Cỏ Lồng Vực - Chương 2
, 179, 0)”>Chương 2 – Thất bại đâu dễ làm lại từ đầu !
:emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb::emoji_herb:
Nó sau cơn sướng lâng lâng, thì không khác gì kẻ từ trên mây rớt xuống mặt đất. Khi thấy mẹ trách móc như vậy thì đâm ra sợ hãi, nó chưa đủ khôn để nhận ra đó là một lời trách yêu hơn là mắng. Nó vụt bỏ chạy vào phòng trong luôn, thậm chí không kịp cả kéo quần lên… Thế là bị vướng chân nên nó ngã đánh “huỵch” một cái sõng soài ra sàn. Nhưng rồi nó lại nhanh chóng lồm cồm bò dậy, kéo quần lên và chạy trốn vào phòng trong…
Tuấn vẫn sợ mẹ mắng lắm… Mặc dù Liên không quá hà khắc với con, nhưng vì phải đồng thời vừa làm mẹ, lại phải làm cha thay người chồng đã quá cố, nên đôi lúc nóng nảy bực bội. Lại còn áp lực cuộc sống đè nặng dôi vai gầy, khiến nàng chịu không nổi. Liên cũng đã từng đánh bọn trẻ những trận nhừ tử. Mà “miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời ”, dù ít nhưng đều là các trận đòn rất đau đớn, đã khiến cho từ Giang đến thằng bé hay con Nhài em út, đều phải sợ nàng cả …
Cho nên nàng ban đầu thì có chút ngơ ngác, nhưng hành động đó của con trai đã đẩy nàng về thực tại. Một thực tại phũ phàng…
Chính nàng mới là người sai khi dễ dãi với con như vậy. Nó vẫn chỉ là đứa trẻ con mười mấy tuổi, nó như một tờ giấy trắng thôi. Có lẽ tại nàng đã quá vô tâm trong cuộc sống, quá mải bon chen kiếm tiền, mà không dạy con cẩn thận. Để rồi con trai lớn lên trong tò mò thôi thúc về giới tính, (Nguồn: thiendia88.org) mà nàng thì chẳng những đã không nghiêm khắc, còn dung túng nó, làm hư nó…
Nàng đau khổ cúi gục đầu xuống khóc rưng rức. Giọt nước mắt góa phụ đơn côi, mười mấy năm mới chảy ngược ra ngoài. Bao năm qua vì thương con mà nàng đã cố gắng dũng cảm, nuốt nước mắt trong để mạnh mẽ nuôi bầy con thơ dại. Nàng không muốn khóc, đúng hơn là nàng không dám khóc thế này, vì sợ các con nàng chúng thấy. Nàng đã là chỗ dựa cuối cùng cho bọn trẻ rồi, nhất là từ khi mẹ nàng mất đi, nàng cô độc hoàn toàn…
Lâm chồng nàng yểu mạng ra đi sớm trong tai nạn, để nàng ở lại với mấy đứa con thơ dại. Từ đấy nàng vừa làm mẹ vừa làm cha những đứa con mình. Anh Lâm vốn là trẻ mồ côi, cho nên nàng càng không thể còn hi vọng nhà chồng đỡ đần. Bản thân nàng cũng lại là con của một người mẹ đơn thân. Đến giờ thì nàng cũng vậy giống mẹ của mình, một tay nhọc nhằn nuôi con khôn lớn. Tuy nhiên mẹ của nàng chỉ nuôi mỗi minh nàng, còn Liên thì một nách ba đứa con. Dẫu nàng thật sự không muốn mạnh mẽ, cũng buộc phải mạnh mẽ…
– Rào… rào… lộp… độp…!
