Cô Giáo Dâm Đãng - Phần 11
– Tịch Minh… đã dậy…
– Cô giáo hư hỏng. – Tịch Minh đáp lại – Được hai nam sinh của mình rúc vào háng bú liếm nên chảy nhiều nước thế này.
– Ha ha… đúng đấy. Không có giáo viên nào lại nằm trên giường sung sướng dạng chân cho nam sinh mút dâm thủy như cô đâu.
– Tôi… không phải…
Tịch Minh kéo bàn tay em trai đang ở trong tiểu huyệt ra, nhanh chóng kề sát miệng mình vào miệng lỗ nhỏ đỏ sẫm chưa kịp khép, thỏa mãn dùng lưỡi cuốn ra biết bao nước ngọt. An Huyên bị hai cái miệng mút mát đồng thời dưới hạ thân, tâm trí cô trở nên hỗn loạn. Khắp người chảy rần rần luồng khí nóng, chỉ mong bọn họ hút hết bên trong lạnh lẽo, rồi sẽ lấp đầy âm đạo cô bằng những thứ gân guốc nóng hổi kia.
– Cái này, là chỗ này nhỉ? – Tịch Minh bỗng chọc một ngón tay vào trong, nhẹ nhàng móc ngược lên. Lợi dụng miệng Tịch Phụng bên ngoài đang ấn xuống, cậu thăm dò nhanh chóng phát hiện ra một nốt nhỏ gồ lên, xôm xốp phía trong âm đạo.
An Huyên giật nảy người, đầu óc trống rỗng hẳn. Tịch Phụng hào hứng hỏi:
– Điểm G của cô giáo?
– Đúng, rất đáng yêu. Từ giờ hai anh em ta sẽ đủ nước uống, không còn phải nhịn khát nữa đâu. – Vừa nói, Tịch Minh vừa nhấn nhẹ vào nốt thịt. Tức khắc một luồng điện xông thẳng từ tiểu huyệt lên não An Huyên. Cô bị đẩy lên cao trào đột ngột, sướng đến rùng mình. Xương sống cô cứng đờ, hai chân tự giác giơ cao hơn, vươn rộng hết cỡ. Cô hét lên một tiếng, dâm thủy chảy ra ồ ồ, không kìm được.
– Ngon lành thật!
Cả hai nam sinh nhanh chóng vục mặt vào liếm láp. Nước dâm của cô tràn ra, chảy xuống kẽ mông. Cằm của hai cậu thiếu niên ướt sũng, đầu mũi chạm vào vùng kín của cô cũng ướt, sáng bóng lên. Bọn họ say sưa uống, chốc chốc lại không kìm được một tiếng khen ngợi:
– Lỗ nhỏ quá ngon!
– Nước thật ngọt, mùi vị dâm đãng của bảo bối tuyệt lắm!
– Cô giáo, nhìn cô nằm ưỡn người, banh rộng chân cho hai nam sinh của mình thỏa sức liếm mút nước dâm, tôi thật muốn làm chết cô.
An Huyên đờ đẫn, mặc kệ bọn họ nói gì cũng không lọt vào tai cô nữa. Một cảm giác thỏa mãn như được thỏa cơn ngứa đang bao trùm cơ thể cô. Cô rất muốn được bọn họ làm như thế này. Cô thực sự nhớ phát điên cảm giác hai cái lưỡi cùng chen chúc vào tiểu huyệt, nhớ sự ấm áp do hai cái miệng cùng úp vào âm hộ nhạy cảm, nhớ cánh tay rắn chắc của hai anh em Tịch gia ôm cô, vuốt ve cơ thể cô.
Bọn họ hết hôn liếm vùng kín thì lại chuyển dần sang âu yếm bắp đùi non cùng ngón chân cô. Một người vừa hôn vừa xoa vùng bẹn mềm mại. Người kia thì kính cẩn nâng bàn chân cô lên, ngậm vào miệng những ngón thon thon, đầu lưỡi xấu xa cọ tới cọ lui tất cả các kẽ ngón chân. Cả hai người luân phiên hôn liếm khắp người cô, làm cho cô vô cùng thỏa mãn.
