Cô Giáo Dâm Đãng - Phần 6
Khi An Huyên tỉnh lại, cô thấy trước mắt mình là trời đêm mênh mông. Hàng triệu triệu vì tinh tú trên cao đua nhau lấp lánh, đẹp không tả xiết. Nhưng mà…
Có gì đó hơi bất thường? Cô nhổm người dậy, suýt chút nữa thì hét lên.
Cô đang nằm trên bàn.
Chính là chiếc bàn ăn khi nãy. Quần áo trên người thì đi đâu mất!
– Cái này… là sao? – Cô ngước nhìn Tịch Minh, lúc này cậu đang đứng phía trên đầu bàn.
Tịch Minh thấy cô đã tỉnh lại, liền cúi thấp xuống, hôn cô thật sâu. Đôi môi mềm cứ trằn trọc mút lấy nước bọt trong miệng cô, khiến cô không thở nổi. Một lúc sau, cậu mới nói, nhưng không phải với cô:
– Đã xong hết chưa?
Tịch Phụng đang ở phía đầu bàn bên kia ngẩng lên, nháy mắt:
– Bắt đầu luôn được rồi.
Lúc này An Huyên đã hoàn toàn tỉnh táo để nhận thức được vấn đề. Cô không những trần truồng nằm trên bàn ăn mà trên người cô đang xếp vô số thức ăn. Khắp phần bụng là những miếng sashimi tươi rói, nơi đầy đặn phía trên được trét đầy kem, dọc hai bên đùi, tới tận đầu gối là hàu, còn có nguyên một con bạch tuộc sống, chúng cứ ngọ nguậy liên hồi.
Tịch Phụng di chuyển về phía đầu bàn bên kia, nơi Tịch Minh đang đứng.
– Anh à, có lẽ phải cho cô giáo ăn cái gì đó trước kẻo cô đói lắm rồi.
Nói xong, không chờ Tịch Minh đáp lại, cậu liền nhặt lấy một cây xúc xích tỏi của Đức đút cho cô.
A… xúc xích cỡ đại lớn gấp đôi bình thường khiến cô phải há miệng hết cỡ mới ngậm được. To như vậy… cô không thể cắn được. Hương vị thơm lừng của xúc xích nướng khiến cô ứa nước miếng thòm thèm. Tịch Phụng cứ đút sâu mãi, đến khi cô thấy tắc thở thì mới kéo ra một chút, cho cô mấy giây hít không khí rồi lại nhét vào. Lưỡi cô trượt qua trượt lại theo dọc cây xúc xích, khiến cô nhớ lại những lần anh em Tịch gia nhét dương vật vào miệng mình. Giờ đây giống như cô đang bú một cái dương vật cỡ đại vậy. Ý nghĩ đó làm bụng dưới cô quặn lại, hai chân vô thức mở ra một chút.
Lúc này Tịch Minh đã đi xuống phía dưới, mọi biểu hiện của cô đều được cậu thu vào mắt.
– Cái miệng phía trên được ăn rồi, còn cái miệng phía dưới nữa!
Cậu ghé sát vào giữa hai chân cô, lè lưỡi liếm thật mạnh. An Huyên bị bất ngờ, khẽ giật mình làm cho con bạch tuộc trên đùi trượt xuống. Tịch Minh cười cười:
– Đừng lo, chỉ là cho dễ đút vào thôi.
Đút vào? An Huyên kinh hãi nghĩ. Đút cái gì?
Chưa kịp để cô nghĩ hết câu, một bàn tay đã mạnh mẽ vạch miệng lỗ ra. Một bàn tay khác xoa nhẹ lên hạt đậu bé xíu khiến cơn hưng phấn rần rật chạy trong người An Huyên. Tịch Phụng lúc này đã bỏ lại cây xúc xích trong miệng cô, khiến cô không ngậm được miệng. Cậu chuyển xuống dưới, cùng anh trai chăm sóc hoa huyệt bé nhỏ xinh đẹp của cô giáo.