Mưa rơi xối xả ngoài hiên, đập lên cái mái tôn của cái “ chuồng cọp” hàn sắt tạm bợ nơi cái cửa sổ ban công bé tí, vang lên ầm ĩ. Cuộc đời nàng cũng bị bó buộc chật hẹp, như cái lan can cơi nới ở cái nhà tập thể này. Dỡ ra thì thoáng thật, nhưng lại mất đi một không gian sinh hoạt thuận tiện, mà để thì tù túng bức bí cả không gian. Khu chung cư cũ ọp ẹp này thì nhà ai cũng vậy, buộc phải cơi nới ra thành những cái chuồng bằng sắt đó hết, để cố gắng khắc phục trong cái hạn hẹp vốn có…
Đối với nàng nó như một cái chuồng để giam hãm tuổi thanh xuân của mình, giam hãm những đam mê, những khát khao đáng ra nàng có thể có. Đó chính là tình dục, thứ mà nàng vốn mạnh mẽ hơn những người phụ nữ khác. Người ta đâu có biết ngoài xinh, thì nàng cũng rất dâm. Khi Lâm chồng nàng còn sống, anh cũng địt rất khỏe, nhưng cũng chỉ vừa đủ thỏa mãn khát khao phần nào của nàng. Nhiều khi Lâm anh ra rồi nàng vẫn thèm lắm, còn cố gắng ngồi đè lên anh, mài miết cái lồn nhỏ xinh của mình, lên con cu đã mềm oặt của anh để giảm bớt cơn thèm khát vẫn đang rạo rực…
Thế mà từ khi anh ra đi, đã để lại nơi nàng một khoảng trống không thể lấp đầy. Cái “khoảng trống”, nó theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khoảng trống trong tim và khoảng trống của cái chim anh lồn nàng. Cho nên nàng rất muốn được quan hệ, chỉ là nàng thương con không dám đi bước nữa, sợ người ta làm khổ con mình. Thật ra cơn dâm nứng của nàng, nó đã được đánh thức dần dần, từ khi mà thằng bé Tuấn con nàng bắt đầu dậy thì…
Khi ấy nàng một vài lần, vô tình nhìn thấy con cu nó biến đổi, khi nó dựng cứng lên lúc thằng bé ngủ dậy, hoặc trong mơ với mộng mị bất chợt. Nàng đâm ra thích nhìn trộm cái vật đàn ông ấy của con trai mình, một thứ thèm khát vô hình điều khiển nàng. Sau nữa con trai nhỏ của nàng nó lớn dần… thì bắt đầu hay cửng cu nhiều hơn khiến nàng thấy được. Nhất là lúc nó thấy nàng hớ hênh, (Nguồn: thiendia88.org) tuy có chút e ngại xấu hổ, nhưng nội tâm sâu thẳm của nàng lại thấy thích thú, khi thằng bé chiêm ngưỡng cơ thể nàng, và con cu nó dựng cứng lên vì sướng…
Nhớ cái lần mà tắm nó dám đánh nghịch lồn nàng, rồi sau đó xuất tinh ra bắn lên bụng nàng. Những giọt tinh trùng đàn ông nóng hổi đó, nó đã khiến nàng thấy thích thú. Điều mà từ lâu rồi nàng không có được, khi ấy cảm nhận những giọt tinh nóng ấm đó trên người, thì nàng vô cùng kích thích…
Thằng bé không hề biết chính nó đã làm nàng nứng lồn đến mức nào. Đến nỗi bao nhiêu ngày tháng sau đó, nàng vẫn nhớ tới cảnh ấy trong rạo rực, và bắt đầu phát sinh cảm giác thèm quan hệ. Nhất là với cái cu to lớn gân guốc của trai minh, cái mà nàng đã một lần nắm chặt khi nó xuất tinh ra…
Cái cảm giác mà con trai nàng nhìn nàng phấn khích rồi phọt tinh ra, tức là nó muốn địt nàng, chứng tỏ dù đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn đủ xinh đẹp để quyến rũ nó. Cảm giác đó khiến nàng có chút hãnh diện vô cùng, vì nàng biết cuộc sống chật hẹp chung đụng này, không ít lần thằng bé đã thấy cái Giang hay cái Nhài con nàng trần truồng rồi. Hai đứa con gái nàng chúng nó trẻ hơn nàng, vậy mà thằng bé không hề gần gũi, xoắn xuýt như với nàng đây…
Cho nên cảm giác tội lỗi đó nó cứ âm ỉ lớn dần trong nàng theo tháng ngày. Nàng càng để ý con trai mình, thì nàng càng thèm được quan hệ. Bởi thế nàng đi viết truyện sex cho trang web “ trời đất” đó, không hẳn là vì đam mê mà nàng còn muốn làm những điều nàng chưa làm trong cuộc sống, một cái thứ khát khao thầm kín với con trai nhỏ của mình…
Thế nhưng hôm nay trước phản ứng của thằng bé, thì luân lý trong nàng bị đánh thức. Con trai nàng vẫn nhỏ bé ngây ngô lắm, vậy mà nàng làm hỏng nó…. Cảm giác tội lỗi giằn vặt làm tim nàng đau đớn, và bật ra những giọt nước mắt cố kiềm chế bao ngày. Nàng khóc cùng trời, hay trời khóc cùng nàng không biết nữa…
Nhưng như ánh chớp sáng lóe ngoài ô cửa sổ kia, nàng nuốt nước mắt mặt đắng, bặm môi cùng suy nghĩ đạo đức lóe lên :
– Mẹ… mẹ không muốn đam mê tội lỗi nữa. Mẹ sẽ phải nghiêm khắc với bản thân… Với cả con nữa con trai mẹ… Nhất định vậy…!
