Cô Giáo Uyên - Chương 14
10h Sáng
“ Quân rảnh không ? Đi uông nước với Uyên ?”
“Ok, 30p nữa Quân xong việc, Uyên ở đâu Quân đón ?”
“Quân đến Stous nha, Uyên đến trước luôn, chờ Quân”
“Ok, vậy Quân đi ngay đây”
————–
Stous nằm trong 1 con hẻm nhỏ của huyện, ngày thường rất vắng khách, chủ yếu dành cho tín đồ nhạc Trịnh vào các ngày cuối tuần. Không gian ở đây vẫn mang nét cổ xưa như bao quán cafe khác của dòng nhạc này, tiếng nhạc du dương văng vẳng bên tai nhưng lại không biết phát ra từ đâu. Màu xanh của cây cỏ len lỏi vào từng ngóc ngách, quyện dưới chân từng vị khách. Con suối nhỏ bao quanh các dãy bàn cứ chầm chậm, chầm chậm trôi, trôi một cách hững hờ mặc cho thời gian thúc giục. Từng đàn cá đủ màu sắc như cũng lười theo dòng nước, chúng lặng lẽ bơi, lặng lẽ quẩy mình, lặng lẽ từng vòng từng vòng. Uyên tự hỏi một ngày nhưng con cá kia đã bơi bao nhiêu vòng như thế, phải chi lúc này đây cuộc sống của mình cũng như bọn nó, cứ vui vẻ thoải mái rồi lại thoải mái vui vẻ và cứ như thế mãi, đừng xuất hiện những tảng đá bụi cây xen vào cái dòng chảy êm đềm đó, như thế thì thích nhỉ !
- Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế cô bạn ?
- Ủa, Quân tới lúc nào Uyên không hay. Uyên mãi nhìn đàn cá thôi, đẹp quá.
- Uyên thích thì làm 1 cái, Quân có ông chú chuyên thiết kế tiểu cảnh sân vườn, để Quân hỏi cho, nhà Uyên rộng làm vô tư, mỗi ngày ra ngắm cho vui.
- Thôi thôi, Uyên không có thời gian chăm sóc đâu. Lúc nào thích thì lại vào đây ngắm cũng đuợc mà.
- Ừ, dạo này Uyên bận rộn nhỉ
- ………
- Chắc không phải rủ Quân ra đây chỉ để ngắm cá chứ ?
- Ah không, Uyên có chuyện muốn nói với Quân.
- Ok, Quân sẵn sàng. Mà để Quân hỏi trước nha.
- Uhm.
- Những tin nhắn Quân gửi…
- Uyên đọc hết rồi.
- Sao…sao Uyên không trả lời ?
- Uyên…không biết nói thế nào ?
- Tức là Uyên có suy nghĩ về chuyện đó ?
- Không phải, là Uyên chưa biết nói thế nào cho Quân hiểu. Uyên…
- Ok, ok. Quân hiểu.
- Không, Quân không hiểu đâu.
- Vậy hôm nay Quân muốn nghe câu trả lời từ chính Uyên.
- Ừ, Uyên cũng muốn hai đứa mình thẳng thắn nói với nhau một lần. Uyên không muốn có sự hiểu lầm.
- Quân nghĩ không có sự hiểu lầm ở đây, chỉ tại Uyên cứ cố chấp thôi.
- Tại sao Quân cứ áp đặt suy nghĩ cho Uyên vậy. Quân không hề hiểu Uyên và cũng chưa bao giờ Quân muốn hiểu Uyên, Quân chỉ muốn Uyên suy nghĩ như Quân thôi.
- Ok, ok. Vậy Uyên cứ nói những gì Uyên nghĩ đi, Quân nghe đây.
- Uyên xin lỗi, xin lỗi Quân rất nhiều. Quân tốt lắm, Quân tốt với Uyên lắm. Nhưng Uyên mong Quân hiểu là thật sự chưa bao giờ Uyên…ý Uyên là Uyên rất cảm kích Quân nhưng…
- Uyên không yêu Quân ???
- ….! Là thật đó, đối với Uyên, Quân là 1 người bạn, bạn rất rất tốt. Nhưng tình cảm thì Uyên không dối lòng đuợc. Trước đây, bây giờ và cả sau này nữa, Uyên luôn xem Quân là bạn, chỉ như vậy thôi. Quân hiểu không ?
- Bạn, bạn thì chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm, cần gì phải nói. Quân yêu Uyên, Uyên biết mà.
- Uyên biết, nhưng Uyên không thể yêu Quân. Quân hiểu cho Uyên…
- Là vì anh thầy giáo đó ?