Tịch Minh vẫn đang giữ cho miệng lỗ mở rộng. Cả hai anh em đều chăm chú nhìn vào nơi sâu hun hút kia, cực kỳ tập trung. An Huyên nín thở chờ đợi, chỉ vài giây thôi mà cô tưởng như cả thế kỷ trôi qua. Cây xúc xích trong miệng cô bị lưỡi mềm liếm qua lại, khẽ động đậy. Từ khóe miệng, nước miếng cứ ào ạt chảy, tràn cả ra hai bên má. Bên tai cô nghe rõ tiếng xe cộ qua lại bên dưới. Cô tự hỏi, nếu ai đó ngước lên nhìn Phong Cầm, liệu có thấy đằng sau lớp kính trong suốt của tầng cao nhất này cảnh cô đang trần truồng nằm trên bàn ăn, miệng bị cắm xúc xích đến chảy nước, giữa hai chân mở rộng là hai nam sinh cao lớn, tuấn tú đang chăm chú ngắm nhìn nơi tư mật của cô hay không.
– Đưa vào đi.
Lời Tịch Minh vừa dứt, An Huyên đã thấy một thứ nhớt nhớt phủ lên tiểu huyệt của mình.
– Ưm… – Cô giãy giụa nhưng vô ích. Bọn họ đã trói chặt tay và chân cô mất rồi.
Thứ quái quỷ gì thế? Cô sợ đến xanh mặt. Thứ nhớp nháp đó bị Tịch Phụng dùng ngón tay đẩy nhẹ vào trong lỗ nhỏ. Miệng tiểu huyệt co rút kịch liệt trước sự xâm nhập của vật lạ.
Không phải lưỡi, không phải môi. Bọn họ không hề bú liếm hạ thân cô. Thế thì là cái gì?
– Bảo bối có thích không? – Tịch Minh thích thú nhìn lỗ nhỏ của cô mấp máy, nuốt dần con hàu tươi sống. Cậu nhấc chân cô lên, sung sướng hôn lên bắp đùi. – Nhìn xem cái lỗ dâm đãng này đang nuốt chửng con hàu. Bảo bối thực giỏi!
Hàu? An Huyên vỡ lẽ, thì ra là hàu. Chả trách nó mềm và nhớt như vậy.
Ngón tay của Tịch Phụng tiếp tục đẩy thêm một con nữa, lại một con nữa. Bụng An Huyên trướng dần lên.
– Ưm… – Cô muốn hét lên, kêu bọn họ dừng lại đi nhưng không thể, cây xúc xích đè lên lưỡi cô, làm cho mỗi lần muốn nói, lưỡi cô lại liếm dọc thân nó, không phát âm nổi.
Trên đùi, con bạch tuộc vẫn ngọ nguậy như kích thích mọi dây thần kinh của cô.
– Chừng này được rồi. – Tịch Phụng khẽ vỗ nhẹ vào bụng An Huyên làm nó óc ách. Cô chỉ muốn phun hết những con hàu nhũn nhũn bên trong ra.
Hai anh em Tịch gia ngồi trên ghế, hài lòng nhìn món ăn đầu tiên đã xong. Chai rượu của ông bác họ gửi tặng đã được khui, cả hai cụng ly và bắt đầu thưởng thức.
Trước mặt bọn họ là đôi chân mở rộng của An Huyên, khoe ra hạ thân dâm mỹ đang không ngừng mấp máy, từ bên trong chảy ra biết bao nhiều nước nhờn, vừa và nước hàu, vừa là nước dâm của cô.
Tịch Minh bắt đầu trước.
Cậu cúi xuống, hai bàn tay cứng rắn banh rộng bắp đùi cô giáo. Khuôn mặt tuấn tú ghé sát lại, hít một hơi thật sâu. An Huyên bị động tác chậm rãi này kích thích, vô thức nâng hông lên để cậu ta thuận tiện ghé sát hơn.
Tịch Minh há miệng, ngậm lấy toàn bộ đóa hoa xinh đẹp, mút chỗ nước đang chảy ra. An Huyên rên rỉ vì lưỡi của cậu đang liếm vòng quanh mép ngoài. Cô ưỡn cao hơn, không kiềm chế được cơn hưng phấn.
