Cô Giáo Uyên - Chương 20.1
…Câu chuyện tiếp theo
[PHẦN 20]
Uyên siết chặt đôi bàn tay, khẽ nhíu mày. Cái tia hi vọng vừa lóe lên rồi gần như nó xẹt xuống vũng nước cạn rồi tắt ngỏm trong cô.
Phía đối diện, Quân không rời mắt khỏi Uyên. Từng cử chỉ hành động của Uyên đều được Quân "ghi hình" và phân tích chớp nhoáng. Anh chờ đợi một sự sụp đổ mang tính hệ thống trong Uyên, vì vấn đề anh đưa ra chẳng khác nào một đòn "ulti" thẳng vào bộ não vốn dĩ đang rối như tơ vò của cô. Quân thong thả nhấp một ngụm trà và ngắm nhìn Uyên thêm vài lần nữa. Đương nhiên là lúc này đây anh chẳng còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn kia, hay bờ môi đang run run nọ…trước sau gì nó chẳng là của anh.
Giờ đây anh mường tượng ra cảnh cô gái anh thầm thương trộm nhớ kia bắt đầu rơi những giọt nước mắt đầu tiên, xong là đến những giọt tiếp theo…rồi sao nữa ? Không dễ mà cô ấy chấp nhận liền đâu, thì cũng vì bố mà vạn xin năn nỉ với vài chục lí do để từ chối mình nhưng vẫn muốn cứu ông già…và xin thưa quan viên hai họ, muốn cứu ông già thì rồi cũng phải chấp nhận thôi, cuộc sống mà, lấy đâu ra "vừa ra Tài, vừa đổ Xỉu".
• Anh !
Giọng Uyên tuy nhỏ nhưng giữa không gian yên ắng của quán cũng đủ kéo Quân về thì hiện tại. Vừa giật mình vừa tiếc nuối khung cảnh đẹp như mơ đang bay bổng trong đầu, Quân giả lả :
• Anh biết là Mẹ hơi quá đáng, thật lòng anh cũng không…
• Em Đồng Ý !
Uyên nó rõ ràng lành mạch hai chữ Đồng Ý khiến hai quai hàm Quân không khép lại được, dân gian hay gọi là há hốc mồm. Tuy nó là tin tốt nhưng nó không phải là kịch bản anh đang chờ. Cô ta còn chưa khóc lóc, chưa năn nỉ ỉ ôi anh, thậm chí có khi còn quỳ xuống ôm lấy hai chân anh, dụi mặt vào giữa…à mà thôi. Tự dưng từ một kẻ chủ động săn mồi, ngồi vểnh râu chờ con mồi vác xác tới tận mồm thì giờ anh ta như một kẻ sắp bị săn.
• Em cưới anh cũng được, nhưng Bố em phải tham dự lễ cưới.
• À…
Bộ vi xử lý của một thằng sành đời như Quân tái khởi động nhanh chóng, sắp xếp và xâu chuỗi lại gần như ngay lập tức. Giờ ông ta bị tạm giam mịa nó rồi, tội đấy ai cho bảo lãnh ra. Giờ bảo ổng phải dự lễ cưới khác nào ổng trắng án rồi mới cưới. Cô ta chịu theo điều kiện của anh nhưng vẫn không quên kẹp vào một gói bảo hiểm…vô cùng hiểm.
• Anh…để anh tính lại coi sao…!
• Không, anh muốn em đồng ý em đã đồng ý, anh phải trả lời liền cho em. Em không muốn Bố ở trong đó, Bố em sẽ không chịu nổi.
• Anh biết, anh cũng lo cho bác Sáu mà em, dù gì bác cũng sắp là…
• Vậy là anh đồng ý ?
• Rồiii, anh về nói với Ba, Ba lo sớm cho bác. Nhưng…
• Nhưng sao Quân ? Tiền hả ? Tiền thì nhà Uyên…
• Không phải, cái đó để sau. Giúp thì giúp được đó, nhưng nếu bác Sáu…
Quân cứ ậm ừ, Uyên thì càng sốt ruột càng hỏi tới.
• Nhưng sao thì Quân nói thẳng ra đi, Uyên biết còn lo cho kịp nữa.
• Ok, là vầy, nếu bác Sáu bình an vô sự rồi mà…mà không có đám cưới rồi sao ?
• Ý Quân là sao ?
• Quân không có ý gì, Quân chỉ lo vậy thôi. Lỡ…lỡ Uyên đổi ý rồi tui biết ăn nói sao với Mẹ.
• Ý ý Quân là Uyên chờ xong việc rồi nuốt lời hả ?
• Không phải…
• Là vậy mà…hỏng lẽ từ nhỏ lớn giờ Quân thích một người vậy hả ? Hỏng lẽ một người như vậy mà đáng để Quân đòi cưới về hả ?
• Không phải vậy đâu Uyên.
Giọng Quân chùng xuống.
• Tại…Tui biết Uyên không có yêu tui.
• Biết tui không yêu sao còn ép tui phải cưới ??? Biết không yêu sao không buông tha tui ???
• Quân…
• Giờ sao mới vừa lòng anh ??? Anh biết, cái gì anh cũng biết, chỉ có tui là không biết, là tui không biết tại sao cuộc đời đối xử với tui như vậy, tại sao anh đối xử với tui như vậy ???
Những cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng để bản thân trở nên lạnh lùng trước một con sói háu đói của Uyên vỡ tan theo cảm xúc. Quân vô tình nhắc đến chữ Yêu, vô tình thừa nhận anh ta biết cô chẳng yêu anh ta. Cái vô tình của con người lại vô tình chạm vào cái rung động mong manh của trái tim. Hàng ngàn sợi dây xúc cảm vốn đang mong manh bỗng chốc từng sợi, từng sợi…đứt sạch.
Nước mắt của sự kiềm nén tuôn ra, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia, ướt đẫm. Giờ đây cô muốn lao tới gã đàn ông trước mặt, đấm cũng được mà tát cũng được, miễn sao nó mang đi hết những giận dữ và ức chế trong cô. Uyên bấu chặt thành ghế trong vô thức, bàn tay nhỏ nhắn tưởng chừng có thể bóp nát bất cứ gì cô chụp được.
• Ai cũng có quyền yêu, yêu người mình yêu. Quân cũng có mà, tui yêu Uyên có gì sai ? Tui yêu em bao nhiêu năm rồi, chưa từng quên được em. Em có người đàn ông khác tui vẫn chấp nhận và chờ đợi. Chẳng lẽ vậy cũng sai ? Giờ tôi giúp gia đình Uyên, tôi chỉ xin một chút tình cảm của em cũng sai luôn sao ? Bây giờ em xem cả thế giới này có ai giúp được em ngoài tôi không ? Thằng đàn ông mà em quỳ lụy chăm sóc nó như con có đem Bố em về cho em được không ??? Hay giờ em và nó cưới nhau đi, tui giúp em gửi thiệp cưới vào trong ấy cho Bố em !!!
Từng câu từng chữ Quân buông ra làm tiếng nấc của Uyên càng nghẹn thêm.
Không ai nói với ai gì nữa. Mỗi người nhìn về một nơi. Giờ đây không còn nét kiêu sa trên mặt Uyên, cũng chẳng còn ánh mắt ranh ma gian xảo trong con người Quân. Cả hai đang lật ra cho mình một bản ngã có lẽ là thật nhất, bản ngã của tình yêu, của con tim họ. Với Uyên giờ là tình yêu với Bố, với gia đình và cả tình yêu mà có lẽ không bao lâu nữa chính cô phải tự kết thúc nó hay chí ít cũng là xếp nó vào cái gọi là Quá Khứ.
Còn Quân,anh ta nói không sai. Anh ta có quyền yêu và kèm theo đó là quyền bảo vệ cái tình yêu đó. Đâu phải ai lớn lên cũng được thượng đế sắp sẵn cho một mối tình thanh mai trúc mã với một cái kết viên mãn. Rồi cũng đâu phải ai đến tuổi cập kê đi bang bang ngoài đường cũng được Tiểu Lôi Lôi nẹt cho một búa gọi là tình yêu sét đánh. Quân yêu Uyên, yêu một người…chẳng yêu anh dù chỉ là trong giấc mơ. Quân yêu cô vô điều kiện, yêu bất chấp. Không được đá chính thì dự bị, không được dự bị thì lụm banh, đằng này anh chỉ được làm chân khán giả bất đắc dĩ trong khi một người thậm chí còn không thể doggy lại hiên ngang đá tiền đạo cắm. Cay không ? Là bạn bạn cay không ? Khi yêu có ai chưa từng nghĩ cách "chơi khăm" thằng tình địch của mình, nghĩ đủ trò để giành giựt cô gái cùng lớp cùng bàn. Vậy sao giờ anh có cảm giác cả nhân loại đều quay lưng về phía anh, chỉ có điều chưa cùng đánh rắm vào mặt anh, có lẽ do Ba anh làm to.
Không ai trong hai người để tâm đến ánh nắng không còn nữa, ánh sáng tự nhiên lại càng không nhưng ánh đèn trong quán thì trở nên rực rỡ. Thằng nhóc phục vụ nắm bắt tình hình khá nhanh, nó đem hẳn một ca trà to đến rồi lặng lẽ rút lui quan sát từ xa tránh làm phiền cặp tình nhân đang giận dỗi, nó cho là như thế. Biết đâu lát nữa anh đẹp trai sang chảnh kia dỗ ngọt được chị gái hotgirl nọ sẽ hào phóng boa cho sự tinh tế chuẩn 5 sao của nó, tệ nào cũng đủ thùng mì lẩu thái chua cay chớ.
Số phận ông Sáu thì lại không phụ thuộc vào sự ấm no của thằng nhóc phục vụ. Nên rồi thì cũng phải có ai đó lên tiếng cho sự tự do và mưu cầu hạnh phúc của ông, và đó lại chẳng phải là con gái ông, là "chồng tương lai" của nó.
• Anh tin em. Sao cũng được, anh nghĩ em cũng cần có thời gian suy nghĩ và bàn với bác gái. Anh chờ em trả lời. Nhưng chỗ bạn bè anh nói thật là anh chờ được nhưng có nhiều người họ không chờ được, nhất là Bố em.
Đúng là cái bản ngã của gã này nó không thể tách nổi hắn ra khỏi cái bản lề gắn chặt hắn vào bức tường của sự đểu cáng. Hắn khiêng cả một bức tượng của ông Sáu đặt ngay ngắn sau lưng Uyên, vừa vặn con đường về của cô, chỉ còn nước bước…về phía hắn !
• Em cám ơn anh. Xin lỗi em ko cố ý làm anh tổn thương. Nếu anh đã nói vậy thì thôi cứ theo ý anh, miễn Bố em không sao là được. Bố bình yên về với Me con em là được
• Nghe có vẻ miễn cưỡng quá nhể !
• Anh hãy hiểu em cần chút thời gian.
• Ok ok, anh đùa đó, có hai đứa mà không khí căng thẳng quá.
Quân đưa tay sang nắm lấy hai bàn tay Uyên đang nắm chặt trên bàn.
• Anh hứa sẽ đem Bố về cho em, anh hứa đó.
• Uhm.
• Anh cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Chỉ cần em tin anh.
• Em tin. Anh phải giúp Bố em bình an trở về, không bị làm sao. Em cám ơn anh nhiều lắm.
Giờ thì Uyên chẳng buồn rút tay lại vì lòng cô còn lạnh hơn đôi bàn tay xa lạ kia.
Và từ đây, cuộc đời Uyên lại rẽ sang một chương mới. Một chương sách không còn được viết bằng bút mực nữa mà nó được viết bằng nước mắt và cả máu. Sẽ nhiều người thắc mắc chẳng lẽ hai nhân vật của chúng tôi còn chưa đủ khổ đau hay sao, tình yêu của họ còn chưa đủ trắc trở sao. Các bạn à, cuộc đời này, bao nhiêu là đủ đây ? Bao nhiêu sẽ là dư dả đây ? Ai cũng ước mơ một cuộc sống dư dả về vật chất và viên mãn về tình yêu. Và khi bạn có được cả hai điều đó thì biết đâu rằng bạn đã chiếm hữu nó từ một người thiếu thốn về vật chất và bất hạnh trong tình yêu vì ông trời vốn công bằng mà, muốn trao ai cái gì thì phải đi lấy về từ chỗ một người khác !
[HẾT PHẦN 20]