Cô Giáo Uyên - Chương 8
[PHẦN 8]
*Alo, em nè, em về nhà có việc, anh ăn cơm đi nha, em ko đến được đâu*
*Em xong việc rồi đến, anh chờ*
*Thôi anh ăn đi, trễ lắm rồi, lỡ em ko đến được thì sao*
*Thì anh chờ tới lúc em đến thôi*
*Mà anh nấu cơm chưa*
*Anh nấu xong, dọn xong luôn rồi. Em xong thì nt anh, anh hâm lại cho nóng rồi em tới là vừa*
*Nhưng mà anh mới dọn chén, ko có đũa làm sao mà ăn*
Nam quay phắt lại, Uyên đã đứng ngoài cửa rồi.
- Hừ, lại còn bày trò nữa. Vô nhà đi em.
- Hihihi…chọc anh vui mà. Thử xem anh có ăn hết phần em hok ?
- Phần em, em ăn cả đời không hết đấy.
- Xí…em đi rửa mặt đã, nắng ghê quá hà.
- Ủa em ko đi xe ah ?
- Em để xe ở trường, chị giúp việc rước em rồi chở em qua đây.
Uyên ngồi xuống, nhìn thoáng qua mâm cơm. Ô hay, mâm cơm hnay lạ nhỉ. Nhưng Uyên vẫn ăn một cách ngon lành, thỉnh thoảng cô gắp cho anh 1 miếng cá. Bữa cơm trễ nên cả hai đều đói, vèo một cái đã làm sạch mâm cơm. Uyên nghe hơi tức bụng, cô ăn những 2 chén cơm đầy, còn húp 1 chén canh nữa. Cô đi rót 1 ly nước để trước mặt Nam :
- Anh uống nước đi, để em dọn cho.
- Em để đó cho anh.
- Đã nói anh uống nước rồi nằm nghĩ đi mà, em dọn xuống rùi em rửa cho.
Nam nghe Uyên nói thế nên thôi, anh cầm ly nước đi ra hiên nhà ngồi. Anh châm điếu thuốc, rồi nhả 1 làn khói trắng vào khoảng không. Những câu hỏi trong đầu Nam từ hôm qua đến nay vẫn chưa có câu trả lời. Anh nghĩ nhiều về chuyện này nhưng tóm lại cũng chẳng biết mình nghĩ gì và phải làm gì. Có lẽ cái Nam cần là thời gian, thời gian để nó thấm trọn vẹn vào anh, lúc đó chắc anh sẽ sáng suốt và quyết đoán hơn. Ơ mà cô ấy làm gì lâu thế nhỉ, rửa có mấy cái chén mà, chưa thấy lên. Nam bước vộ xuống nhà sau, chén dĩa đã rửa và úp lên gọn gàng. Anh quay lại phòng khách, giỏ xách cô ấy còn đây mà. Nam lại đi xuống bếp, bước ra sau vườn, thì ra Uyên ở đây. Cô đang ngồi trên chiếc xích đu, mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng lúa xanh thẳm.
- Thì ra em ở đây, làm anh cứ tưởng em đi đâu.
Uyên quay qua nhìn anh cười
- Lại đây ngồi với em.
Nam đi lại ngồi cạnh cô.
- Anh có gì muốn nói với em hok ?
- Không phải em có gì muốn hỏi anh sao ?
- Hok, em hok muốn hỏi anh gì cả ?
- Sao thế ?
- Vì em hok muốn nghe câu trả lời ?
- Lúc nãy…em ăn…
- Ngon lắm, mà cay. Món nào anh cũng cho ớt vào, ăn cay muốn chảy cả nước mắt í !
- Sao em vẫn ăn ? Sao em ko…hỏi anh ?
- Vì em biết ko phải anh cố tình bỏ ớt. Anh quên nên bỏ vào rùi anh lại vớt ra.
- Ừ, lúc nấu anh mãi suy nghĩ, cứ làm làm theo thói quen, lúc sau này mới phát hiện. Nên thôi, cho em ăn cay một bữa luôn.
- Anh suy nghĩ chuyện chúng mình ah ?
- Ừ
Uyên tựa đầu vào vai Nam, nắm lấy tay anh.
- Chúng mình dừng lại nha anh !
- Em thật sự muốn vậy hả ?