- Không phải. Không phải vì ai hay vì cái gì. Lí do là ở Uyên, Uyên không thể yêu Quân, Uyên không có cảm giác…
- Bao nhiêu năm qua Uyên vẫn nói một câu đó. Quân không tin trong lòng Uyên Quân không có gì cả.
- Uyên nói sao cho Quân hiểu bây giờ. Hai người đến với nhau, cần nhất là phải có tình cảm với nhau. Tình cảm đó không phải như Uyên và Quân bây giờ, mình chỉ là tình cảm bạn bè.
- Ừ cứ cho là vậy đi. Nhưng Quân chờ đuợc. Chờ ngày Uyên chấp nhận Quân. Vậy thôi.
- Nãy Uyên nói rồi đó, Uyên muốn một lần nói ra cho hết, sau này Uyên không muốn nhắc tới, cũng không muốn cứ kéo dài thế này, Uyên không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống riêng của cả hai đứa mình. Uyên…
- Quân chẳng làm…
- Quân để Uyên nói hết đi.
- Uyên nói đi.
- Là Uyên không yêu Quân, chưa bao giờ Uyên có cảm giác yêu Quân. Hai chúng ta là không thể nào. Cho dù thế nào đi nữa Uyên cũng không thể chấp nhận một người mà mình không yêu. Quân thương Uyên thì hãy hiểu điều đó cho Uyên. Tình cảm đâu thể miễn cưỡng, miễn cưỡng đâu có hạnh phúc đâu Quân. Quân cứ như vầy Uyên cảm thấy rất khổ tâm.
- Là Quân tự nguyện, từ đó đó đến giờ hoàn toàn Quân tự nguyện. Uyên vừa nói không thể miễn cưỡng mà. Làm sao Quân đến với ai đó mà trong lòng Quân chỉ yêu mình Uyên. Uyên không dối lòng đuợc thì Quân cũng vậy. Quân không làm khác đuợc.
- Quân bướng quá. Uyên nói vậy mà Quân cứ…
- Ừ thì cứ cho là Quân bướng. Nhưng Quân sống với tình cảm thực của mình, Quân không lừa ai cũng không ép buộc ai.
- Vậy Quân muốn Uyên sống với với nỗi khổ này đến hết đời ???
- …
- Có bao giờ Quân tự hỏi có ai trong hai đứa mình hạnh phúc không.
- …
- Riêng Uyên thì không. Còn vì chuyện này mà giờ Uyên có thể mất luôn cả hạnh phúc hiện tại của Uyên. Uyên có đáng như vậy không ?
- Quân…Quân không làm gì cả.
- Là Uyên làm, Uyên làm tất cả. Uyên đã làm những chuyện mà bản thân Uyên không bao giờ tha thứ cho mình. Uyên đã làm sai rất nhiều, nhiều lắm. Uyên từng ảo tưởng về hạnh phúc, rồi khi hạnh phúc thật sự đến thì Uyên lại vứt bỏ nó đi. Quân có biết cái hạnh phúc đó với Uyên còn hơn cả mạng sống không ? Sai lầm lớn nhất của Uyên là Uyên chưa bao giờ nói với Quân, rằng chúng ta không thể, chắc chắn là không thể.
- Uyên đừng như vậy, Quân…
- Quân nói đúng, Uyên yêu anh ấy. Uyên yêu anh ấy hơn cả bản thân Uyên. Thật sự là rất rất yêu. Uyên cần anh ấy.
- Quân cũng yêu Uyên, Quân cũng cần Uyên. Những gì anh ta cho Uyên, Quân cũng sẽ làm đuợc.
- Quân không thể cho Uyên hạnh phúc. Và Uyên cũng không còn cái hạnh phúc nào mà cho Quân. Nếu Quân thương Uyên, hãy nghĩ cho Uyên. Hãy quên Uyên đi, đừng chờ đợi gì ở Uyên cả.
- Quân không làm đuợc…
- Nếu vậy từ hôm nay Uyên không muốn nhìn thấy Quân nữa.
- Ơ kìa Uyên, có cần phải vậy không.
- Cần. Nếu Quân không thể quên Uyên thì cách tốt nhất là mình đừng gặp nhau nữa. Uyên quá mệt mỏi rồi. Uyên muốn chấm dứt tất cả tại đây.
- Tất cả Quân điều biết điều hiểu. Chỉ có 1 điều bây giờ Quân mới nhận ra, đó là Quân không xứng đáng để yêu Uyên. Thật đó, từ đó đến giờ Quân vẫn hi vọng tình cảm của mình, mọi thứ của mình sẽ làm cho Uyên cảm động. Từ ngày yêu Uyên, Quân chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ cuộc. Quân tin bản thân mình, tin những gì Quân có, tin vào một tương lai hạnh phúc của chúng ta. Quân đúng là không nghĩ cho Uyên. Quân xin lỗi, người cần xin lỗi là Quân.
