Cô Giáo Uyên - Chương 5
[PHẦN 5]
- Nhanh lên cô ơiiiiiiii
- Đứa nào lên văn phòng xem có ai không !!!!
- Đi ra ngoài hết đi, đứng đây làm gì ?????
- Đưa cái giỏ cho cô !!!!!
- Trời ơi !!!!!
- Được rồi, cứ vậy đi…
……. ……… ……….
- Ui con nhõng nhẻo nó dậy rùi kìa…
Cô Tuyết, thầy Vũ, Uyên, Trang, Nam….
Mọi người chăm chú nhìn Ly. Ôi, sao cả người ê ẩm thế này.
- Con nghe trong người thế nào ?
Cô Tuyết cầm tay Ly hỏi khẽ.
- Dạ đầu con đau quá cô ơi.
Cô Tuyết quay sang hỏi Vân, bác sĩ của bệnh viện :
- Con bé thế nào rồi em, có cần đưa sang bệnh viện ko để chị mượn xe của phòng.
- Dạ chắc ko sao đâu chị, em vừa chích thuốc khi nãy, truyền hết chai nước này sẽ đỡ hơn. Em nó bị suy nhược cơ thể dạng nhẹ, ráng bồi dưỡng vài ngày, sau đó ăn uống điều độ lại. Vài hôm nữa em sang Bệnh Viện Huyện, chị kiểm tra lại rồi em cho thêm thuốc bổ, nhớ đem thẻ BHYT nha.
- D….ạ !
Ly thều thào. Cô nhíu mày nhớ lại sáng nay. Đầu buổi Ly đã nghe trong người khó chịu, gần hết tiết thứ 2 thì cô cảm thấy chóng mặt ghê gớm, đang tính đi lại ghế ngồi thì nghe trời đấy quay cuồng, cô nghe loáng thoáng học trò la í ới, mở mắt ra thì đã nằm ở đây.
- Ơ, nhìn Ly thế mà bị suy nhược cơ thể áh ?
Nam buộc miệng.
- Suy nhược cơ thể ko hẳn là ốm yếu mới bị đâu con. Do mình ăn uống ko đúng bữa, bữa ăn ko đủ chất dinh dưỡng cần thiết, cộng thêm làm việc quá sức, nghỉ ngơi ko đủ. Tất cả sẽ dẫn tới cơ thể suy kiệt dần, để nặng sẽ khó mà lấy lại đuợc đấy. Các bạn giáo viên trong trường cũng nên đi khám định kỳ, mình có thẻ BHYT mà, không tốn kém gì đâu, bệnh tật mà phát hiện sớm thì thì sẽ dễ điều trị hơn.
- Dạ, con cứ nghĩ suy nhược cơ thể là phải ốm yếu gầy nhom.
- Cậu đấy, hôm nào qua tôi khám xem tại sao giờ vẫn chưa có vợ, cả trường này cậu như hoa giữa rừng gươm, ko chọn được cô nào sao ?
- Dạ tại số con nó vậy cô ơi, con thương Ly mún chết nè mà cổ thà chết chứ ko ưng con.
Cả phòng cười rần trước câu nói đùa của Nam, Ly dù đang mệt cũng bật cười.
- Thôi em về bệnh việc đây chị Tuyết, nếu có gì thì chị gọi em. Có bé y tá ở đây trông chừng chai nước.
- Chị cám ơn em nhiều nha, phiền đến bác sĩ trưởng khoa phải chạy sang, ngại quá. Để chị sắp xếp bắt mấy đứa này sang chỗ em khám định kỳ hết. Ơ, nãy em đi chung với em này ah, vậy để chị bảo đứa nào đưa em về.
Uyên chợt lên tiếng :
- Cô Tám lấy xe con mà về, tí con đi với bạn về. Sáng nay con đưa Má con đi làm, chiều Má chạy về cũng được.
- Ừ, sẵn chiều Tám với bả đi đám thôi nôi con của đứa trong phòng. Sáng nay vào mới té ra 2 chị em chả bà nào đi xe. Sáng Tám lười nên bảo dượng mày đưa đi.
- Dạ, tại hôm nay Bố lên Sài Gòn bay ra Đà Nẵng công tác 2 tuần nên 2 người đi ăn sáng rồi Má ghé cơ quan luôn, định chiều con rước. Hnay con dạy có buổi sáng nên tí con đi với bạn về nhà luôn.
- Ừ, thôi em về chị Tuyết ơi.
Nam nhanh nhảu :
- Để con dắt xe ra cho cô.
- Úi chà, cậu cũng lanh quá hén, hay thương cháu gái tôi đi, tôi gả cho.
- Dạ thôi con hok dám đâu.
- Sao lại ko dám, chê cháu tôi ah ? Trong cơ quan tôi khối chú đòi làm rể chị tôi đấy.