- Em cũng ko biết, nhưng em nghĩ vậy tốt hơn. Mà…đâu còn sự lựa chọn nào khác đâu anh !
- Nếu anh ko đồng ý ?
- Thì em sẽ đồng ý cả phần anh.
Uyên nói xong đứng dậy đi vào nhà. Nam theo vào đến thì Uyên đã đeo giỏ xách lên rồi.
- Em đi đâu thế ?
- Em về đây. Mong muốn cuối cùng của em là cùng anh ăn một bữa cơm. Cám ơn anh về ngày hôm nay và cả những ngày trước đây, cám ơn anh về tất cả.
Uyên bước tới, hôn nhẹ vào má Nam, nhoẻn một nụ cười hồn nhiên và trong trẻo.
- Anh…
- Anh để em đi, em muốn yên tĩnh !
Nam đứng nhìn dáng Uyên khuất dần sau cánh cổng. Nắng chiều buông xuống, phủ một màu vàng rực lên vườn hoa nhỏ trước nhà. Anh nhìn những bông hoa cúc trắng, giờ cũng vàng theo nắng. Nam chợt nhớ anh từng đọc đâu đó : hoa cúc trắng là biểu tượng cho lòng cao thượng, sự ngây thơ và vẻ đẹp thanh khiết.
Anh lại nghĩ về Uyên. Bất chấp cái quá khứ đau buồn kia, anh vẫn nhìn thấy ở cô vẻ đẹp thanh khiết trong tâm hồn của một người con gái. Cô trao cho anh một tình yêu cháy bỏng đầy hương vị ngọt ngào, Uyên yêu anh ko toan tính, bất chấp khoảng cách về địa vị và vật chất. Và khi những việc ko mong muốn ập đến, đóa cúc trắng ấy lại càng tỏa ngát hương thơm. Uyên ko để anh phải chọn lựa, ko để anh phải giằng xé. Cô chấp nhận hiện thực, chấp nhận cả việc từ bỏ. Người chủ động đến là Uyên, người chủ động ra đi cũng là Uyên.
Nam ngồi xuống bậc thềm, anh bất chợt nghĩ về mình. Hóa ra từ lúc xảy ra chuyện, anh chưa hề nói với Uyên gì cả. Anh ko óan trách cô nhưng cũng chưa một câu an ủi cô. Anh im lặng đón nhận tất cả những cung bậc cảm xúc của Uyên. Cô đau đớn tuyệt vọng, cô vẫy vùng giữa ký ức và hiện tại, cô níu kéo chút hương vị của hạnh phúc…tất cả điều đó anh đều hờ hững đón nhận. Trong cuộc chơi tính ái này, anh là người thụ hưởng, còn Uyên…Uyên chấp nhận một cuộc chơi mà phần thua luôn thuộc về mình.
Nam bắt đầu cảm thấy giận mình, giận mình quá nhu nhược. Giờ đây anh mới có cảm giác thương Uyên hơn bao giờ hết. Con tim anh đã thẩm thấu dần những nỗi đau. Một thằng đàn ông như anh, đang ngồi đây, chọn lựa thiệt hơn, so đo tính toán một ký ức đầy nghiệt ngã của nhục dục mặc cho người con gái anh yêu ôm đồm tất cả. Nhục, quá nhục, anh cảm thấy thật nhục nhã với chính mình. Anh từng tìm mọi cách để chiếm lấy thân xác cô, thỏa mãn dục vọng của mình, thì ra anh cũng như gã đồi bại kia, những thằng đàn ông đang đặt mục tiêu thấp hèn lên một người con gái. Để rồi sao, hắn bỏ cô mà đi, và giờ….anh cũng thế. Anh để cô một mình với bất hạnh, anh ghen tức với quá khứ của cô như một đứa trẻ gào lên khi mất miếng bánh.
Không…anh không đuợc hèn như thế…anh ko thể buông tay khi trong anh tình yêu vẫn còn đó. Cảm xúc nhất thời ko thể giết chết tình yêu này, tình yêu mà anh và cả cô cùng xây đắp. Quá khứ đó thì sao, cô ấy đâu có muốn, cô ấy cũng đâu có che giấu, sao mình lại để nó cướp đi người con gái mà mình yêu quý nhất.
Ngày mai mình nhất định…. không, phải là hôm nay, hôm nay mình phải làm gì đó.
Nhưng, liệu có quá muộn không…???
………….