi. Cám ơn em, tiễn em ra về, tôi ngồi ngẫm nghĩ… Với các khoản tạo nên giá thành mà tôi biết thì giá bán này tương đối rẻ. Vấn đề còn lại là giá thị trường chấp nhận như thế nào thôi. Tuy vậy, việc đó để sau, việc bây giờ là ký, keke.
Lướt qua phòng giám đốc, thấy cửa mở, tôi gõ cửa và chào.
– Chào chú ạ.
– Uh, X…
– Phiền chú tý.
– Có việc gì thế?
Trình bày ngắn gọn về cái đơn mua hàng, chỉ thấy lãnh đạo cười và nói.
– OK thôi cháu, chú ký rồi đấy. Cháu qua bên phòng Kế hoạch để họ đưa vào lịch giao hàng nhé.
– Vâng, cháu cám ơn chú.
– Cám với chả ơn gì… Lo mà làm nhé.
– Vâng ạ.
Qua phòng Kế hoạch, trao cái đơn cho anh trưởng phòng… chỉ thấy ánh mắt của trưởng phòng choáng váng.
– Cái này không được đâu em.
– Sao vậy anh? Tôi cũng bất ngờ.
– Mấy mặt hàng này, lịch giao hàng đã kín rồi em…
– Híc, em chưa hiểu?
– Là theo năng lực sản xuất của nhà máy, hiện chúng ta đã ký một số đơn mua hàng hết tháng này rồi…
– Hơ hơ, các anh tài nhỉ? Bọn em còn sản xuất chưa xong, các anh đã bán rồi… Tài thế.
– Có gì đâu em, là vì họ đặt tiền cọc trước cho mình.
– Dạ, em hiểu. Lỡ may máy móc bọn em không đáp ứng được thì toi à… Tôi hỏi và cười mếu giữa phòng Khách hàng…
– Thì thế mới cần sự cố gắng của chú.
– Vậy anh tính sao với cái đơn xin mua hàng này.
– Anh đã nói rồi, hiện tại thì chưa thể giao hàng cho cái đơn này được.
– Anh này… Em sản xuất ra mà mua hàng cũng không được nữa. Anh quá lắm.
Nói rồi tôi bước ra khỏi phòng kế hoạch, đi thẳng về phòng mình và ngẫm nghĩ… Thế này thì tức chết đi được. Nghĩ mãi vẫn không ra giải pháp gì cho nó lành. Cãi nhau thì vô duyên. Về phía mình thì có thể gia tăng được một phần sản lượng, nhưng cũng không thể đủ cho mấy cái tàu há mồm kia được. Thôi, chọn giải pháp trung dung vậy… Nghĩ rồi, tôi lại bước vào phòng giám đốc.