Cô Giáo Dâm Đãng - Phần 3
Triền miên dục vọng khiến cho An Huyên mất đi cảm giác về thời gian. Một lần nọ, Tịch Phụng đột nhiên ghé vào đống chăn mền lộn xộn, khe khẽ cười gọi cô:
– Dậy đi bảo bối. Em không muốn tháng này cháy túi chứ?
An Huyên từ trong chăn mềm khẽ ngọ nguậy, vừa chui đầu ra liền bị ánh nắng chói chang làm cho chói mắt. Tịch Phụng cười toe toét, đưa đôi tay gầy gầy tóm chặt lấy người cô như người ta bắt một con mèo nhỏ.
– Cũng không sao – Cậu cười cười – Nếu bảo bối không muốn đi làm nữa thì bọn anh càng vui! Có thể cùng em ngày nào cũng chơi đùa thâu đêm suốt sáng.
Đi làm sao? An Huyên trợn tròn mắt. Cái này không giống truyện ngôn tình nha.
Chẳng phải truyện nào cũng là nam chính nhốt nữ chính trong lầu son gác tía, còn nữ chính lúc nào cũng nhăm nhe chỉ chực trốn đi. Mà đây đúng thật không phải ngôn tình mà! Nam chính, nữ chính gì chứ! An Huyên bị suy nghĩ của chính mình dọa đến toát mồ hôi.
– … Tại sao? – Cuối cùng cô cũng chỉ ngây ngô bật ra một câu hỏi ngớ ngẩn không để đâu cho hết.
– Chẳng phải nhốt em mãi một chỗ thì em sẽ héo rũ sao? – Tịch Minh lúc này đang đứng bên cửa kính ngập tràn ánh nắng liền quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Tuy hai anh em Tịch gia có khuôn mặt và chiều cao giống nhau nhưng dáng dấp và phong thái vẫn có đôi chút khác biệt.
Tịch Phụng hơi gầy, ánh mắt sắc bén vừa xinh đẹp, vừa lười biếng. Lúc bình thường thì dịu dàng, tỉ mỉ. Lúc trái ý thì phản ứng lạnh lẽo và tàn bạo.
Tịch Minh thì ngược lại, vai cậu rộng hơn, dáng dấp cũng trầm ổn hơn. Ánh mắt đen thẫm lúc nào cũng như nhìn xoáy vào tâm can người khác, thăm thẳm như vực sâu trong lòng đại dương, hun hút không thấy đáy. Bao nhiêu toan tính, bao nhiêu phán đoán cũng đều chìm sâu dưới rèm mi dày.
Tịch Minh vừa nhìn An Huyên, vừa thuận tay cài chiếc măng – séc bạch kim trên chiếc áo đồng phục được cắt may tỉ mỉ. Rời khỏi giường, cậu rũ bỏ bộ dạng vô lại, si mê, lại khoác lên mình tư thế kiêu hãnh, uy thế của kẻ có quyền lực.
– Thế nào? Không muốn? – Ánh mắt Tịch Minh nheo lại đầy giễu cợt – Xem ra cô giáo là một học sinh rất dễ dạy bảo.
An Huyên như bị chọc trúng huyệt, hét lên:
– Ai nói không muốn! Đương nhiên tôi sẽ đi làm!
Nói xong, bất chấp cơn đau nhức đang giã lên từng đốt xương, cô ôm chặt cái chăn mềm, quấn quanh người, cắn răng đi từng bước nhỏ về phía nhà tắm.
Tịch Phụng vừa buồn cười nhìn cô, vừa nói với anh trai, không rõ trách mắng hay kiêu ngạo:
– Thấy chưa, rõ ràng cô giáo cảm thấy khó chịu với anh hơn!
– Thì sao? – Tịch Minh không thèm liếc cậu em, lạnh lùng nhặt lên áo khoác đen thẫm choàng lên người – Đừng quên cô ấy đã gọi tên anh tới một trăm tám mươi lần. Còn em bao nhiêu?
Tịch Phụng cắn răng:
– Một trăm mười tám.
Tịch Minh quẳng lại tiếng cười ngạo nghễ rồi bước ra ngoài.
