Cỏ Lồng Vực - Chương 10
Chương 10 – Trở về để ra đi, hay là ra đi để trở về ???
Giang lặng lẽ rồi khu cách ly, từ bỏ cuộc sống tình nguyện nhiệt huyết, để trở lại căn nhà địa ngục mà cô thấy sợ hãi. Nhưng cô cũng không thể không về được, cô không biết làm sao với cái thai trong bụng hết. (Nguồn: thiendia88.org.) Cô đau khổ không biết sau này nếu sinh con ra , thì nó gọi cha của nó gì đây ?
Là cậu em của mẹ ư ? Đúng mà cũng không đúng…vì thằng em trai khốn nạn ấy, chính là người khiến Giang có thai. Con của cô phải gọi là bố chứ … nhưng bố cũng chẳng phải bố … mà cậu cũng chẳng phải cậu luôn. Một sự trớ trêu đau khổ vô cùng …
Trong mớ hỗn độn rối bời ấy, có lẽ chỉ mẹ Liên là có đáp án cứu cô, vì Giang nửa muốn nạo thai đi, nửa muốn giữ lại giọt máu ấy, chẳng gì nó cũng là con của cô, là một sinh linh vô tội. Nếu có tội thì chính là cha nó, cái thằng em trai thú đội lốt người của cô thôi…
Giang sẵn có chìa khóa mang theo, nên khi trở về đến nhà thấy cửa khóa, cô lặng lẽ mở cửa kéo vali đi vào. Gần một tháng rưỡi trôi qua, cô mới trở lại đây, căn nhà của thơ ấu, nơi mà chị em cô cùng nhau lớn lên cùng nhau cười đùa. Cô nhớ những thằng Tuấn và em Nhài còn bé, còn đánh cãi nhau tranh kẹo tranh quà …
Thế nhưng giờ đây nó đã lớn… và nó đã đổi thay, đổi thay đến mức thật không ngờ . Cô nhìn căn phòng ngoài vắng lặng mà thở dài, cái ghế máy tính mẹ hay ngồi đã cũ mèm theo ngày tháng. Trên bàn thì vẫn là cái laptop cổ lỗ sĩ mẹ vẫn dùng kỳ cạch gõ phím, trong mỗi đêm khuya khoắt…
Tuy nhiên giờ đây nó trống trải và đổi thay, căn nhỏ chật hẹp trở nên bừa bộn hơn trước, mấy cây hoa ngoài ban công chẳng còn tươi như ngày nào, mấy cây Hướng Dương nhỏ héo gục vì thiếu đi sự chăm sóc tưới tiêu thường nhật, đám hoa mười giờ cũng thưa thớt đi nhiều …
Có vẻ đã có sự đổi thay khủng khiếp gì đó ở căn nhà này, nó đâu đâu cũng bề bộn và lộn xộn, quần áo cũng vứt lung tung, vỏ mì tôm vứt tung tóe. Giấy vệ sinh thì cái gập, cái vo nhàu vứt lổm nhổm, la liệt trên sàn nhà …
Nhặt vài tờ giấy lên ngang mặt, thì Giang đã thấy sực nức một mùi ngai ngái của tinh trùng, có lẽ thằng quỷ con em trai cô, nó lại gây ra chuyện tày trời gì nữa sao ? Giang bần thần bước vào phòng trong, căn nhà im ắng quá …
….không lẽ mẹ và em Nhài cũng nó đi đâu chăng ? …
:emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet:
Nhưng khi cô đến phòng ngủ, thì một cảnh tượng tệ hại đập ngay vào mắt, trên cái giường ấy, mẹ trần truồng nằm ôm lấy thằng Tuấn ngủ , nó cũng cởi truồng luôn, còn bên cạnh là em Nhài cũng không mặc gì, cơ thể lõa lồ và hình như em cũng đã ngủ say như chết (Nguồn: thiendia88.org.)…Đặc biệt từ khe lồn Nhài, tinh trùng vẫn đang rỉ ra những giọt trắng đục xuống chiếu …
Thế là một tháng qua cô vắng nhà, thì mẹ và em Nhài đã suốt ngày cùng nó làm tình sao ? Đó cũng là lý do để mẹ dễ dàng cho cô đi như vây ? Thời gian cuồng loạn như thế, mà hình như mẹ hay em Nhài lại chẳng có thai nhỉ , còn cô thì bất hạnh hơn, nó chỉ địt cô đêm đó thì cô đã có chửa rồi là sao ?
