Cô Giáo Dâm Đãng - Phần 5
Rời khỏi học viện, chiếc xe màu đen sang trọng nhanh chóng lao như bay đến một nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố. Nhà hàng tọa lạc ngay mặt tiền của con phố đắt đỏ bậc nhất, rực rỡ ánh đèn màu lung linh. Trước cổng lớn, những chiếc xe nối đuôi nhau lần lượt tiến vào, đưa rước biết bao thực khách ăn vận bảnh bao.
An Huyên nheo mắt nhìn tấm bảng cỡ đại trên cao hiên ngang đề hai chữ: “Phong Cầm”.
Anh em Tịch gia có vẻ đã quen thuộc với nơi này, vừa xuống xe liền có người hướng dẫn đưa thẳng lên tầng cao nhất, bao trọn phòng Đại Phong Cảnh. Cái tên đó đã nói lên điều đặc biệt của căn phòng: Toàn bộ tường và trần nhà đều được làm bằng kính siêu cường lực để thực khách ngước lên thì thấy trời đêm bao la, nhìn xuống thì thấy cả thành phố đèn hoa lộng lẫy.
Trong lúc An Huyên còn mải mê ngắm cảnh đêm thì Tịch Minh đã gọi xong món ăn, còn Tịch Phụng biến mất từ lúc nào. Sau khi người phục vụ lui xuống, Tịch Minh rảnh rỗi tựa vào lưng ghế êm ái, lấy việc ngắm nhìn An Huyên làm niềm vui. Chẳng bao lâu, ánh mắt nóng rực của cậu khiến cô ngứa ngáy, khó chịu.
– Cô giáo thích nơi này chứ?
– Ừm, chưa bao giờ thấy cảnh đẹp như vậy.
Tịch Minh hài lòng nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, thoải mái gật đầu:
– Sau này mỗi tháng sẽ đưa cô tới một lần.
– Mỗi tháng… một lần?
– Không đủ? – Tịch Minh vừa mở điện thoại ra nhắn một tin gì đó, vừa rộng rãi mỉm cười – Thế thì hai lần.
Nói xong lại bổ sung thêm: “Dành thời gian còn đi nơi khác vui hơn.”
Mấy lời mập mờ của cậu ta làm cho An Huyên xấu hổ đỏ cả mặt. Cô vội chuyển chủ đề:
– Có vẻ các cậu thường hay tới đây. Đồ ăn ở đây ngon lắm hả?
Tịch Minh thích nhất nhìn bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của An Huyên, không kiềm chế được liền duỗi tay kéo cô vào lòng, ngang nhiên xoa nắn vùng đồi núi ngút ngàn, giọng nói không giấu được vui vẻ:
– Nhà hàng của Phong gia là số một thành phố, không nơi nào qua được. Tiếc là hôm nay cậu ta bận đi gặp cố nhân, không thì cũng tới đây hầu chuyện cô giáo.
– Ai cơ?
– À, tôi quên mất, cô giáo chẳng bao giờ để ý tới học sinh của mình hết – Tịch Minh cười cười, hết sức hài lòng vì An Huyên chẳng mảy may chú ý gì tới những cậu nam sinh khác. Nhất là khi người kia cũng cao ráo, đẹp trai không kém gì bọn họ.
– Phong Cầm, Phong gia. Tất cả sau này đều thuộc về tay cậu ta: Phong Nhã.
– Phong Nhã? – Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, mãi mới vỡ ra – A, Phong Nhã. Cái người học cùng lớp các cậu, cao và rất trắng đúng không?
Tịch Minh không trả lời cô. Cậu cúi xuống ngậm lấy cánh môi đỏ hồng đang hé mở, mạnh mẽ công thành chiếm đất. Tuy chính mình là người nói tới trước nhưng tai trực tiếp nghe từ miệng bảo bối khen người con trai khác, trong lòng Tịch Minh không tránh khỏi có chút cay nóng – mùi vị của ghen tuông!
Cậu hôn lên khóe miệng xinh đẹp, tham lam cuốn lấy hương vị ngọt ngào của cô để tạm nguôi đi cơn đói. Khỉ thật, An Huyên này đúng là trời sinh ra để khắc chết cậu. Rõ ràng vừa cùng cô lăn lộn cả buổi chiều mà bây giờ cậu vẫn muốn được rúc vào hơi ấm của cô, ngậm nuốt hương vị từ cơ thể cô.
Hừ, cứ thế này cậu sẽ chết sớm mất!