Tịch Minh mút một lát rồi thọc lưỡi sâu vào trong lỗ, đảo nhẹ. Đám hàu mềm nhũn chuyển động, cọ vào vách thịt ẩm ướt làm An Huyên rùng mình. Bỗng cô thấy có lực hút. Tịch Minh đang dùng lưỡi kéo ra một con hàu tươi. Cậu không mút ngay nó mà kéo từ từ, hàm răng cắn nhẹ phần thịt hàu trắng sữa, lưỡi lại liếm quanh mép lỗ. Cửa động ướt át của An Huyên mấp máy kịch liệt, ra sức co rút.
Miệng Tịch Minh cùng tiểu huyệt của An Huyên cứ giằng co con hàu qua lại. Thịt hàu non mềm bị giằng kéo, cọ qua cọ lại vách thịt mềm nhũn làm An Huyên sướng đến rùng mình. Cổ họng cô phát ra âm thanh rên rỉ. Cho đến khi An Huyên không chịu nổi kích thích nữa, cậu mới dùng môi mút ra hoàn toàn, không quên húp nốt chỗ nước vừa chảy ra.
An Huyên vừa trải qua cơn kích tình, thở hắt ra. Con hàu được Tịch Minh hài lòng thưởng thức. Cậu nói với Tịch Phụng:
– Mùi vị không tệ.
Tịch Phụng cười toe toét, vui sướng cúi sát lại háng An Huyên. Cậu trêu chọc:
– Hàu tẩm nước dâm của cô giáo hẳn là món ngon không đâu có.
Nói xong lại cúi xuống húp lấy chỗ nước nhơn nhớt vừa rỉ ra. Cậu không vội thọc lưỡi vào ngay mà ngậm lấy hai mép thịt đỏ sẫm, nhay khe khẽ. Sau đó, cậu lại liếm tầng sinh môn, dùng mặt lưỡi quét một lượt từ hậu môn kéo lên, sung sướng nuốt lấy nước nhờn.
– Ngon thật!
Sau đó cậu mới dùng sức hút lấy con hàu sữa đang ngấp nghé chui ra ngoài lỗ.
– Hương vị động tình của cô giáo là ngon nhất! – Tịch Phụng thỏa mãn liếm liếm lỗ nhỏ rồi lại nhường cho anh trai tiếp tục.
Lúc đầu còn tuần tự người trước kẻ sau, một lát khi hứng thú lên cao, cả hai anh em cùng nhau úp mặt vào háng cô, tranh nhau liếm húp. Người này ngậm mép thịt mút mát, người kia kề miệng lỗ hút thịt hàu, anh trai vừa liếm nước nhờn chảy ra, em trai đã vội bú hạt đậu nhỏ. Rồi cả hai cùng nhét lưỡi vào tiểu huyệt đẫm nước của cô giáo, tranh nhau lôi kéo những con hàu ngon lành cuối cùng.
Bọn họ vừa ăn vừa uống, môi lưỡi dây dưa liếm mút làm cho An Huyên không có cách nào ngoài trân mình chịu đựng. Mỗi con hàu rút ra, cô lại thấy trong mình trống trải. Khi hai nam sinh tuấn tú cùng hôn liếm bên trong vách thịt non mềm thì cô thấy sảng khoái tột cùng. Cuối cùng, cô đành đầu hàng ham muốn của chính mình, hai chân mở rộng hết cỡ cho bọn họ dễ bề rúc vào mút ăn mỹ vị.
Khi bọn họ kết thúc món đầu tiên, An Huyên không biết mình đã cao triều đến mấy lần nữa. Cô cứ liên tục, liên tục bị đẩy lên đỉnh ngọn sóng rồi lại xô rút ào ạt khiến đầu óc cô quay cuồng.
Tịch Phụng ngắm nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, dịu dàng hỏi:
– Cô giáo à, có thích không?
Cô ậm ừ không đáp. Lúc này Tịch Phụng đã lôi cây xúc xích lớn ra khỏi miệng cô. Hai bên mép đau và mỏi tới mức muốn rách ra. Cô chỉ phát âm được những tiếng rên rỉ vô nghĩa.