Nhưng thứ cô sợ bây giờ chính là sự đồng lõa lẫn nhau, để tạo ra một cuộc loạn dâm thế này …thật là đáng sợ vô cùng . Cô đang đứng thẫn thờ ra như thế, thì mẹ cô chắc đã bất chợt tỉnh giấc, thấy cô hình như mẹ bối rối lắm. Mẹ vùng dậy vội vàng chải lại đầu tóc nhìn cô và hỏi :
– Giang ! Con về khi nào vậy sao không báo trước cho mẹ , để mẹ đi đón con …!
– Mẹ … mẹ … làm gì với nó … cả cái Nhài nữa …. Mọi người … mọi người ….sao …sao …..?
– Sao cái gì mà sao …!
Thằng Tuấn bất ngờ cũng tỉnh dậy theo, nó sừng sộ nói chen ngang vào ngắt lời cô, cùng lúc bé Nhài cũng uể oải ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nói theo :
– Đấy Tuấn ! Anh mong chị về, thì chị về rồi đấy … bây giờ anh chơi mẹ với chị đi nhé … để cho em yên thân mấy hôm. Đợt này anh địt em suốt … em mệt mỏi quá rồi …. Cả tháng nay …có đêm nào anh không chơi em với mẹ Liên đâu … trừ vài ngày có kinh ra ….giờ có chị về rồi đấy … thôi em ngủ nha….mệt chết đi …!
Tuy nhiên Giang chưa kịp nói gì thì đã bị mẹ Liên kéo xuống giường, cô đang ngỡ ngàng vì cái cảnh sa đọa này của gia đình, thì mẹ đã thoăn thoắt cởi đồ cô ra . Là vì mẹ ngượng vì sự tha hóa của mẹ, nên mẹ muốn cho Giang cũng thành kẻ đồng lõa chăng ? So với bé Nhài thì Giang đã trưởng thành hơn nhiều, cũng đã bước vào ngưỡng cửa đại học rồi, cho nên việc loạn dâm này với cô vẫn khó có thể mà nuốt trôi…
Nhưng mẹ đã vẫy tay ra hiệu cho em Nhài cùng với Tuấn, kẻ thì liếm mút, người thì ve vuốt trên cơ thể cô, từ cặp vú cho đến cái lồn nhạy cảm… Nên dù Giang có muốn hay không muốn, cô vẫn nhanh chóng bị hạ gục hoàn toàn bởi những kích thích ấy . Chưa kể những ngày tháng cách ly, đôi lúc Giang vẫn nhớ về cảm giác địt nhau đó , tuy là có đau thật đấy … Nhưng cũng có những phút giây ngắn ngủi cô thấy sướng, và khi chưa biết chuyện ấy thì không sao, chứ biết rồi cũng khó tránh có lúc thèm thuồng …
Nên Giang bị mất tự chủ hẳn, khi bị kích thích cao độ như vậy, cô bủn rủn chân tay trong cơn sướng lâu ngày mới lại ập về, cô cứ đê mê đờ đẫn trong cơn nứng do bị kích thích. Cho đến tận khi thằng Tuấn nó cầm con cu bự chẳng ấn vào khe lồn cô, thì Giang mới hốt hoảng la lên :
– Đừng mẹ ơi …. đừng bảo nó chơi con nữa …con bây giờ đã có ….ư …hư …..!
Giang chưa kịp nói hết câu thì đã bị mẹ Liên bịt tay lên miệng cô chặn lại. Mẹ nói lấp liếm luôn rằng :
– Có người yêu ấy gì … không sao cả đâu … cứ cho Tuấn làm đi … sướng lắm … mấy mẹ con mình sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ mà … dạng chân ra đi con… cho em dễ cho vào. Đừng có cố khép chân vào như thế chứ , hai đứa cũng từng chơi nhau rồi mà… có phải chưa bao giờ đâu mà xấu hổ … thích lắm đó con gái yêu của mẹ, con cu em trai của con to, mà nó còn chơi khỏe, chơi lâu nữa … sướng lồn lắm …!