- Cám ơn Quân đã hiểu cho Uyên. Hứa với Uyên, quên hết đi, Uyên cũng mong Quân hạnh phúc, hạnh phúc với một người con gái khác xứng đáng với Quân hơn. Nghen.
- Ừm, khó quá, nhưng Quân sẽ cố. Hứa đó. Quân cũng mong Uyên hạnh phúc, mong lắm luôn. Mai mốt tới ngày vui của hai người, Quân sẽ đến chúc mừng, mời hay không cũng đến.
- Mời mà, sao lại không mời. Nhưng đi hai người mới cho vào đó.
- Trời ơi, chắc là Uyên vui sớm hơn Quân rồi, làm sao mà Quân tìm kịp.
- Không chắc là sớm đâu.
Giọng Uyên bỗng chùng xuống.
- Sao vậy. Có chuyện gì àh ?
- Uyên không biết nữa.
- Không nghiêm trọng vậy chứ.
- Hôm qua mình gặp nhau, anh ấy biết đuợc.
- Ơ, họp lớp mà.
- Ừm, chỉ là anh ấy không vui. Ảnh thương Uyên nên lúc nào cũng nghĩ cho Uyên. Sáng nay anh ấy tính là sẽ bỏ đi. Sợ vì ảnh mà Uyên khổ.
- Trời, giờ mới hiểu sao Uyên lại yêu anh ta đến vậy. Có chút ngưỡng mộ rồi đó. Nhưng mà ảnh đang bệnh mà, đã khỏe đâu.
- Thì vậy. Ảnh bệnh nên cứ suy nghĩ là không muốn làm gánh nặng cho Uyên. Nên cứ hay buồn. Sáng này cũng may Uyên biết sớm mà ngăn ảnh.
- Có khi nào Uyên ở đây rồi ảnh…
- Hok đâu, Uyên có gọi điện nhờ hai cô chú hàng xóm trông chừng ảnh giùm Uyên. Có gì sẽ gọi báo Uyên biết. Cũng vì vậy mà Uyên hẹn Quân ra đây, Uyên ko muốn làm anh ấy lo nữa. Mà từ ngày anh ấy hay nghĩ ngợi, Uyên đã tự nói với mình là cho dù anh ấy có bỏ Uyên đi tới cùng trời cuối đất, Uyên cũng sẽ đi tìm anh ấy cho bằng đuợc. Thiệt đó, giống truyện ngôn tình ghê hén.
- Ôi, hai bạn chắc là trời sinh ra để yêu nhau rồi, ai cũng nghĩ cho người kia hết. Chả bù với Quân, trước giờ chỉ biết nghĩ cho mình.
- Hì, mỗi người một cách yêu mà, rồi Quân sẽ tìm đuợc người yêu Quân và hợp với Quân hơn. Uyên tin là vậy.
- Ok, nhất định, nhất định. Ráng để đủ yêu cầu đuợc dự đám cưới chứ.
- Hihihi, quyết định vậy đi. Thôi Uyên về nha, về nấu cơm trưa nữa. Hôm nào tiện thì mời Quân đến ăn cơm với tụi mình nha.
- Duyệt. Mà Uyên này…
- Sao Quân ?
- Quân nắm tay Uyên một lần đuợc không ? Sau này chúng ta mãi là bạn tốt nha.
Uyên hơi phân vân nhưng cũng mỉm cười gật đầu.
- Ừm, Uyên rất vui vì điều đó. Mãi là bạn tốt.
…………….
“Có nỗi đau ta phải tự mình kết thúc
Có những giọt nước mắt ta phải tự mình lau khô
Có những nụ cười ta phải tự mình tìm lại
Trong số đó phần lớn do ta…tự mình gây ra “
—————-
Nhìn thấy Nam vẫn đang ở nhà, lòng Uyên nhẹ nhỏm hơn hẳn.
- Anh, đói bụng chưa. Em xuống làm cơm xíu cái mình ăn cơm hén.
- Mình nói chuyện 1 chút đuợc không ?
- Ơ, chuyện gì anh. Chuyện tối qua…em xin lỗi anh mà…
- Em ngồi xuống đã.
- Dạ.
Uyên líu ríu ngồi xuống cạnh Nam, trong bụng thấp thỏm không biết Nam sẽ nói gì.
- Mà anh chờ em chút.
Uyên chạy ra xe lấy giỏ xách vào. Cô lấy quyển album để lên tay Nam.
- Sao anh biết anh tính đi.
Nam vừa cười vừa hỏi.