Tịch Minh ôm lấy cặp mông trắng treo đang nâng cao, giọng đùa cợt:
– Bảo bối, em muốn anh hay Phụng sẽ nghiền nát miệng lỗ bé nhỏ này?
An Huyên biết mỗi lần bọn họ hỏi như vậy, nếu cô trả lời tên người này thì người kia sẽ giận, nên cô đành dĩ hòa vi quý:
– Cả hai.
Anh em Tịch gia đồng thanh, có chút kinh hỉ:
– Gì cơ? Em nói lại xem nào.
Cô đỏ bừng cả mặt, không nghĩ câu nói hú họa của mình lại khiến bọn họ vui sướng đến thế:
– Tôi muốn… cả hai…
Tịch Minh cười tươi như hoa:
– Được, đúng y như em mong muốn.
Hai người liếc nhau hài lòng vì câu trả lời rất đúng ý. Tịch Minh chuyển sang tư thế nằm ngửa, đôi tay với những bắp thịt săn chắc nâng cơ thể trần truồng của An Huyên lên, cẩn thận đặt cô ngồi lên người mình sao cho hạ thân mềm mại của cô áp lên chỗ sưng phồng của cậu, khiến gậy thịt nhanh chóng xỏ vào.
– Đây là phần thưởng cho hôm nay, nhận lấy nhé cô giáo.
Dứt lời, Tịch Phụng từ phía sau tiến lại, dùng hai tay banh rộng cặp mông cùng hai đùi cô. Cậu đặt cự long sát cửa tiểu huyệt chật chội, lựa thế nhét dần vào trong.
– Hả? – An Huyên đau đến mở to hai mắt – Hai người… hai người… Mau đi ra! Tôi sẽ rách mất! Không, đau quá!
Tịch Minh đối mặt với An Huyên, sủng nịch hôn lên mắt cô:
– Đừng khóc. Cả hai chúng tôi cùng đi vào sẽ làm bảo bối càng sướng hơn. Cái lỗ nhỏ này sẽ co giãn được thôi.
Âm đạo đau đến tưởng rách toang, An Huyên kêu gào loạn xạ khiến cả hai nam sinh cũng bối rối. Nhưng bọn họ vẫn kiên trì đến cùng. Tịch Phụng đầu đầy mồ hôi, chật vật mãi mới nhét được một nửa chiều dài.
– Aaa, bên trong nóng chết mất! Thả lỏng đi cô giáo, giống như lúc nãy tôi nhồi cả bàn tay vào ấy.
– Thì ra… cậu… – An Huyên giàn giụa nước mắt, đau đến không nói nổi nữa.
Thì ra lúc nãy cậu ta ướm cả bàn tay vào rồi gang rộng miệng tiểu huyệt là để chuẩn bị cho cái màn khốn kiếp này!
Tịch Phụng rên rỉ không ngừng, cậu đẩy mạnh hông, nhích được vào gần hết.
– Chờ chút – Tịch Minh xót xa hôn lên khuôn mặt tái xanh của cô giáo – Để bảo bối thích nghi đã. Bị hai cái gậy to đùng nhồi vào tiểu huyệt cùng một lúc, bảo bối giỏi thật đấy!
Lỗ nhỏ sau một hồi bị kéo căng, đau rát như sắp vỡ toang ra, bây giờ đã nguôi bớt đau đớn. An Huyên cắn chặt răng, oán giận kêu:
– Tôi mà có mệnh hệ gì, nhất định sẽ bóp chết hai đứa học sinh dâm dục các cậu.
Tịch Phụng bật cười, cúi xuống hôn lên gáy cô:
– Dâm dục như vậy mới thỏa mãn được cô, đúng không cô giáo? Cảm giác mới lạ đấy. Minh, thằng nhỏ của em chạm vào của anh này!