Cái trò chơi biến thái này cũng chỉ có hai bộ não biến thái như bọn họ mới nghĩ ra và chơi được. Trong lúc cao triều dâm đãng mà vẫn đếm được tên mình được người kia gọi lên bao nhiêu lần, bất kể là uất ức, sung sướng, cầu xin, ghét bỏ, bất kể gọi liền mạch hối thúc hay nức nở ngắt quãng, thanh âm to nhỏ thế nào… dù sao cũng một lần kêu lên là một lần tính.
Kẻ nào không đủ định lực để đếm, kẻ đó chắc chắn thua. Kẻ nào không đủ chất xám để nhớ, kẻ đó cũng không thể thắng. Vừa đếm của mình lại phải vừa đếm của đối phương, đúng là trò chơi chỉ dành cho những kẻ đầu óc không được bình thường mà…
An Huyên không biết gì về cuộc hội thoại quái gở ngắn ngủi kia, cô chuyên tâm tắm rửa rồi thay trang phục. May mắn là lúc cô bước ra khỏi nhà tắm, hai người kia đều không thấy tăm hơi, không thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất.
Tự hỏi lòng mình sao lại thành ra kỳ quái như vậy, khi Tịch Minh nói sẽ đưa cô quay lại trường học, trong lòng bỗng có chút mất mát mơ hồ. Lẽ ra cô phải sướng như điên mới đúng. Nhưng tại sao tim cô lại nhói lên một nỗi sợ hãi vô hình… Sợ rằng bọn họ sẽ rời bỏ cô, vứt bỏ hoàn toàn vì cô đã hết giá trị.
An Huyên vỗ vỗ vào mặt, tự bắt mình phải tỉnh táo lại. Cô chắc chắn đã mắc phải hội chứng Stockholm rồi! Thứ chết tiệt đó đã khiến cô trở nên đồng cảm, ủng hộ kẻ bắt cóc và cưỡng bức mình.
Hoặc là… An Huyên khẽ rùng mình… Cô thực sự… như lời bọn họ liên tục nói với cô, rằng cô thực sự… thực sự rất… dâm đãng…
An Huyên đau khổ nhìn vào bộ dạng tiều tụy trong gương. Bộ váy cô mặc hôm bị bắt cóc đã được giặt ủi cẩn thận, phảng phất mùi nước giặt nhàn nhạt. Cô vốn không ưa mùi hương nồng đậm, chỉ thích những mùi nhẹ nhàng, tự nhiên. May là bọn họ lưu tâm tới điều này.
An Huyên lại chột dạ vì chính suy nghĩ của mình. Sao cô cứ tự mình đa tình như vậy chứ. Chẳng qua chỉ là tình cờ thôi. Bọn họ chỉ coi cô là công cụ phát tiết, mang đồ đi giặt cho cô đã là tử tế lắm rồi. Nếu đem nước hoa tưới lên quần áo của cô mới là đáng kinh ngạc ấy!
Vừa nhíu mày bóp trán để thức tỉnh bản thân, An Huyên vừa chậm rãi rời khỏi phòng.
Nơi này gọi là biệt thự có phải không? Hành lang vừa dài vừa rộng, hai bên tường gắn phù điêu, đèn tường hết sức tinh tế. Cầu thang thì cao, chạy xuống giữa đại sảnh, lại được uốn lượn đường nét mềm mại, tô điểm hoa văn cách điệu phức tạp, chỉ thường thấy trong mấy bộ phim về giới quý tộc ở phương Tây. Sàn nhà lát gạch bóng loáng, mênh mông trải rộng. Thỉnh thoảng, trên đường đi, một vài người giúp việc tình cờ ngang qua đều cung kính cúi đầu chào cô, như thể cô là vị khách trân quý. Nhưng An Huyên biết, sau khi cô rời khỏi, bọn họ sẽ lén lút nâng ánh mắt lên tò mò quan sát cô.
– Chị có thấy cô ấy không?
Một người giúp việc trẻ tuổi nấp sau cây cột lớn thì thào với người bên cạnh, không hề phát hiện ra An Huyên đã đi tới rất gần.
– Thấy rất rõ – Người kia đáp lại, có vẻ kiêu ngạo – Cũng bình thường thôi.
– Thôi nào, hẳn là phải đẹp rực rỡ chứ. – Người thứ nhất bất mãn – Đến mấy siêu mẫu, minh tinh quyến rũ chết người còn chưa từng được phép bước chân vào ngôi nhà này. Đằng này người ta một bước leo hẳn lên giường của hai thiếu gia. Nếu không phải giai nhân khuynh quốc khuynh thành thì cũng cỡ thần tiên tỉ tỉ đi!