Tịch Minh thở dài bất lực với dục vọng của chính mình. Cậu siết chặt vòng tay cứng như thép, thô bạo xoa nắn bầu sữa mềm mại. Cậu muốn dùng hết những kĩ xảo của mình để đưa bảo bối lên đỉnh vu sơn liên tiếp một lần lại một lần, để tâm trí cô trầm luân trong ái dục, để cơ thể cô thấm đẫm tư vị của cậu, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
– Đừng… – An Huyên khẽ đẩy bàn tay to lớn ra – Ở đây… không tiện…
– Vậy ở đâu thì tiện? – Tịch Minh cười cười, bộ dạng mười phần vô sỉ. Bàn tay chuyển từ vùng núi đồi màu mỡ xuống đến nơi thung lũng thâm u. – Nơi này chăng?
– Không…
Đúng lúc đó, người phục vụ mang thức ăn tới.
An Huyên hốt hoảng muốn nhảy dựng lên nhưng bị bàn tay to lớn còn lại của Tịch Minh đè xuống, không cho cô rời khỏi lòng cậu. Cô hoang mang nhìn tứ phía. Bên dưới, xe cô vẫn nườm nượp từng dòng xuôi ngược. Người phục vụ bước vào trong bộ trang phục trắng tinh, sạch sẽ, hai tay mang theo rất nhiều đĩa to, nhỏ khác nhau. Đó là một cô nàng trẻ trung có nước da cũng trắng y như bộ đồ cô đang mặc. Cô gái khéo léo bày biện các đĩa thức ăn lên bàn, ánh mắt nhanh nhẹn làm như vô tình liếc về phía Tịch Minh vài lần.
Bị kẹt giữa luồng tên bay đạn bắn, An Huyên bối rối vô cùng. Nếu lấy kiến thức hình học không gian ra mà nói, cô chính là điểm nằm giữa hai đầu đoạn thẳng, ngăn cản mọi đường hướng truyền tải thông tin từ đầu này sang đầu kia. Người đẹp phục vụ càng nôn nóng, tò mò bao nhiêu thì Tịch Minh lại càng bình thản bấy nhiêu. Cậu vẫn hai tay ôm lấy vòng eo thon thả, vừa nắn bóp, vừa xoa xoa dịu dàng.
Ánh mắt sẫm màu chôn chặt trong khe ngực của người trong lòng, tia thèm khát lóe lên lấp lánh trong con ngươi sinh động. Trông cậu không có vẻ gì là để tâm đến việc có người lạ xuất hiện, nhưng An Huyên thì vô cùng để ý. Cô rõ ràng không muốn bị người ta ôm ấp, đụng chạm như vậy, lại còn trước mặt người khác nữa. Đã vậy, người kia lại nhìn cô chẳng mấy thiện cảm khiến cô bối rối vô vàn, chỉ ước có cái lỗ nào để chui quách xuống.
Cực chẳng đã, cô mới dùng hết sức xoay người lại để người phục vụ không thấy mặt mình nữa. Tịch Minh mặc kệ cô loay hoay trong lồng ngực mình, chỉ kiên nhẫn vuốt ve gò má đang đỏ lựng của cô. An Huyên bị người ta sờ đến đỏ bừng mặt mũi, bên tai chỉ còn mấy tiếng ong ong, xen vào đó là tiếng bát đĩa vang lanh canh khe khẽ như chuông.
– Đừng… – Cô khó chịu ngọ nguậy – … Đừng sờ nữa mà…
Tịch Minh bật cười, bảy phần sủng nịch, ba phần ác ý càng tăng thêm lực đạo, cố ý hất tung cổ áo sơ mi của An Huyên, khiến cô vội dán sát vào lồng ngực cậu, hòng che đi cảnh xuân quang phơi phới.
Dù đang úp mặt vào hõm vai Tịch Minh nhưng An Huyên có thể cảm nhận rõ tiếng bát đĩa thoáng ngập ngừng. Nhưng chỉ chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ đã vang lên:
– Đồ ăn đã dọn đủ. Tịch thiếu gia có còn cần gì thêm, xin cứ nói.
– Không cần.
Tịch Minh vui vẻ vỗ vỗ cặp mông nảy nở của An Huyên trên đùi mình khiến cô thiếu điều muốn kêu lên mà không dám.
– Tịch thiếu gia, có muốn thử chút rượu mới nhập của Phong Cầm không ạ? – Cô gái vẫn chưa rời đi.