Tịch Minh đang ra sức bú bầu ngực trắng sữa, cậu muốn bảo bối bị kích thích để sớm qua cơn đau đớn. Nay thấy An Huyên đã dần nằm im, không động, cậu rất háo hức, phát lệnh:
– Phụng, bắt đầu thôi.
Tức thì, cả hai cây gậy thịt nhịp nhàng như một, cùng rút ra đâm vào, tạo thành lực ép gấp đôi lên miệng tiểu huyệt. Bên trong vách niêm mạc ấm áp cũng điên cuồng mút chặt như hàng trăm cái miệng nhỏ đói khát, thèm được nuốt chửng những cú đâm sâu lút cán. Hoa tâm của An Huyên bị dội vào liên tục, như có người cầm dùi lớn liên tục đỉnh vào điểm G. Cô hét lên, từ đau đớn chuyển dần thành khoái lạc. Cảm xúc vô cùng mới mẻ khi nơi ấy của cô được gang rộng gấp đôi, nuốt trọn cả hai cự vật mạnh mẽ. Cô bị cả hai thúc vào, toàn thân tê tái như con thuyền bị vùi dập trong trận bão biển, trồi lên, hụp xuống không ngừng:
– Đừng… đau quá! Minh… a, a… lớn quá… ưm…
Mỗi cú đâm, An Huyên lại một lần bị chạm đến hoa tâm. Máu trong người cô chảy rần rật, dồn hết cả xuống nơi đau đớn đang bị người ta hành hạ. Cơn đau ngày một thấm vào xương, chuyển dần thành phấn khích. Cô sung sướng khi thấy giới hạn của mình đang bị người ta ép phải vượt qua. Cô muốn những cú đâm, muốn cả hai tiếp tục làm cho mình đạt đến đỉnh khoái cảm:
– Mạnh… chút nữa… Aaa… Đau quá! Nữa đi… mạnh nữa đi… ừ, giỏi lắm… ừm…
Tịch Minh mừng rỡ nhận ra vẻ mặt bảo bối đang biến hóa dần, từ tái nhợt đớn đau chuyển sang đỏ rực đầy kích thích, cậu liền tăng lực thúc, kéo theo cả Tịch Phụng cũng điên cuồng nhấp mông. Nước dâm trong âm đạo tuôn ra tràn trề, bôi trơn hai khối dương vật khiến hai anh em dễ dàng đưa đẩy. Từng tiếng nước lép nhép vang lên đều đặn va đập vào tâm trí cả ba người đang mờ mịt trong cuộc làm tình thô bạo. Trong cơn hưng phấn, Tịch Minh cuồn cuộn sôi trào, cậu không quên nhắc lại hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu mình bấy lâu nay:
– Sướng không, bảo bối? Được hai người cùng đâm một lỗ, em đúng là trời sinh dâm đãng mà. Nói xem Phạm Đạt hắn có làm được như thế không? Hắn có khiến em rên to như thế này không? An Huyên vô lực lắc đầu:
– Không muốn… Chỉ cần… aaa, sướng quá… hai người… thôi…
Cả hai thiếu niên chợt khựng lại. Tịch Phụng nghi hoặc ngậm lấy vành tai cô giáo, hỏi dồn:
– Cô giáo nhắc lại xem. Cô cần ai cơ?
Đang hưng phấn thì bị cắt mạch cảm xúc, An Huyên khó chịu lắc cặp mông tròn trịa, tiểu huyệt nặng nề khẽ động thì bị Tịch Phụng giữ chặt lại.
– Chúng tôi không nghe rõ.