:emoji_cloud_lightning::emoji_cloud_rain::emoji_cloud_snow::emoji_cloud_rain::emoji_cloud_snow::emoji_cloud_rain::emoji_cloud_lightning::emoji_cloud_rain::emoji_cloud_snow::emoji_white_sun_cloud::emoji_white_sun_cloud:
Sáng hôm sau…
Mưa đã tạnh… Trời quang và nắng vàng rực rỡ.Tia nắng mai nhè xuyên qua những cái song sắt rỉ hoen của cái “chuồng cọp” ban công, soi vào tận bàn làm việc của nàng, thì Liên mới tỉnh giấc. Đêm qua khóc xong thì nàng lại tiếp tục viết, nàng viết những nỗi đau, những u uất oán hờn vào trang bản thảo rồi ngủ quên…
Cho nên truyện của nàng viết ra dù nó là chính kịch, bi kịch hay truyện sex, thì nó đều là máu chảy trong tim nàng ra… Nó mang theo nhưng oán hận, u sầu trong cuộc sống, hoặc những niềm vui nhỏ bé mong manh như giọt nắng mai lung linh kia chuyển thể thành truyện…
Có thể có người thích, hoặc người không với truyện của nàng. Nhưng tuyệt nhiên nàng không bẻ cong ngòi bút như một vài ai đó, chỉ vì vài đồng tiền nhỏ nhoi mà phải viết theo ý người ta, hoặc đơn đặt hàng từ trước. Với nàng đó không phải là viết văn, mà hành động đó chỉ đơn giản là bán buôn con chữ. Một sự nhục nhã trong nghiệp văn chương, nàng chỉ muốn như con chim vành khuyên nhỏ, tự ca tự hát cho đời vui. Chứ không phải là con vẹt con sáo, hót theo cái thứ tiếng chẳng thuộc về mình để mua vui cho người đời…
Cho nên để mà nói về cuộc sống thì nàng vì thế mà tâm khá thanh thản. Bởi vậy, vươn vai, nàng lại mỉm cươi trong nắng. Quên đi những nhọc nhằn cùng nước mắt mặt môi đêm qua, quên cả những giằn vặt luân lý đó, nàng bước vào vệ sinh đánh răng và rửa mặt. Lũ trẻ của nàng đã dậy từ lâu, đang nấu bữa sáng rồi…
Nàng đang lục cục đánh răng, thì ai đó đi vào chạm đến nàng. Một cơ thể rắn chắc, cùng một đoạn thịt nóng hổi thẳng cứng chạm đến khe mông nàng. Cái phòng vệ sinh bé tẹo chật chội, mọi người vẫn hay va chạm vào nhau. Thế nhưng lần này Liên không dễ dãi nữa. Nếu là mọi khi nàng vẫn vờ không biết, để cho thằng bé con nó áp cái cu nóng rực vào khe mông nàng, thậm chí nàng còn thấy sướng lồn nữa…
Nhưng giờ thì khác, nàng quay lại vằn mắt quát to :
– Tuấn!… Ra ngoài ngay, để mẹ đánh răng xong thì vào… Ra… nhanh…!