Mẹ có vẻ đã không còn là mẹ Liên ngày xưa của Giang nữa rồi , mẹ đã thay đổi thành một dâm phụ thực sự, mẹ chỉ biết đến nhục dục mà thôi . Hay vì bao năm mẹ trống vắng tình cảm của cha, mẹ thiếu đi hơi đàn ông nên bây giờ mẹ thác loạn vậy ? Giang không hiểu lắm về nỗi khổ đó , nhưng cô có thể phần nào thông cảm cho mẹ, bởi Giang cũng đã từng có thời gian thèm muốn rạo rực, khi mà đi tình nguyện trong khu cách ly..
Nó không lâu dài như mẹ trải qua, và cảm giác ấy vô cùng bứt dứt khó chịu, lúc đó Giang cũng nhớ con cu của thằng em trai mình lắm chứ, cái mà đã công phá lồn cô. Không phải là cái con cu của người yêu cô, bởi cái của anh ấy không để lại cho Giang nhiều ấn tượng …
Nên cô thở dài buông xuôi, chấp nhận nói sau cho mẹ , về chuyện cái thai trong bụng mình, cô khẽ dạng chân ra … không còn thế thủ nữa … để thằng em trai đễ ấn con cu nó vào hơn …
– Phạch ….!
Tiếng thúc mạnh nhanh gọn, đem theo con cu lớn đâm sâu vào trong lồn Giang, cô mím chặt môi chịu đựng, cố gắng không bật ra tiếng rên. Đơn giản là Giang vẫn có chút thẹn thùng, khi bên cạnh là mẹ và em Nhài . Đêm đó cô mặc định là nghĩ em Nhài và mẹ đã ngủ, nhưng giờ cả hai người họ đều biết, chắc do thằng Tuấn nói ra. Hoặc giả dụhai người họ có biết nhìn thấy, thì việc cũng đã qua …
Chứ bây giờ thì khác cả hai ngồi ngay cạnh, mở to mắt ra nhìn vào háng cô, nơi cái lồn cô đang phải căng ra cực độ để đón nhận con cu to đại của thằng em. Không dừng ở vậy họ bòn bình phẩm rất tục tĩu rằng :
– Mẹ thấy không… cu của anh hợp với lồn mẹ nhất ý, anh ấn vào lồn chị vẫn thừa một ít kìa , mà của chị cũng bị giãn ra kém gì lồn con đâu mẹ … nên chơi thốn lắm … thế mà mẹ cứ bắt con tham dự cùng liên tục, mẹ đâu biết là anh địt thì con đau … con mệt gấp hai lần mẹ ấy …híc … nên con phải đòi ngủ sớm mà …!
Bé Nhài luận một cách ráo hoảnh và trơ tráo như vậy, khiến cho Giang ngượng lắm… Đã thế mẹ Liên cũng chêm vào ngay :
– Nhưng hai đứa còn trẻ, lại đều mới mất trinh một thời gian ngắn, bị địt nhiều dĩ nhiên là có lúc thốn, có lúc khó chịu rồi . Cu của anh Tuấn nhà mình khủng thế cơ mà, còn mẹ đẻ cả mấy lần , đẻ ra ba đứa các con thì lồn của mẹ phải khác chứ … Thường thì con trai đa phần chỉ lồn gái trẻ, lồn còn khít và bót thôi, nên Tuấn thích của hai đứa hơn ấy … mẹ con thấy ghen tị với hai con đó …. Thế Tuấn ! con trai yêu của mẹ …con nói thật đi … (Nguồn: thiendia88.org.) giờ con chơi cả ba cái lồn của nhà mình rồi … Con thích cái nào nhất … của mẹ chắc chán nhất nhỉ …lồn mẹ rộng lắm rồi phải không … giờ chắt khít nhất chỉ có của chi Giang con thôi, hiện là địt ít nhất mà ….!
– Chơi ai cũng sướng mà … mẹ cũng tuyệt lắm mẹ yêu … con thích cả cặp vú của mẹ nữa rất to, còn khe lồn của mẹ luôn bóp chặt cu của con … sướng lắm … hì ….hì … con thích hết à ….!