Tịch Minh nằm dưới, ngước lên nhìn khuôn mặt ngập tràn bất mãn của bảo bối, cực kỳ đắc ý. Cậu thò tay vân vê hai đầu ngực, thản nhiên trêu chọc chúng trong khi cười xấu xa:
– Em cần ai, sẽ lập tức để hắn đến đâm em. Cho hắn thỏa sức giày vò cơ thể trần truồng này, chúng tôi sẽ đứng ngoài xem.
Mới chớm nghĩ đến cảnh mình nằm dạng chân cho người khác ra vào dưới con mắt theo dõi của hai nam sinh đẹp trai này, hạ thân An Huyên thắt lại một nhịp, nước dâm lại ứa ra thêm. Tịch Minh cảm nhận rõ phản ứng của tiểu huyệt, cả giận mắng: “Dâm tiện!”
Cậu cáu tiết, muốn rút dương cụ ra, kéo theo cả em trai mình. An Huyên rối rít túm lấy bắp tay cậu, quên cả xấu hổ cầu xin:
– Đừng rút ra… làm ơn…
– Sao hả? Bảo bối, em giỏi lắm. Hai chúng tôi vẫn không đủ phải không? Cái lỗ tục tĩu này phải nhồi thêm một cây gậy nữa mới được?
An Huyên bị nói oan, nước mắt chảy loang khắp mặt. Hạ thân kêu gào đòi hỏi, tâm trí thì rối tinh rối mù, cô nức nở từng tiếng:
– Làm ơn… nhét vào đi… Tôi không muốn người khác, chỉ muốn Tịch Minh và Tịch Phụng thôi…
Tịch Phụng thương xót vuốt ve tấm lưng trần đang run rẩy của cô, dịu dàng xoa lên làn da trơn mượt đẫm mồ hôi, dỗ dành:
– Cô giáo muốn hai nam sinh của mình làm gì với cơ thể cô nào?
An Huyên xấu hổ, nói lí nhí:
– Muốn các em tiếp tục…
– Tiếp tục việc gì?
Kiểu hỏi ỡm ờ đó An Huyên bây giờ đã được làm cho hiểu rất rõ, bọn họ muốn cô phải chính miệng nói ra khao khát của mình một cách đầy đủ. Cô cực kỳ ghét bản thân mình lúc này không đủ bản lĩnh để cưỡng lại ham muốn nhục dục:
– Muốn các em tiếp tục dùng dương vật to lớn đâm vào tiểu huyệt của cô.
– Chỉ vậy thôi?
– Không… còn muốn các em cùng nhau liếm láp tiểu huyệt của cô…
– Nước dâm của cô sẽ cho ai uống?
– Cho Tịch Minh và Tịch Phụng uống.
– Lúc nào vậy?
– Lúc… – An Huyên mơ mơ hồ hồ, sốt ruột trước sự bình thản của bọn họ, vội nói nhanh – … lúc nào cũng được. Các em muốn bú liếm tiểu huyệt của cô lúc nào cũng được, muốn mút lấy nước dâm uống lúc nào cũng được. Cô sẽ cho các em ăn nơi đó thỏa thích, đã được chưa?
Đáp lại cô là một cú đâm đột ngột vào huyệt nhỏ ướt át. Tịch Minh yêu thương hôn cô thật sâu, đến khi cô suýt tắc thở mới chịu thả ra. Cậu khóa chặt ánh nhìn của cô, nghiêm túc nói:
– Bảo bối, em đã hứa rồi đấy. Từ giờ, bất kể lúc nào, chỉ cần chúng tôi muốn, em đều phải ngoan ngoãn dâng cơ thể mình lên.
Tịch Phụng tán đồng, cậu nâng phân thân lên, nhét trở lại vào miệng tiểu huyệt, nơi có sẵn Tịch Minh đang chiếm giữ:
– Cô giáo, hứa rồi thì không được nuốt lời đâu. Giờ thì cứ để anh em chúng tôi phục vụ cô.
An Huyên than thầm trong bụng, trời ạ, hình như mình đã hứa một điều thật dại dột. Có cách nào rút lại được không hở trời?