Trong lòng An Huyên bật ra một tia bất an. Cô nhớ lại chai rượu Tây ngày nào, giờ vẫn được bày trang trọng trong tủ rượu riêng ở Tịch gia. Thỉnh thoảng, trong lúc hứng tình, hai anh em bọn họ vẫn mang ra nhâm nhi, hương thơm nồng của rượu hòa cùng ái dịch của cô chảy xuống cổ họng như một liều thuốc kích thích mạnh, khiến họ say ngây ngất, ham muốn mãnh liệt càng cuồn cuộn thêm như thủy triều, ào ạt triền miên không dứt.
Tịch Minh không chần chừ, liền gật đầu ra hiệu. Cô gái phục vụ nhanh chóng lấy ra một chai thủy tinh sẫm màu, khéo léo rót ra thứ chất lỏng sóng sánh màu ngọc lựu phản chiếu những tia sáng lung linh. Bàn tay to lớn của Tịch Minh nâng ly rượu lên, nhưng nghĩ thế nào, cậu lại không uống mà hướng miệng ly về phía An Huyên, vui vẻ:
– Bảo bối à, thử xem rượu mới của Phong Cầm đi.
Nói xong không chờ cô đồng ý, liền ấn miệng ly thủy tinh vào môi cô. Mùi hương cay nồng xộc thẳng lên mũi khiến An Huyên muốn quay đi mà không được. Bàn tay kia của Tịch Minh giữ chặt cái cằm thon, không cho phép cô từ chối.
– Tôi… tôi… – Cô ráng nín thở để không bị hít thêm thứ hơi nồng nàn kia – … đừng, tôi không thích mùi rượu…
– Thật không thích?
Tịch Minh nhíu mày khiến An Huyên chột dạ. Cái đó… cái chuyện đó mà cậu ta cũng nhắc lại!
Cô nghiến răng, cố quên đi ký ức chết tiệt nọ. Hôm ấy anh em Tịch gia đi dự tiệc về, khắp toàn thân trên dưới đều sặc mùi rượu. An Huyên lúc đó đang mơ màng ngủ, thời điểm này cô đã mất dần nhận thức về thời gian nên khi Tịch Minh và Tịch Phụng đi vào phòng, cô cũng không rõ là sáng hay tối.
– Nhìn xem, bảo bối của chúng ta ngoan chưa này!
Tịch Phụng cười khanh khách, vần cô lăn ra ngoài mép giường để tiện bề cởi đồ. Tịch Minh lúc này đang tháo bỏ áo vest và cà vạt, ánh mắt thâm trầm nhìn bảo bối đang lơ mơ dụi mắt.
Cậu dứt khoát ra lệnh:
– Phụng. Mở chân bảo bối ra.
Tịch Phụng không kháng nghị, rất ngoan ngoãn làm theo. Cậu nâng An Huyên lên, để cô ngồi trong lòng mình. Chiếc váy ngủ mỏng tang màu ráng chiều bị kéo lên tới bụng, ở trên, hai quai váy mảnh mai bằng lụa rơi xuống cánh tay trần. Đôi tay gầy guộc cứng rắn cầm lấy hai bắp đùi cô, banh rộng. An Huyên vừa tắm trước khi đi ngủ nên ngoài váy ngủ cùng áo choàng vừa bị Tịch Phụng cởi ra, cô không mặc thêm gì cả. Nháy mắt, toàn bộ những phần riêng tư nhất của cô bị phơi bày dưới ánh đèn lung linh ấm áp.
Cô giãy người lên, bày tỏ sự phản đối, đôi mắt ngái ngủ cay xè cứ hấp háy.
Không để phí một giây nào, Tịch Minh hạ gối xuống, cúi sát xuống giữa hai chân cô, tỉ mỉ xem xét.
Bàn tay cậu từ từ vuốt ve lên xuống như đang vỗ về nỗi bất an của cô.
Đột nhiên, An Huyên thấy tủi thân khủng khiếp.
– Đừng khóc, cô giáo – Tịch Phụng xót xa an ủi – Chúng tôi muốn xem xét vết thương thôi.
Nói tới đó, một ngón tay của Tịch Minh từ tốn luồn nhẹ vào cửa động. Bị vật lạ xâm phạm, tiểu huyệt của cô co rút lại, hai cánh cửa đỏ thẫm khép chặt, nhất quyết không để ngón tay thô dài kia tiến thêm một phân nào.