Tuấn đáp lời mẹ trong khi nó vẫn hùng hục địt cô, con cu nó đâm ra đâm vào sần sật rất mạnh. Tuy nhiên Giang cố chịu đựng không rên lên tiếng nào, vì cô không thích ích nổi sự sa đọa này, cô không chịu được những lời bình phẩm dâm dục đó. Việc này dẫn đến cũng suy giảm đi ít nhiều hứng thú nơi cô, chưa kể cái thai khiến cô rất lo lắng nữa …
Bởi vậy sau khi chơi cô một lát, thì thằng Tuấn rút cu nó ra chĩa vào mặt mẹ Liên mà nói :
– Mẹ bú cu cho con đi … rồi dạng lồn ra cho con chơi lồn mẹ chút đã , lồn chị khô lắm rát cu … chắc chị mới về mệt rồi … Giống cái kiểu đêm hôm đó … lồn chị lúc có nước lúc không … chẳng tuyệt như của mẹ yêu …!
– Được rồi con trai yêu ! Lồn mẹ từ giờ dành riêng cho con mà, con có thể địt thỏa thích bất cứ lúc nào …. Yêu cái cu con quá mất thôi, nhanh ghé đây để mẹ chăm sóc cái khúc thịt nóng quyến rũ này nào … hì hì …!
Mẹ Liên nói đầy dâm dục và vồ lấy cu thằng Tuấn mà bú liếm, mẹ dùng lưỡi đá lên hai hòn dái nó một cách điệu nghệ. Giang nhìn cảnh đó mà có chút thấy xót xa, cô cảm thấy mẹ như một con mèo cái khát tình, như một con đĩ yêu nghề ham mê cái vật đó của đàn ông vậy … Cô khẽ thở dài im lặng mà ngắm cảnh loạn cuồng đó, trong lòng thì u uất ngày một nhiều …
Nhưng cô cũng đâu có thời gian mà nghĩ được lâu, lát sau thằng Tuấn lại quay lại chơi cô, và còn chơi cả em Nhài nữa . Nó bắt ba mẹ con cô, lúc thì nằm ngửa , lúc thì chổng mông lên, khi thì ngồi trên bụng nó …Tóm lại luôn là ba cái lồn của ba mẹ con, xếp ra thành hàng để chờ nó địt đến … Cứ chơi thế một lúc lâu, thì nó cũng bắn tinh ra ồ ạt … mỗi người một chút … tinh trùng tràn vào trong cả ba cái lồn mẹ con cô nhầy nhụa, đông đặc …
Buổi tối hôm ấy còn mệt mỏi hơn, khi Giang bị thằng Tuấn chơi thêm ba bốn lần nữa, nó đúng là trời phú cho thành quỷ dâm. Chơi không biết mệt mỏi là gì cả, chỉ có mẹ Liên may ra còn chiều nổi, chứ Giang hay bé Nhài đều cảm thấy hoảng sợ nhiều hơn là vui là thích … Nhưng dù muốn dù không, cái vòng xoáy dâm loạn ấy đã chẳng thể dừng lại nữa rồi … Khi mà mẹ Liên người uy quyền nhất, thì mẹ đã đắm chìm hẳn trong cơn thác loạn với nó …
:emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet::emoji_feet:
Mấy ngày sau ….
Một buổi chiều nhập nhoạng nơi cầu Long Biên, cây cầu già cũ kỹ đang oằn lên trong tiếng ray tàu hỏa rầm rập. Còi tầu hú vang động cả một khoảng sông, bao nhiêu năm rồi cây cầu nó vẫn đứng đó . Dù thương tổn bom đạn chiến tranh tàn phá, hay mục nát bởi mưa nắng tháng năm. Nhưng nó chắc hẳn biết đến nhiều cảnh đời đã bước qua cây cầu này …
Các chiến sĩ anh dũng xả thân vì nước, máu nhuộm cờ đào hồn thiêng dân tộc. Hay là những mẹ già ghánh nặng chuối rau, tiếp tế cho miền Nam máu lửa, anh công nhân vội vàng vào nhà máy trong tiếng bom, các chị dân quân mạnh đi qua, để sau họ sẻ núi tao ra đường mòn Hồ Chí Minh lịch sử …
Nhưng có lẽ là những mảnh đời hào hùng khí thế, còn thời bình trở lại… cây cầu đã cũ, một thân già nua nhưng lại lắng nghe nhiều cảnh khổ, nhiều nỗi nhọc nhằn mưu sinh hơn, hoặc là nghe những mảnh đời oan trái, đi tìm cái chết để giải thoát khỏi sự bi thương đời thường . Những người đã không đủ mạnh mẽ như cây cầu lịch sử, hay ý chí quật cường vượt khó như những bậc cha anh khi chiến tranh máu đổ…
Với họ cái chết là hết … là sự ra đi thoát khỏi cơ cực hoặc đau buồn. Và hôm nay cũng vậy, cây cầu già là phải nhìn thêm một cảnh tang thương… Trong lúc nhập nhoạng tối đen đoàn tàu vừa lướt qua, thì bóng một cô gái bé nhỏ trèo khỏi lan can cầu, gieo mình xuống dòng sông đang dâng cao đục ngầu cuộn xiết, vì hết giờ tan tầm vừa xong, nên cầu trở lên tịch mịch cô liêu, người đi lại cũng ít hơn…
Chẳng ai kịp tri hô ngay, họ thấy thì đã muộn… bóng cô nhỏ như lá bay xuống dòng nước lũ cuối hạ sôi sục đục ngầu rồi …
– Em bị sảy… thai đã có dấu hiệu chết lưu rồi bé …em bị ngã hay làm gì mà đến mức như vậy hả bé con của chị….?