– Nghỉ một chút để ăn tối đã nhé.
Ánh mắt đờ đẫn của cô vụt qua một nỗi hoang mang. Bọn họ lại bắt cô “ăn” cái gì nữa đây?
– Không có gì đâu! – Tịch Phụng cười giòn tan – Tôi cho cô giáo ăn thật đấy. Ăn theo đúng nghĩa đen đấy!
Nói rồi cậu nhẹ nhàng đặt miếng xúc xích vào miệng cô, ra hiệu bảo cô cắn. An Huyên bụng đói rã rời, cố sức nghiến mạnh. Miếng xúc xích đứt “phựt” một tiếng nhỏ nhỏ. Cô chậm rãi nhai, bên tai ngoài tiếng xe cô qua lại ồn ã còn nghe thấy tiếng dạ dày đang kêu loạn xạ.
Ngượng muốn chết!
Cô đỏ mặt, vội ngoảnh đi nhưng không tránh được bàn tay gầy gầy của Tịch Phụng kéo cô lại. Cậu dịu dàng hôn cô rồi lại đút cho cô một miếng xúc xích nữa, từ tốn chờ cô nuốt xong lại đút thêm. Cứ thế, An Huyên cũng ăn được hơn nửa cái.
Còn một miếng cuối, cô vừa há miệng ra, Tịch Phụng liền nhét vào, thuận tiện nhét luôn mấy ngón tay thon dài vào miệng cô, đùa nghịch như trẻ nhỏ. Cô bị ngón tay cậu cản trở việc nhai, cáu kỉnh cắn vào ngón gầy gầy một cái. Tịch Phụng buồn cười ôm lấy mặt cô mà hôn. Lưỡi sục sạo trong khoang miệng An Huyên, dành hết miếng ngon của cô. An Huyên vội lấy lại, chưa kịp nhai miếng nào lại bị Tịch Phụng cướp mất. Miếng xúc xích nhỏ cứ bị lôi qua lôi lại trong miệng hai người, ướt đẫm cả nước miếng.
Trong lúc An Huyên bị phân tâm vì mải tranh giành miếng ăn với Tịch Phụng, ở bên dưới, Tịch Minh xấu xa không để cô yên. Cậu lấy đũa nhọn sờ nhẹ trên da thịt cô. Đầu đũa gỗ bé xíu ấn xuống làm làn da trắng trẻo lõm một ít, dưới ánh đèn lại càng tôn lên độ đàn hồi bóng bẩy. An Huyên rùng mình vì một thứ lạnh lẽo quét qua âm hộ.
Tịch Minh đang gắp một miếng sashimi cá trích vàng tươi, chấm vào dòng nước sánh mịn chảy ra từ sâu bên trong của An Huyên rồi từ từ đưa lên miệng thưởng thức. Miếng cá trích hảo hạng giòn tan phảng phất chút hương vị đặc trưng riêng của phụ nữ động tình đánh thức mọi giác quan của Tịch Minh. Cậu lại nâng đũa, gắp thêm một miếng bạch tuộc và chấm vào tư vị của người trong lòng. An Huyên nhăn mặt. Miếng hải sản vừa chạm vào cô có vẻ mịn hơn miếng lúc nãy. Cửa mình cô hơi co lại vì lạnh.
– Lại đây. – Tịch Minh khẽ gọi em trai – Sashimi nên ăn luôn bây giờ mới tươi.
Tịch Phụng luyến tiếc rời khỏi bờ môi An Huyên, đi về ghế ngồi của mình. Cậu nâng đôi đũa lên, cẩn thận chọn một miếng cá ngừ đỏ thẫm, sáng bóng lên dưới ánh đèn. Đưa miếng cá vào gần “nước chấm” đặc biệt, cậu sung sướng:
– Nhìn này, miếng cá đỏ tươi hệt như màu tiểu huyệt dâm đãng của cô giáo. Nếu mà để thế này – Cậu cẩn thận nhét miếng cá vào lỗ nhỏ – thì sẽ nghĩ là cô giáo có thêm một mảnh âm thần xinh đẹp nữa.