Không khác gì sét đánh ngang tai, nó tái mặt, vội vàng đi ra lập tức. Chưa bao giờ nó thấy mẹ Liên của mình phản ứng dữ dội như vậy. Khuôn mặt xinh đẹp kia đầy phẫn nộ, tia mắt ánh lên vẻ giận dữ. Có lẽ việc đêm qua khiến mẹ nổi điên rồi, có khi nào mẹ lôi nó ra đánh một trận không? Thế là thất bại hoàn toàn, nó cảm thấy vô cùng suy sụp. Vì nó biết, thất bại lần này đâu dễ làm lại từ đầu…
Nó buồn đến tận bữa ăn luôn, chỉ lo mẹ nổi điên mang ra đánh. Nỗi sợ ấy có từ hồi còn là đứa trẻ đến giờ, tận khi nó gần bước sang tuổi thanh niên mà vẫn chưa hết. Mẹ nó hình như trầm tư hơn hẳn, nhất là lúc thấy độ ủ rũ của nó…
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị nhìn nó đăm đăm, mẹ cầm cái cây xúc xích chị Giang nướng, cắm trên cái dĩa mà mãi không chịu ăn. Đột nhiên thì mẹ lại lè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm hết cái tương ớt trên đó, rồi hé cái miệng nhỏ xinh mút cái xúc xích, sau đó lại nhả ra… Và rồi vô thức, mẹ lại mút vào…
Nhìn cảnh ấy nó lại nhớ đêm qua mẹ bú cu cho nó, Bất giác nó thấy sướng vô cùng, con cu ngóc lên trong quần thẳng cứng, giật giật mấy cái ứa ra chút nước nhờn. Mà không xúc động sao cho được, vì cứ nhìn cái cặp môi mọng xinh của mẹ mút đoạn xúc xích, trông thật sự là gợi dục vô cùng. Hình như mẹ nhận ra nó nhìn, bất chợt, mẹ mặt đỏ lựng lên, lại quát nó:
– Nhìn cái gì mà nhìn… Đồ con hư… Con mất dạy! Tí nữa ở nhà lo ôn bài đi. Cả cái con Giang nữa học đại học rồi đấy toàn mải chơi, chát chít Facebook, Zalo vừa thôi. Hai đứa ở lo học hành đàng hoàng đi nhé. Không phải cứ nghỉ dịch, học online là lười chảy thây ra thế. Tí tao đưa cái Nhài đi tiêm vắc xin, về mà hai đứa mày láo nháo thì chết đòn với mẹ. Hiểu không?
Mẹ rất ít khi “mày – tao”. Cho nên một khi đã nói vậy là đã vô cùng tức giận rồi, khiến cho cả chị Giang và nó sợ tái mặt. Vì cả hai đều biết mẹ nói là làm… nhất định sẽ không tha thứ.
Bởi vậy lát sau khi mẹ đi khỏi , hai chị em không ai bảo ai đều mang sách vở ra học. Chị Giang thì ra chỗ lap top của mẹ ở phòng khách, còn nó vào Zoom học online với lớp ở trên giường trong phòng ngủ. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi trong lặng lẽ. Vì thầy bận nên nó thoát phòng Zoom sớm hơn dự kiến cả tiếng…
Ngồi rảnh háng chả làm gì, nó rón rén đi ra rình xem chị Giang học. Thực chất, nó đi dòm vú chị là chính. Thế nên theo cách cũ, nó đi chân đất nhẹ như mèo nhỏ tới sau lưng chị…
Hôm nay nắng sớm… Trời nóng bức, nên chị Giang mặc cực kỳ mát mẻ. Cái áo ngủ mỏng tang ngắn củn. Nó trông thấy rõ cả xái xi – líp nhỏ màu tím nhạt, nổi bật trên nền áo ngủ màu trắng trong suốt kia…
Chị vẫn không mặc áo ti, nên vú chị nhô ra cong vút đầy phập phồng khêu gợi. Nó nhìn vú chị đã mắt mới ngó bài học của chị thì giật mình. Hóa ra chị đang chát ở Zalo với ai đó trên điện thoại, còn trên máy tính bài học mở rồi để đó mà thôi…
Chị ấy đang tám với bạn trai. Những dòng chữ nhảy thoăn thoắt. Thế nhưng nó vẫn kịp đọc ra chị đang nói gì…
Chị Giang: Em không đi được, không hẳn vì dịch mà dạo này mẹ khó lắm…!
Người yêu chi Giang: Nhưng mà chồng nhớ vk lắm vk biết không? Từ hôm đó tới giờ chả được ôm vk cái nào hết… sờ cũng không được… chán…! Mà vk cứ bảo vk yêu ck lắm, sao vk chỉ cho nghịch vú, mãi lần vừa rồi vk chịu cho ck sờ lồn… Thế mà cũng bảo yêu. Con Trà bạn vk, nó chẳng cho thằng Long bạn ck địt suốt rồi… Có mà vk không yêu nên vk mới giữ ấy… hờn… Nghịch tí thì gạt tay ck ra…ác!
Chị Giang : Em yêu anh… Em cũng chiều anh thế còn gì. Nhưng anh toàn làm em sợ. Bóp vú người ta bóp lấy được… bóp mạnh đau chứ thích gì. Anh ý, sờ bên dưới toàn cho tay đòi móc vào trong, em rát lắm… Mà em nói rồi… em đã ngủ với ai đâu. Con Trà nó địt nhau suốt rồi, em đâu như nó em còn trinh mà. Anh thương em phải đợi đến lúc cưới em chứ, mẹ em khó lắm… Mẹ biết em yêu anh thì xé xác em luôn ấy, chứ nói gì biết đi nhà nghỉ luột hết quần áo ra để anh nghịch em, để anh mút vú, bú lồn em suốt như vậy á… Hì hì… Nhưng mà em chỉ thích anh liếm mút của em thôi… sướng… Chứ anh bóp với cả sờ khó chịu lắm…!