Tịch Minh liếc mắt nhìn lên, ra hiệu với cậu em trai. Tịch Phụng nhanh nhẹn đỡ lưng An Huyên, để cô hơi ngửa ra sau. Một tay cậu xoa nắn vùng bụng mềm mại, làm cho An Huyên điều chỉnh hơi thở của mình dễ dàng hơn. Tay kia cậu ngắt nhẹ nụ hoa hồng tươi rồi lại bóp nhẹ bầu vú trắng sữa thơm tho. An Huyên khẽ ngâm trong miệng, cần cổ dài vô thức ngửa lên đón đợi một nụ hôn tham lam đến từ bờ môi mỏng và ẩm ướt.
Một luồng hơi cay cay, nồng nàn theo cổ cô tràn xuống xương quai xanh, lưỡi mềm ướt át như có gai li ti quét từng tấc da, thỉnh thoảng đôi môi lại ngậm lấy miếng da, cần mẫn hút nhẹ. Tịch Phụng không dám dùng lực mạnh, sợ làm cô đau thì bên dưới sẽ gây khó dễ cho ông anh trai đang tác nghiệp. Cậu chỉ tận lực liếm một bên ngực cô, tới khi đỉnh hồng kia sáng bóng lên thì chuyển sang bên kia.
Cơ thể An Huyên nổi lên một tầng hồng nhạt, tâm trí cũng đã tỉnh táo hơn chút ít. Sự chán ghét trong lòng cô dần dâng lên. An Huyên khó chịu khép chân lại, nhưng bị hai bàn tay cứng như thép giữ lại. Hạ thân cô nóng lên bởi hơi thở của Tịch Minh đang đều đặn phả vào. Hơi rượu ngây ngất như muốn quyến rũ tiểu huyệt xinh đẹp, dụ dỗ nó mở rộng ra, tiếp nhận ngón tay cậu đang chậm rãi nhích vào.
Tận mắt nhìn ngón tay mình bị nuốt từng chút, từng chút khiến Tịch Minh thấy cổ họng khát khô. Đầu ngón tay cảm nhận được vách thịt ấm áp đang tách ra, từ bốn phía, áp lực dịu dàng bao bọc lấy ngón tay. Cảm giác ẩm ướt lan xuống từ từ, dần tới gốc ngón tay thì cơn khát trong cổ họng càng thêm cháy bỏng. Tịch Minh ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Lúc trước, Tịch Phụng sau khi kết thúc cuộc ân ái đầu tiên với An Huyên, từng hỏi cậu:
– Anh trai à, em bất ngờ thật đấy. Trước kia chưa từng thấy anh làm vậy.
– Làm gì? – Tịch Minh không dừng tay thắt cà vạt. Sau khi rời khỏi phòng của An Huyên, cậu lại quay trở về với bộ dạng lạnh lùng. Có lẽ chỉ có chiếc mặt nạ không cảm xúc mới là thứ hữu ích nhất giúp được cậu khi phải đối mặt với những người họ hàng đang chờ chực bên ngoài như sói đói rình mồi.
– Ăn tiểu huyệt của phụ nữ. – Cậu cố ý thêm vào chút giọng điệu châm biếm – Lại còn với bộ dạng đói khát như vậy.
Tịch Minh ngừng lại một giây, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh dâm mỹ yêu thích vừa nãy, khóe miệng không khống chế được một nét cười:
– Mỹ vị khó cưỡng.
Tịch Phụng ngắm ông anh cường hãn của mình, trong lòng không khỏi cảm tạ ông anh này mười tám năm về trước đã nhanh chân chui ra khỏi bụng mẹ sớm hơn mình vài phút. Từ nhỏ, Tịch Minh đã tỏ rõ khí phách khác thường. Từ sau khi cha mẹ mất, cậu càng trở nên mạnh mẽ hơn, bao bọc Tịch Phụng. Bề ngoài bọn họ trông giống nhau như lột nhưng thực chất, đối với Tịch Phụng, đôi lúc Tịch Minh giống như cái cây lớn, hào phóng tỏa bóng mát che chở cho cậu.
Dù tuổi tác ngang bằng nhau nhưng nhiều kiến thức của Tịch Phụng là do Tịch Minh chỉ dạy. Mấy việc ăn chơi cũng không ngoại lệ. Bọn họ từ khi phát dục đã làm quen với cơ thể nữ giới. Nữ nhân qua tay bọn họ nhiều không đếm xuể.