- Dạ vậy để con hỏi lại Uyên xen chịu hok rồi con nhờ cô gả cho con hén cô.
- Ừ, cái miệng của cậu cũng ghê gớm quá hén. Mà thanh niên lanh lợi thế là tốt. Xã hội bây giờ cứ ù lì cục mịch thì ko phát triển được. Thôi cám ơn con, cô đi nhé. Hôm nào rảnh 2 đứa ghé nhà cô chơi.
- Dạ cô.
Bác sĩ Vân vừa chạy xe đi, Nam quay qua Uyên :
- Hết tiết anh đưa em về hén.
- Ừa
- Hôm nay nhà em không có ai ah ?
- Ừa
- Hay…ghé nhà anh ăn cơm hén, tí ghé chợ mua đồ về anh nấu cơm đãi em nha.
- Phiền
- Phiền gì mà phiền, hôm bữa anh hứa nấu cơm mời em một bữa mà.
- Quên rồi
- Ơ, sao tự nhiên em khó chịu vậy.
- Mệt
- Anh mua cá bông lau về nấu canh chua ăn hén.
- ……..
- Nhaaaa, em đợi anh tí, anh chạy lên lớp lấy túi đã. Lúc nãy gấp quá chạy qua xem Ly thế nào, còn để trên đó.
Nam hối hả chạy đi. Anh ghé ngang qua phòng y tế hỏi thăm Ly, dặn cô ráng nghĩ ngơi. Phía nhà để xe, một ánh mắt “hình viên đạn” ko rời khỏi từng bước chân của anh.
- Em lên xe đi. Đưa giỏ xách đây anh treo ở trước nè.
- Em cầm được.
- Ừ ừ, lên đi em.
Uyên để cái giỏ xách ở giữa, cô và Nam cách nhau 1 khoảng “xa vời vợi”, ít nhất là đối với Nam. Anh cố tình nhích ra sau 1 tí, 1 tí…
- Xe không đủ chỗ ngồi thì anh cho em xuống.
- Ơ, đâu.
Anh lại nhích về trước 1 tí, 1 tí…
Nam dựng xe trước nhà, tất tả xách 2 bọc đồ ăn vào nhà.
- Em vào ngồi chơi, anh làm loáng là xong ngay.
Nam bay vào bếp với tốc độ của 1 thí sinh VietNam MasterChief 2020. Nam bắc nồi cơm điện, bắc nồi nước rồi rửa lại con cá. Khi anh quay lại bỏ cá vào nồi nước thì thấy Uyên đang ngồi lặt rau.
- Ơ, em để đấy anh làm. Em lên nhà ngồi chơi đi, lấy laptop của anh…..
Nói trên đây Nam nghe có luồng điện xẹt qua người, cái chữ laptop gợi lại 1 ký ức ko lấy gì làm vinh quang lắm.
- …đi đi em, để anh làm cho.
Đáp lại với thái độ nhiệt tình và cái miệng liếng thoáng của Nam là 1 sự im lặng. Uyên cắm cúi lặt rau. Nam đứng chôn chân ko biết phải nói hay làm gì. Uyên cầm rổ rau lại đứng rửa. Nam lò tò đi theo, anh khẽ ôm Uyên từ phía sau.
- Em giận anh ah ?
- Hok
- Có mà
- Anh biết là đc rồi
Cảm giác đang đứng được ôm từ phía sau làm Uyên lâng lâng, cô suýt quên đi cơn giận dỗi. Nam siết Uyên sát vào mình, tay anh ôm trọn vòng eo Uyên, anh hôn nhẹ vào gáy Uyên. Cô cảm thất thật dễ chịu đồng thời cảm nhận có gì đó đang lớn dần, chỏi vào mông mình. Cô cười mỉm thầm nghĩ : Nhanh gớm.
- Thôi buông em ra, em đói rồi.
- Ừ ừ
Nam với tay lấy rổ rau từ tay Uyên, chuẩn bị cho vào nồi. Uyên thấy cũng ko có gì làm, cô đi lên phòng khách. Nghe cũng hơi mệt nên cô nằm xuống võng. Cô lại nghe cái mùi đàn ông thoang thoảng của cái võng. Uyên đưa mắt nhìn căn phòng. Bộ ghế, cái bàn,…tất cả làm cô nhớ lại cái hôm Nam cô ở đây 1 tháng trước. Uyên lim dim mắt, miệng mỉm cười nằm suy nghĩ. Ôi, thật đáng yêu, cô cảm thấy mình hạnh phúc quá. 1 tháng qua cô sống bằng tất cả nhiệt huyết của một cô gái đang yêu. Mỗi ngày cô và anh gặp nhau, trò chuyện. Vài hôm anh lại rủ cô đi uống nước, đi ăn vặt, anh chở cô đi dạo. Những cái nắm tay, những nụ hôn, những cái ôm thật chặt và cả những lần anh “sàm sỡ” làm cô chìm đắm trong làn nước mát lạnh của tình yêu, ở đó cô như 1 con cá thỏa thích vùng vẫy tung tăng ko phải lo nghĩ thế giới này sẽ ra sau.