Câu nói ấy của chị bác sĩ vang vọng trong cô, khi mà Giang một thân bé nhỏ hòa cùng gió rơi dần xuống sông.. . Cô nghẹn ngào cay đắng nghĩ :
“ Mẹ có tội với con sinh linh bé nhỏ của mẹ, dù mẹ chưa đủ lớn để hiểu hết yêu thương… nhưng mẹ biết mẹ có tôi .. mẹ giết con rồi …. Nên hãy để mẹ đi theo con nhé … mà mẹ cũng đâu thể đủ tự tin sống tiếp nơi dâm loạn đó …”.
Giang đặt tay lên bụng, nơi cái thai vài tuần tuổi trong cô đã mất đi sinh khí, bởi sau mấy ngày trở về, sống trong thác loạn bạo dâm đó, thì Giang đã vô cùng mệt mỏi …
Ăn thì ít … mà địt thì nhiều , cả ngày cuồng loạn… Mệt đến mức cô vào phòng vệ sinh mất tự chủ , nên bị trơn trượt thì té ngã, máu đã đổ khi đó … Từ cái khe lồn bé nhỏ bầm dập bởi những trận cuồng dâm, máu ứa ra mà cô lại nghĩ là máu của ngày đến tháng, quên đi cả sự hiện diện của cái thai … Cô đã cố chịu và đóng băng vệ sinh vào, thật may là đã không băng huyết tại chỗ mà ra đi sớm hơn bây giờ…
Chỉ tận vài ngày sau những cơn đau bụng, những cục máu đen bất thường … thì Giang mới chịu đến chị bác sĩ cô quen trong khu cách ly, nhờ chị thăm khám cho… Giang biết đứa con của nghiệt kiếp này, nó có sinh ra cũng là nỗi khổ, nhưng mà dù gì nó vẫn là con của riêng cô… giờ nó vì cô mà chết … đau khổ … bế tắc nên Giang đã tìm cách ra đi …
.Lần này cô trở về… nhưng trở về là để ra đi mãi mãi …
Một ngày sau Liên mới nhận được tin dữ, về con gái nàng tự tử chết đuối ngoài sông, xác con cũng may mắn được vớt về . Khám nghiệm tử thi cho ra kết quả con bé có thai, thì Liên đau khổ lắm… hình như tháng ngày cuồng loạn đã làm nàng lú lẫn. (Nguồn: thiendia88.org.) Rõ ràng Giang về để cố gắng nói cho nàng điều ấy . Bảo vệ danh dự cho con, nên nàng chỉ giải thích với những người thực thi pháp luật khi ấy là con gái nàng… nó tự tử vì tình.