Về khoản này, Tịch Phụng có phần phóng túng hơn anh trai. Tịch Minh chỉ khi nào cần mới gọi người, còn không thì dành thời gian ở công ty và trường học là chính. Tuy vậy, từ trước tới giờ, phụ nữ từng đưa đến chân Tịch Minh vô cùng phong phú. Nữ minh tinh đình đám, siêu mẫu đang lên, nữ giám đốc mạnh mẽ, nữ thừa kế phong lưu, nữ sinh ngây thơ… không thiếu kiểu nào. Nhưng với bọn họ, cậu chưa từng làm những việc như đã làm với cô giáo của mình. Mỗi cuộc mây mưa đều là bọn họ tự dùng miệng bú mút cho cậu, để cậu xuất trong miệng mình. Hoặc cậu dùng bao khi muốn đưa phân thân to lớn vào tiểu huyệt hay “lỗ hậu” của bọn họ. Xong xuôi, cậu nhanh chóng rời khách sạn, ít phút sau, thư ký sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản của những người kia.
Vậy mà giờ đây, cậu còn phải dùng cái cớ bắt cóc hèn hạ để mang được cô giáo về nhà mình, tự mình khẩu dâm cho cô lên đỉnh. Cậu thích được úp mặt vào nơi non mềm ấm áp của cô, đưa lưỡi vào trong lỗ nhỏ ướt át để liếm láp những giọt ngọt ngào chỉ cô mới có. Cậu thích để môi mình được kề sát vào cửa động, chờ đợi cô cao triều ào ạt sẽ xoa dịu cơn khát cháy bỏng của cậu.
Đôi môi cậu nghiện cảm giác được mút lấy mép thịt non nớt, đỏ sẫm, vừa mút mạnh, vừa nhay cắn. Và cậu cũng thích được trêu chọc hạt đỗ nhỏ của cô, khiến cô phải ưỡn người lên rên rỉ. Với Tịch Minh, hình ảnh cô giáo dâm đãng của mình đẩy cao hông, dạng chân mời gọi cậu rúc vào liếm mút là hình ảnh xinh đẹp nhất.
Cô càng thỏa mãn, cậu càng có cảm giác thành tựu. Mong muốn được cô gọi tên mình, ghen tuông khi thấy cô thà nhìn bức tranh vô vị trên tường còn hơn liếc mình một cái, vừa sảng khoái vừa xót xa khi dùng hết sức mình đâm vào nơi mềm mại nữ tính của cô, làm cô đau đớn, làm cô cùng quẫn. Tịch Minh cũng tự thấy mình đang rơi vào vòng xoáy trầm luân không lối thoát rồi.
Tiểu huyệt của An Huyên đã sớm sưng đỏ. Đây là vết thương do những cuộc hoan ái quá độ gây ra. Tịch Minh xót xa liếm nhẹ lên hạch nhỏ, cậu chẳng dám úp mặt vào mà thỏa sức nhay cắn như trước. Nơi này của bảo bối mềm mại như vậy, nếu hai người bọn họ không biết điều tiết ham muốn, sớm muộn gì cũng làm bảo bối chịu thương tổn nặng nề.
– Không… – An Huyên bị cơn kích thích làm cho đau đớn, trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn – … Không muốn… Buông ra…
Tịch Minh dứt khoát rút ngón tay khỏi lỗ nhỏ, lấy lưỡi mình thay vào đó. Đầu lưỡi cậu nhanh chóng chen vào khoảng trống nơi ngón tay vừa ở đó, dịu dàng cọ nhẹ lên vách thịt. Hơi thở đẫm men rượu của cậu chui sâu vào bên trong, hòa cùng hương vị riêng biệt của ái dịch đang thấm ra, tạo thành thứ hỗn hợp kỳ lạ.
Tịch Phụng bên trên cũng dịu dàng hôn lên môi An Huyên. Hơi rượu trong miệng cậu xông lên khoang mũi cô, khiến cô không uống mà say, gò má đỏ rực lên.
Hạ thể vẫn sưng lên, cảm giác xót xót từ nơi sưng tấy khiến chân cô run rẩy. Tịch Minh muốn làm một trận thật đã, cả tối nay phải đối phó với những kẻ tham lam và từ chối mấy lời mời lẳng lơ khiến cậu nhớ bảo bối đến nôn nao. Nếu không vì những bản đồng đầy triển vọng, cậu đã rút lui từ sớm. Thế nên, bao nhiêu tài trí đều được cậu mang ra dùng cả, cuối cùng nhanh chóng dứt điểm thành công bằng cuộc hẹn với đối tác vào tuần sau. Tịch Minh cùng em trai nhanh chóng rời bữa tiệc, quay trở về tư gia.