Cộp! Cộp!
“Thần tiên tỉ tỉ” cố ý nện gót chân thật lực trên nền gạch bóng loáng khiến hai người nấp sau cây cột giật bắn mình.
– An tiểu thư, xin mời đi lối này. – Lão Giản, quản gia chính của căn biệt thự xuất hiện ở cuối hành lang, lễ phép đưa tay hướng dẫn An Huyên rẽ vào một căn phòng có cửa màu trắng.
Cô hơi chần chừ nhưng cũng bước vào, dù sao bọn họ cũng chẳng ăn thịt cô được.
Bên trong căn phòng, hai anh em Tịch gia đang dùng bữa sáng. Tịch Minh ngồi ở đầu cái bàn chữ nhật lớn, vừa nhấp ly cà phê, vừa tranh thủ đọc nhật báo. Nhìn bộ dạng nghiêm nghị kia, chẳng thể nghĩ được con người này còn chưa đến tuổi đi bỏ phiếu bầu cử.
Phía tay phải của Tịch Minh là người em sinh đôi giống cậu như hai giọt nước. Tịch Phụng cắm cúi lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại cười cười vì đọc được cái gì hài hước. Nhìn thấy An Huyên đang bước vào, cậu liền bỏ điện thoại xuống, chạy tới ẵm cô lên như ẵm một con búp bê, giọng điệu sủng nịch vô tận:
– Cô giáo thích ăn bánh ruốc vào buổi sáng đúng không? Mau thử một miếng đi.
Vừa nói, vừa nhanh nhẹn bẻ một miếng bánh ngập ruốc và sốt đưa vào miệng An Huyên. Cô không kịp phản ứng gì, liền bị miếng bánh tống thẳng vào miệng, đành ra sức ngậm lấy kẻo bánh rơi vãi, tiện thể ngậm luôn cả ngón tay thon dài của Tịch Phụng. Cậu cười cười đầy ám muội:
– Đêm qua vẫn không đủ sao, bảo bối?
An Huyên lập tức dùng lưỡi đẩy ngón tay của Tịch Phụng ra ngoài, ánh mắt bài xích không giấu giếm. Tịch Phụng càng cười lớn, ngón tay trong miệng cô vận động còn linh hoạt hơn, giống như một cái dương cụ nhỏ nhanh nhẹn chà xát lên niêm mạc miệng non mềm, đùa nghịch cái lưỡi bướng bỉnh của cô không dứt.
Bộ dạng kẻ kéo người đẩy khiến Tịch Minh chú ý. Cậu liếc đôi mắt sắc bén qua mép trang báo, lạnh lùng nhắc nhở:
– Mười phút nữa có mặt trên xe.
– Ầy, cô giáo còn chưa ăn gì mà! – Cậu em trai lập tức kháng nghị. Nhưng không có hiệu lực. Tịch Minh không nói thêm gì nữa, chỉ gõ gõ vào mặt bàn gần mình. Tịch Phụng thở dài, đẩy nhẹ lưng An Huyên:
– Bảo bối qua bên đó đi, anh trai tôi một khi rời khỏi giường thì hai tiếng “kiên nhẫn” cũng bay sạch rồi.
Câu nói mập mờ của Tịch Phụng lại làm An Huyên một trận đỏ bừng gò má. Quả thực, Tịch Minh khi ở trên giường ôn nhu, sủng nịch, tỉ mỉ bao nhiêu thì lúc bình thường lại lạnh lùng, cường hãn bấy nhiêu, giống như một con người khác.
Lúc ngồi trong xe cùng bọn họ, An Huyên thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Nhìn thấy hai bàn tay nuột nà của cô cứ vặn xoắn lại, Tịch Phụng dịu dàng vỗ về:
– Yên tâm đi. Anh trai có lo liệu hết rồi. Cứ làm việc như bình thường là được.