Nàng trở về nhà trong đớn đau, lục lại tư trang của con… Thì phát hiện ra hai lá thư tuyệt mệnh để lại, một cho nàng … Đọc nên nàng thấy nghẹn đắng khi con gái viết cho nàng :
“ Mẹ ! Con đi đây … nhưng mẹ hãy nhớ con ra đi mà chưa từng oán trách mẹ, trước cũng vậy bây giờ cũng vậy, mẹ nhọc nhằn vì chị em con quá nhiều rồi , đến cả một chút sinh hoạt riêng tư vợ chồng mẹ cũng chẳng dám. Mẹ đáng thương hơn là đáng trách, giờ đây con cũng làm mẹ rồi, mẹ của một đứa con bất đắc dĩ… mà mẹ hiểu rõ cha nó là ai. Con đi đây mẹ ạ …bà ngoại từng nói có thứ cỏ giống lúa, sống cùng lúa và chỉ gây hại, tên nó là cỏ Lồng Vực , khi nhỏ thì nó đều giống nhau… chỉ khi lớn người ta mới biết đâu là cỏ, đâu là lúa … Mẹ chỉ là không may thôi… khi bên cạnh mẹ cỏ Lồng Vực nhiều hơn cả lúa tốt tươi… Nhưng mẹ có thể chọn lựa, hãy im lặng tiếp tực như cũ… để người ta nghĩ tất cả chúng con là cây lúa tốt tươi, hoặc nói ra để cho họ biết chúng con chỉ là cỏ dại …dù lựa chọn nào cũng đều có được có mất… nhưng con mong mẹ và các em bình an, vì vậy di nguyện cuối cùng của con là mẹ đừng nói gì cho Tuấn và em Nhài , chúng chưa đủ lớn để cảm nhận nỗi đau mình là cỏ dại, còn con thì có…nên con buộc phải chọn sự ra đi thế này .. Mẹ hãy để im như vậy cho các em có ngày tự hiểu, hoặc không bao giờ hiểu.. nhưng ít nhất các em sẽ phải khổ tâm muộn hơn mẹ ạ.. đó có thể là giải pháp tốt nhất cho các em. Và con còn một thỉnh cầu mẹ đừng để em Nhài có thai với thằng Tuấn nhé . … Vĩnh biệt mẹ….”
Liên đọc xong thì nước mắt trào ra nghẹn nghào, nhưng có lẽ với nàng cũng đã là quá muộn, vì Liên cũng mới phát hiện ra một mầm sống mới đang hiện hữu trong nàng rồi . Đứa trẻ ấy sau này sẽ gọi thằng Tuấn con nàng ra sao ? Nó sẽ lằng ngoàng như lời nói trong một đoạn phim hài : “ Bẩm đại nhân ! Con của thảo dân cũng là em của thảo dân , vì mẹ của thảo dân cũng là mẹ của nó, tức là thảo dân là chồng của mẹ nó . Nhưng mẹ của nó cũng là mẹ của thảo dân …. Cho nên vợ của thảo dân cũng là bà nội của con thảo dân, thảo dân cũng chính là ông nội của con thảo dân …”
Cái sự rối rắm người ta vẫn gọi là lộn tôm, nhưng Liên nàng cũng giống Giang con gái nhỏ của nàng, chẳng thể nào mà dám giết đi đứa con mình cả (Nguồn: thiendia88.org.), cho nên nàng cũng không biết lựa chọn như thế nào, tiếp tục sống trong hoang dại với Tuấn và Nhài , hay là dừng lại để thay đổi ? Nàng chỉ còn biết nhắm mắt thở dài… vì giờ chính nàng … cũng không hiểu là lúa … hay là thứ cỏ Lồng Vực oái oăm kia nữa …!
Lời tác giả : Trong mỗi con người chúng ta đều có phần con và phần người, cho nên chúng ta mặc định theo hoàn cảnh mà sinh trưởng. Có thể một ai đấy trong chúng ta, bạn hoặc tôi là người nhưng lại chẳng phải người là thế, chính là chúng ta chỉ còn là một con gì đấy … bỏ lại nhân tính phía sau. Nhưng mà giống như cỏ Lồng Vực và lúa ban đầu giống hệt nhau, nhưng khi phát triển rồi lại thành hai thái cực khác hẳn. Tuy nhiên cỏ thì không thể có chọn lựa để thành lúa, nhưng chúng ta thì có, chúng ta có trí thông minh để có thể chọn phát triển thành như cỏ, hay thành như lúa ..
Loạn luân cũng vậy nó chính như là một cám dỗ , nó giống như một cái gì rất đẹp , rất rực rỡ trong tự nhiên. Giống ở thế giới động vật, hay thực vật vậy đa phần những thứ màu sắc sặc sỡ sẽ chứa độc… Cho nên càng đẹp, càng cám dỗ thì càng có thể có hiểm nguy, chỉ mong các bạn chúng ta hãy dừng ở đọc để trải nghiệm… đừng bao giờ chạm đến lằn ranh đỏ loạn luân… ngọt ngào đấy … nhưng cũng đớn đau đấy