Chụt…..
Uyên mở mắt ra, gương mặt của Nam đang nhìn cô, anh vừa hôn nhẹ lên trán cô.
- Lại ăn cơm đi em.
Uyên suýt tí mỉm cười với anh. Nhưng cô kịp cau mặt lại, đẩy anh ra và đứng dậy. Nam đã dọn sẵn trên bàn, cô ngồi xuống.
- Anh ăn cơm
- Em ăn xem anh nấu có được ko nhé.
Uyên lẳng lặng ăn. Anh nấu cơm ngon thật, ngay món canh chua mà cô thích. Cô nhìn thấy chỉ có 1 dĩa nước mắm trong không ớt, cả tô canh chua và thố cá kho cũng không có ớt.
- Không ăn ớt ah ?
Cô biết anh ăn cay, có bữa anh chế vội 1 gói mì ở trường thôi mà cũng phải chạy xuống căn tin xin 2,3 trái ớt. Uyên nghe nhói trong lòng. Anh từng hứa sẽ chiều cô, và đúng là anh chiều cô thật, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất mà anh cũng vì cô, để cô vui, để cô đc thỏai mái nhất.
- Thôi, ăn sao mà chả đc. Ăn chung hết cho vui.
- Ăn ko ngon lại bảo tại em.
- Đâu, ngon mà, em ăn cảm thấy ngon là anh ăn ngon hết. Em ăn cá này, ăn nhìu vào để lại suy nhược như bé Ly í.
- Kệ. Lo gớm.
- Lo chứ sao ko
- Hok bít lo cho ai.
Nam thấy Uyên lại bực bội nên anh chọc cô :
- Với lại ăn ớt tí hôn em hok đc.
- Tí chở em về giùm, em buồn ngủ lắm.
- Ơ, xong em cứ nghỉ ở đây cũng đc mà.
- Hok. Ko chở thì em tự đi về.
- Ừ ừ, ăn xong rùi tính, ăn đi em.
Cuối cùng cũng xong bữa cơm. Nam dọn hết vào mâm và bưng xuống bếp. Uyên lấy khăn lau sạch bàn rùi đi xuống định rửa chén.
- Thôi, em lên nằm nghỉ đi, để đấy anh rửa cho.
- Em làm đc.
- Thôi nào, cứ để đấy.
Nam kéo tay Uyên, cô giằng lại.
Xoảngggggggggggggg
Uyên tuột tay, cái dĩa bay xuống đất vỡ tan tành.
Nam đứng hình, Uyên cũng vậy.
- Tay em có sao ko ? Đưa anh coi.
Uyên rửa tay, cô đi thẳng lên phòng khách. Cô ngồi phịch xuống ghế,…..và khóc. Uyên khóc như mưa, nước mắt như chực chờ sẵn tuôn ra, lăn dài lên khuôn mặt đáng thương của cô. Nam lật đật chạy theo, anh ngồi xuống, ôm lấy cô.
Uyên choàng tay ôm chầm lấy anh, càng khóc to hơn.
- Sao vậy em, sao lại khóc.
Uyên lắc đầu ngầy ngậy.
- Em nói anh nghe. Sao sáng giờ tâm trạng không tốt, giờ lại mè nheo nữa. Anh làm gì em buồn thì em nói anh nghe.
- Em không thích anh quan tâm người con gái khác.
- Anh có đâu, anh chỉ có mỗi em mà.
- Lúc sáng…… !
Uyên nói mà nghẹn lại.
- Lúc nào…
- Anh bảo anh thương Ly.
- Trờiiiiiii, anh đùa thôi mà, thấy Ly bệnh nên anh đùa cho mọi người vui thôi mà em. Anh không có gì với Ly đâu mà, anh chỉ có mình em thôi, thật mà.
- Nhưng em ko thíchhhhh. Em sợ…..
- Em sợ gì…
- Em sợ mất anh. Em sợ lắm…em ko thích, ko muốn…
Uyên càng nói càng khóc to hơn.
Và hôm nay, Nam mới biết được một bí mật mà Uyên chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm qua và vì sao một cô gái 10/10 như Uyên lại từ chối tất cả những chàng trai hào hoa phong nhã sẵn sàng đáp ứng tất cả để đến với cô.
Một ký ức, với riêng Uyên, …thật khủng khiếp và tồi tệ !
Hết Phần 5
………….Còn tiếp.