Nội dung truyện
Nhưng Tuấn vẫn hăng lắm mặc kệ chị nói, nó cứ tiếp tục ghì chặt mà thúc lấy thúc để vào trong, khiến cho Giang chỉ còn cách miễn cưỡng tiếp nhận con cu thằng em. Cô bắt đầu khó chịu và rên “ a ..á.. á.. ” khe khẽ liên tục, càng làm cho Nhài nằm cạnh nứng đến quặn cả lồn. Nhài phải tự cho tay kẹp xuống háng mình mà nhay miết trong cơn vật vã …
Nhưng đến khi Nhài bắn ra khí ướt cả háng, thì tiếng rên của chị Giang cũng tắt hẳn, tất nhiên là Nhài không biết chị đã chịu không nổi mà ngất đi trong mệt mỏi , còn Nhài ra khí rồi cũng thấy bải hoải trong người, nên cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết …
Chỉ có đến sáng hôm sau, khi bình minh rọi nắng qua ô cửa tràn lên cái bàn làm việc, thì Liên mới tỉnh giấc. Nàng uể oải vươn vai sau giấy ngủ ngon, giấc ngủ mà rất lâu rồi nàng mới có được, nàng quay lại đã thấy Giang đứng im phía sau. Con bé quần áo chỉnh tề , cái sinh viên tình nguyện màu xanh , có hình lá cờ tổ quốc rực rỡ trên nắp túi, con bé định đi chăng ?
Liên thấy con bé dáng vẻ mệt mỏi ủ rũ, tay nó cầm tập giấy đưa nàng mắt đỏ hoe nói :
– Mẹ à con biết mẹ lo cho con, nhưng con mong mẹ đừng từ chối nữa. Đây là quyết định của Thành đoàn nhà trường, có dấu đỏ hẳn hoi đấy, mà bên Ban Giám hiệu cũng gọi cho mẹ rồi, mẹ hãy cho con đi tham gia tình nguyện phòng chống dịch nhé, nửa tháng con về thôi… được không mẹ … sáng nay con sẽ đi… con cầu xin mẹ đó … con không thể ở nhà nữa ….!