– Trí tưởng tượng của em thật phong phú! – Tịch Minh bật cười, nhấp một ngụm rượu.
Tịch Phụng cúi xuống, mở miệng ngậm lấy miếng cá cùng toàn bộ hai cánh hoa mềm mại:
– Tôi thích mút miếng thịt tươi non này. Ngậm lấy và mút nó trong lúc đưa lưỡi vào bên trong tiểu huyệt dâm dục kia. Tôi cũng thích được uống nước mà cô chảy ra khi lên đỉnh. Nước của cô rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi khiến người ta yêu thích muốn thưởng thức mãi.
Những lời thổ lộ của Tịch Phụng khiến An Huyên rùng mình. Cậu ta… quá… Cô chẳng biết dùng từ gì để diễn tả nữa. Có vẻ những lời đó là thật lòng. Tịch Phụng mê mẩn thứ ái dịch cô tiết ra thật sự.
– Bảo bối à – Tịch Minh cầm lấy một bàn chân của cô, đưa vào miệng mút nhẹ. Hàng trăm đầu dây thần kinh nơi ngón chân An Huyên lập tức hoạt động, đưa cảm giác đê mê về trí não cô. Tịch Minh tỉ mỉ mút lấy từng ngón chân hồng hào, lưỡi mềm luồn lách vào các kẽ ngón chân, liếm lấy phần thịt mềm. An Huyên rùng mình. Bị người ta liếm chân đã là quá lắm rồi, hạ thân lại còn một cái miệng nữa đang đang say sưa mút lấy những giọt ái dịch cô vừa chảy ra khiến cô muốn nổ tung. Quả thực, hai người bọn họ rất biết cách phối hợp làm cho cô điêu đứng.
– Nữa… – Cô vô thức cong người, miệng bật ra vài tiếng rên rỉ.
Tịch Minh lập tức ngừng lại:
– Gì cơ?
Nhận ra mình lỡ lời, An Huyên vội nín bặt. Cô cắn chặt môi, nhất quyết không kêu thêm một tiếng nào.
Tịch Phụng cũng nghe thấy tiếng nhỏ vừa rồi. Cậu cũng dừng lại, cánh môi rời khỏi mảnh thịt đỏ tươi non mềm đang ướt đẫm dâm dịch.
– Cô giáo vừa nói gì? – Cậu sốt sắng hỏi lại nhưng càng hỏi, An Huyên càng làm thinh. Có chết cô cũng không dám thừa nhận cảm giác ham muốn của chính mình đâu.
– Bảo bối à… – Tịch Minh sủng nịch dỗ dành, cậu khẽ dùng răng gặm nhẹ năm đầu ngón chân của An Huyên làm cô tê tái – Nói xem, em muốn gì nào?
Người trong lòng lắc đầu kịch liệt khiến Tịch Phụng không vui. Cậu lấy đũa gắp miếng cá ngừ lôi ra, khi gần ra hết, cậu lại nhét miếng cá vào. Miếng cá đỏ tươi thái lát dày bằng ngón tay, to bản cứ nghiễm nhiên thay thế một cái dương cụ, ra vào chà xát kịch liệt. Nó quá mềm, lại nhỏ hơn cái dương cụ thứ thiệt nhiều nên chẳng làm sao An Huyên thỏa mãn. Tịch Phụng càng chà kéo, cô lại càng khó chịu. Đầu ngón chân ngọ nguậy đòi hỏi thì bị miệng Tịch Minh ngậm lấy, vừa liếm vừa mút khiến cô cô không cách nào sung sướng được.
– Ghét quá…
Cô yếu ớt phản đối.
– Bảo bối, chẳng phải em tự làm khổ mình sao?
– Đừng mà… Làm ơn…
– Làm ơn gì cơ? – Tịch Phụng ác ý ấn hẳn miếng cá tươi sống vào trong cùng, đầu đũa đảo một vòng làm âm đạo An Huyên nhộn nhạo một phen. Dịch tình khao khát ứa ra, thấm cả vào từng thớ thịt cá.
– Cô giáo vẫn dạy chúng tôi phải thành thực, giờ xem ra cô không gương mẫu rồi.