Cô tính quay sang hỏi Tịch Minh xem “có lo liệu hết rồi” rốt cuộc là lo liệu cái gì thì thấy cậu vẫn đang say sưa với mấy biểu đồ trên máy tính. Bộ dáng chuyên chú làm việc này làm cho An Huyên thoáng đờ đẫn. Ở con người này đang tỏa ra sức hấp dẫn đầy nam tính như một người đàn ông trưởng thành thực thụ, khiến cô nhất thời mê muội. Ánh mắt ngây ngô cứ rơi vào đôi môi mỏng đang khẽ mím lại của cậu. Cô nhớ lại khoảnh khắc lúc cánh hoa mềm mại kia áp lên hạ thân của mình, đói khát đòi hỏi tư vị của cô, dùng tất cả những lực mạnh nhất để mút lấy âm thần đỏ sẫm, ướt át của cô. Và khi đôi cánh hoa hé mở thì một con trăn mềm và trơn sẽ chui vào tiểu huyệt của cô vẫy vùng, trườn sát vào các vách thịt, thèm thuồng moi móc những hương vị sâu kín nhất của một người con gái mà nuốt lấy như đang tận hưởng mỹ vị. Vừa nghĩ tới đó, An Huyên bất giác rùng mình, hai chân không tự chủ khép chặt lại. Cô biết mình không ổn, vội đưa mắt dời đi chỗ khác.
Chẳng ngờ, vừa khẽ quay đi, đầu cô lại bị bàn tay to lớn của ai đó nắm lấy, ngang ngược xoay lại.
– A… – An Huyên chưa kịp kêu, miệng của cô đã được bao bọc bởi đôi môi mềm và ấm của Tịch Minh. Cậu cứ thế hôn cô, bàn tay vẫn nắm chặt đỉnh đầu, không cho cô quay ngang quay dọc. Cái lưỡi mạnh mẽ xộc vào khoang miệng ấm áp, liếm láp tới vách thịt sâu nhất, như tìm kiếm những giọt ngọt ngào sâu xa. Đầu lưỡi dò dóc khắp từng chân răng, liếm một vòng rồi lại ép lên niêm mạc miệng mềm nhũn, cọ mạnh.
Cái này… Cái này… không phải cậu ta đang đem lưỡi mình giống như một cái dương cụ chọc sâu vào lỗ nhỏ của cô sao?
An Huyên vừa kịp nhận ra ý đồ xấu xa của đối phương thì một bàn tay hư hỏng khác đã lần vào trong váy cô, không kiêng dè gì mà chọc mạnh vào cái lỗ nhỏ nhạy cảm nhất của cô. Toàn thân cô cứng lại, một luồng điện chạy dọc sống lưng cô, khiến hai bắp đùi cô mở rộng ra như chờ đợi, nhìn hết sức dâm đãng.
Đột nhiên ngón tay kia rút ra, Tịch Minh cũng rời khỏi môi cô. An Huyên thở dốc, chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc bất ngờ kia. Tịch Phụng lúc này giơ ngón tay ướt sũng ái dịch bóng loáng lên trước mắt cô, cười xấu xa:
– Bảo bối đúng là dâm đãng! – Nói xong liền bỏ ngón tay vào miệng mình, liếm sạch chất nhờn thơm tho, không quên liếm liếm môi trêu chọc – Nhưng anh thích cái lỗ ngon lành của em!
Xe vừa đúng lúc dừng lại. Tịch Minh ra hiệu mở cửa, trước khi cho An Huyên xuống còn dặn dò nghiêm trang:
– Đừng mang cái quần lót ướt át đó vào lớp. Cô giáo không muốn làm cho những thằng ngu trong trường phát cuồng đấy chứ?
An Huyên bực tức trước mấy lời của cậu. Nói thế là ý gì hả? Muốn bảo cô là kẻ lẳng lơ, gợi dục sao?
Cô dứt khoát đi một mạch về phía nhà hiệu bộ, không thèm để ý đến hai đôi mắt sắc sảo vẫn đang chằm chằm quan sát bóng lưng cô.
– Anh trai à, em thật sự lo lắng đấy! – Tịch Phụng khẽ than – Cặp mông kia rõ ràng đang nói với bất cứ giống đực nào nhìn thấy nó rằng “Hãy xốc cái váy lên và cắm vào đây đi!”
Tịch Minh im lặng một lát rồi rời khỏi xe. Cậu cũng có chút bất an khi để cô quay lại trường học. Lẽ ra nên cứng rắn hơn một chút, không nên nghĩ cho cô ta! Vì cô ta đâu có nghĩ cho anh em cậu đâu, vừa đến trường là lập tức chạy đi ngay.
– Để mắt kĩ hơn đến cô giáo của chúng ta một chút là được.