Người yêu chi Giang: Hả… Thế hả… vk thích liếm lồn à. Công nhận là lồn vợ đẹp… Vợ thích như vậy sau ck sẽ chỉ làm thế thôi… Mà địt chỉ hơi đau lúc đầu thôi… vk cố gắng tí đi. Đợt tới đi nhà nghỉ nữa thì vk đừng giãy giụa nha… Nằm im ngoan… ck đưa nhè nhẹ vào là không đau đâu…!
Chị Giang: Đéo… Đéo cho nữa… … Cu anh thì to… Chọc vào đau phát khóc, còn bảo không đau đi… Hôm đó anh hành em cả buổi, rát hết cả lồn. Mà cũng nhét được vào trong lồn em đâu… Thề là sau em đi đái vẫn xót mấy ngày liền ý… Anh không thương em à… Hôm ấy cứ vật em ra, banh chân người ra, nhét cu vào lồn người để địt. Xin… lạy van, các kiểu anh có tha em đâu… Anh cứ như là đi hiếp dâm người ta ý… Ghét cái mặt…!
Người yêu chi Giang: Vk còn trinh… Lại giãy giụa thế ai mà cho vào nổi. Nằm im thì xong rồi… Đã thế vk còn cào, còn cắn ck còn gì…!
Nó đọc đến đó có chút tức tối, liền la lên:
– Á chị Giang nhé… Em bắt quả tang. Chị đi nhà nghỉ địt nhau với người yêu. Đoạn chát nãy giờ của chị em ghi lại hết trong video đây rồi… Tí mẹ về em mách… Cho chị chết đòn… Ai bảo chị hư nhé…!
– Úi ôi… Tuấn… Tuấn… Sao em lại rình lén chị… Híc… híc… Nhưng thôi chị xin em đấy, em đừng mách mẹ , em thích gì chị cho em… Hay chị cho em hai triệu tám trăm nghìn chị tiết kiệm của chị… được không?
Chị Giang sợ hãi quay lại quỳ xuống nài nỉ nó, khuôn mặt xinh đẹp tái mét . Đôi mắt to tròn trong veo đẹp giống mẹ Liên của nó đã sớm rớm lệ. Đành rằng chị hay mít ướt thật, động tí là khóc ngay được… nhưng nó dám cá rằng chắc chắn chị cũng đang rất sợ. Thế nên mới dám “hi sinh” toàn bộ số tiền chị chắt chiu được để bịt miệng nó, (Nguồn: thiendia88.org) nó biết chị đang gom tiền để mua lap top riêng để học…
Nhưng thứ nó cần đâu phải là tiền của chị. Nó cần thứ mà thằng người yêu khốn kiếp kia của chị đinh nhăm nhe kia.
Vậy nên nó ranh mãnh nheo mắt nhìn xuống cổ áo chị Giang, nơi cặp vú non tơ trắng muốt, cong vờn, nhòn nhọn chĩa sang hai bên rung rinh theo nhịp thở. Khẽ cười khùng khục trong cổ, nó nói:
– Em không cần tiền của chị, em cần cái khác… Được thì em không nói với mẹ đâu…!
– Là cái gì… Miễn là em không nói. Nếu em không lấy tiền càng tốt chị muốn mua laptop… Cảm ơn em… Em thật tốt. Thế em muốn ăn gì để chị nấu cho em ăn… Hay em muốn chơi game suốt đêm mà không lo mẹ mắng? Chị đồng ý hết hi hi…!
Nó không nói gì ngay mà từ cúi xuống ghé sát tai chị thì thầm. Trong lúc đó không quên luồn tay vào áo chị, cho bàn tay ôm trọn lên bầu vú nhỏ non tơ như trái đào tiên của chị, mà vân vê cái đầu ti bé xinh rồi thì thào nói. Nhưng khi nó nói xong thì chị đỏ mặt, đứng phắt dậy tát nó một cái rõ mạnh, rồi nói:
– Thằng mất dạy… Mày là chó không phải người. Tao là chị ruột mày mà… Đéo bao giờ nhé… Hiểu không… Sao mẹ lại sinh ra thằng khốn nạn như mày… tao đéo ngờ nổi…!
:emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling::emoji_seedling: