Cô Giáo Uyên - Chương 20
• Dạ alo, con nghe nè Má !
• Con về chưa ? Bố thế nào, có khỏe ko ?
• Dạ Bố vẫn khỏe, Bố dặn tháng sau Má lên thăm Bố, Bố có chuyện muốn gặp Má.
• Ừ, tháng sau Má đi với con. Bố con ăn uống có được không ?
• Dạ Bố nói Bố ăn uống sinh hoạt đã quen rồi, nói Má đừng lo. Mà Má đang ở cơ quan à, đã ăn cơm chưa ?
• Hôm hay Má trực đêm nên lát mới vào, sáng giờ đi qua nhà mấy cô con mới về. Hay con qua nhà chơi với Má rồi chiều đưa Má vào cơ quan luôn.
• Không được rồi, con phải về nhà, chồng con hôm hay ở nhà. Để hôm nào về được con gọi Má nha. Thôi Má nghỉ ngơi đi, con cúp máy đây.
Uyên cất vội điện thoại vào giỏ rồi đánh xe ra khỏi bãi. Cô khẽ nhẩm theo bài nhạc vừa phát ra :
…Ngàn năm khó phai, một bóng hình
Tình em thiết tha, với bao kỷ niệm
Anh mang về đâu, thời gian có nhau
Sẽ mãi xa vời, một vầng mây xanh…
Chiếc xe yên vị trong sân một căn biệt thự. Hai hàng cau thẳng tắp chạy dài từ cổng, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt xen lẫn là hàng chục loại hoa đủ màu sắc. Nhìn vào cũng biết chủ căn biệt thự là người chỉn chu và yêu thiên nhiên.
• Em mới về à ?
• Ừ
Uyên ngồi xuống cạnh chồng, dáng vẻ mệt mỏi.
• Nụ ơi, dọn cơm luôn đi.
• Thôi tui không ăn đâu, tui đang mệt. Anh ăn trước đi. Chiều nói Nụ nó đi rước thằng Tin dùm đi.
Nói rồi cô đứng dậy đi lên lầu mặc anh nói với theo :
• Sao lại bỏ bữa nữa. Thì để đó anh rước chứ gì đâu.
Uyên thả mình lên giường, ôm cái gối vào lòng khẽ thở dài. Mắt cô nhắm nghiền, quay mặt vào tường thiếp đi.
…Ngàn năm khó phai, lời ru này
Bờ môi ấm êm, hương xưa vẫn còn,
Yêu anh ngàn năm, người ơi biết không âm thầm tình em…
Một bàn tay ôm nhẹ vào eo, một cơ thể áp sát vào lưng cô…
• Em sao vậy, cứ ăn uống vầy sao có sức khỏe. Có gì ko vui à ?
Uyên hơi oằn mình khó chịu.
• Không có gì hết. Tui mệt lắm, để tui ngủ một chút.
• Ơ, anh…
• Anh không mệt nhưng tui mệt. Tui muốn ngủ. Anh muốn ăn thì cứ ăn, muốn đi đâu thì cứ đi, để tui yên.
• Anh…anh xin lỗi. Tại…hôm nay là kỉ niệm ngày cưới…
• Đừng bày vẽ nữa, năm nào cũng vậy, anh biết là tui không thích sao cứ làm đủ thứ làm gì. Mệt mỏi thêm. Năn nỉ anh đó, đừng làm gì hết, đứng gọi người này người kia rồi tổ chức này nọ. Tui thật sự không muốn làm anh mất mặt, cũng không muốn làm Ba Mẹ khó xử.
• Rồi, rồi, anh biết rồi. Anh không làm gì hết. Anh chỉ muốn chiều nay đón con rồi tụi mình đi đâu đó ăn uống thôi, chỉ gia đình nhỏ tụi mình thôi. Hén vợ !
Uyên bật dậy.
• Tui nói sao anh mới hiểu đây. Đối với tui cái ngày này không có ý nghĩa gì hết, tui cũng chẳng muốn nhớ tới.
• Nhưng với anh nó là ngày ý nghĩa nhất cuộc đời anh. Ngày anh có em..có em với anh là có tất cả…
• Nhưng tui mất đi tất cả. Là tất cả đó anh hiểu không ? Anh có tất cả, anh thỏa mãn bản thân anh, có bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của tui 2 năm qua không ? Tui chỉ muốn bình yên, tui chấp nhận tất cả chỉ mong anh cho tui cuộc sống bình yên.
• Thật ra…
• Tui không muốn nói về chuyện này nữa.
• Thật ra anh muốn nói với em một chuyện.
• Lại chuyện gì nữa ?
• Anh…anh muốn li hôn.
• Anh…
Cốc…cốc…cốc
• Dạ, cậu Quân ơi, Bà mới về, Bà gọi cậu vào phòng Bà ạ.
…Còn tiếp…