Nhưng nhìn thấy người trong lòng chịu đựng đau đớn thế này, cậu lại không nỡ. Cuối cùng, chỉ dám liếm láp một lúc cho đỡ cơn thèm rồi lấy thuốc ra bôi cho tiểu huyệt đáng thương.
Thế là suốt thời gian còn lại, hai anh em Tịch gia chỉ uống rượu suông. Bọn họ rót rượu vào miệng An Huyên rồi từ từ hôn cô, hút lấy chất lỏng cay nồng từ khoang miệng cô. Cô giãy giụa phản kháng vô ích, tay họ cứng như thép, giữ cằm cô lại.
– Ngoan đi, cô giáo muốn để cái lỗ xinh đẹp kia được nghỉ ngơi chứ? – Tịch Phụng ác ý liếm lỗ tai cô. Lưỡi mềm như con rắn luồn lách vào sâu bên trong, làm An Huyên rùng mình co rụt lại.
– Khó chịu lắm hả? – Tịch Minh cười cười, liếm sạch chỗ rượu rớt trên ngực cô – Chịu khó đi, mai sẽ bù cho cô.
An Huyên lắc đầu, không muốn đâu. Bọn họ không cần bù đắp gì hết. Cả đời không cần bồi thường!
– Không muốn? – Tịch Minh âu yếm ngậm lấy một bên vú căng tròn, ra sức mút lấy như thể đầu vú sẽ tiết ra sữa vậy. – Vậy không chỉ mai mà còn ngày kia, ngày kìa nữa. Tháng này không đủ thì tháng sau, năm nay không đủ thì năm sau, anh em chúng tôi nhất định sẽ phục vụ cô giáo dâm đãng của mình chu đáo, khiến cô dục tiên dục tử, cả đời này cùng cô triền miên không dứt.
Bên kia, Tịch Phụng đang thô bạo nắn bóp bầu vú, đôi môi đẹp cố sức ngoạm lấy, đầu lưỡi đánh qua lại như trêu đùa khiến đỉnh hồng cương cứng, trướng tức vô vàn.
Đêm ấy, hai người bọn họ như trẻ con khát sữa mẹ, để cho An Huyên ngồi dựa lưng vào gối tựa, bọn họ mỗi người một bên vừa liếm vừa mút. Bốn bàn tay to lớn khi thì xoa nắn bầu sữa, khi lại sờ soạng xuống đùi, vuốt ve hai bẹn, đùa nghịch chùm lông tơ mềm mại trên mu, tuyệt đối không đụng vào nơi đau đớn của cô. Sự dịu dàng đó khiến An Huyên không còn sợ hãi bài xích nữa. Cô ôm lấy đầu cả hai người, bàn tay lùa vào mái tóc dày của bọn họ, vuốt ve như dỗ dành hai đứa nhỏ. Có lẽ từ lúc đó, bức tường cô dựng lên đã bắt đầu lung lay.
Nhớ lại chuyện đêm đó khiến An Huyên khẽ đỏ mặt. Cô tự thấy mình đáng xấu hổ, lúc đó còn dịu dàng xoa đầu bọn họ nữa.
Tịch Minh vẫn kiên nhẫn chờ cô xử lý ly rượu. Cô nàng phục vụ xinh đẹp cũng vậy. Chẳng thể trốn tránh được, An Huyên đành nhắm mắt uống đại, định phán một câu: “Dở tệ!”Mà chỉ mới há miệng, hơi men đã xông lên tận óc, làm cô choáng váng gục luôn xuống hõm vai Tịch Minh.
– Rượu nặng quá. Đổi loại nhẹ hơn đi.
Tịch Phụng lúc này vừa vào đến nơi, thấy cảnh bảo bối nằm bẹp dí trong lòng Tịch Minh liền hiểu ngay ông anh mình lại bày trò trêu chọc người ta rồi. Cậu đặt chai rượu lạ mắt xuống bàn, quay sang mỉm cười với cô nhân viên:
– Không cần đổi. Cô đi được rồi.
Nói xong, không cần biết người kia đã đi chưa, liền quay sang nói với anh trai:
– Rượu này là bác họ của chúng ta vừa gửi tặng. Không uống thì uổng quá!
Tịch Minh nhìn chai rượu, ánh mắt bỗng nhiên thẫm lại lạ thường.
– Rượu mời. Biết đâu lại không ngon bằng rượu phạt.