Cô Giáo Đa Tình - Phần 33
Một ngày trước khi con Lan đến, tôi kiếm cớ xuống Trà Ôn để ra cồn đất nơi tôi có căn nhà nghỉ dưỡng. Tôi hứa với chị Thảo là tôi sẽ nhanh chóng trở về Vỉnh Long. Hôm sau, khi biết là con Lan đã về đến nhà, tôi điện cho chị Thảo nói là nóc nhà có vấn đề, tôi phải kêu thợ đến sửa chữa, không thể bỏ về được. Chị Thảo cũng hiểu và không quan tâm lắm vì chị cũng nghĩ là tôi và con Lan không có mối liên hệ thân thiết cho lắm.
Tôi xoa tay thích chí: Như vậy là tôi chỉ cần ở đây 3 ngày, đến khi con Lan quay trở lại Sài Gòn theo dự kiến và đi du học thì mọi chuyện sẽ được an bài, tôi sẽ không bao giờ gặp lại oan gia của tôi nữa.
Đó là suy nghĩ hời hợt của thằng đàn ông! Mọi chuyện trên thực tế không giản dị như vậy.
Tối hôm đó, đang ngồi ngoài vườn nhìn bầu trời đầy sao, tự nhiên nổi nhớ nhung con Lan bất ngờ ập đến làm tôi trỡ tay không kịp! Tất cả quá khứ liên quan đến đứa con gái cứ ào ạt xâm chiếm tôi làm tôi thừ người ra. Thì ra tôi đâu có quên nó! Con Lan vẫn còn ngự trị đầy ấp trong tôi. Tất cả những mâu thuẫn của tôi hiện ra rành rành làm tôi có muốn chối cũng không được! Tôi chỉ biết ngồi đó mà nghe lòng mình thật trống vắng: Tôi sẽ không còn có cơ hội để được nhìn thấy gương mặt xương xẩu của nó, với cặp mắt bình thường sắc bén nhưng lại đầy thâm tình nồng ấm trong cái đêm định mạng khi tôi được ôm nó vào lòng…
Tôi ngồi đó, chết lặng… đến thật khuya.
Chiều tối ngày thứ ba, tôi điện về cho chị Thảo để hỏi thăm tin tức và chị đã cho tôi biết là con Lan đã ra đi. Chị nói:
– Con nhỏ có hỏi về Mình một lần. Tôi nói là Mình bận việc ở Trà Ôn, nó làm thinh, không hỏi tiếp. À, mà chừng nào Mình về?
Tôi lơ đãng trả lời:
– Ờ… thì mọi chuyện cũng sắp xong rồi, mai mốt tôi về…
Tôi loay hoay xếp dọn trước khi đi vào ngủ mà lòng nặng trĩu… thì một cảm giác kỳ lạ khiến tôi quay đầu lại nhìn ra phía cửa… để sửng sốt thấy con Lan đang co ro đứng đó, tay cầm túi ba – lô, nó nhìn tôi với một ánh mắt thật khó tả!
Tôi bồi hồi bước đến mà ấp úng một cách thật vô lý:
– Cô… cô đó sao?
Nó ngượng ngùng nói:
– Tôi đi… mà… không gặp ông lần cuối thì… không thể…
Như một người máy, tôi vụng về bước đến để đón đứa con gái trong vòng tay của tôi.
Con Lan vừa khóc vừa nói:
– Tại sao ông không thèm gặp tôi?
Tôi đang bấn loạn trong lòng mà cũng phải nghỉ thầm: « Cô bé này thật mâu thuẫn, chính cô ta không muốn gặp mình, vậy mà… » nhưng con Lan kéo đầu tôi xuống mà bắt tôi hôn nó nên tôi không còn biết Trời Đất gì nữa.
Tôi lại được nhận ra một lần nữa là hôn con Lan là một cái gì đó hoàn toàn khác hẳn với những gì tôi đã trải nghiệm. Hôn một người mà mình yêu thương thật sâu đậm là một trải nghiệm mà tôi mong muốn mọi người trên thế gian này được biết ít nhất một lần trong đời. Nụ hôn làm con Lan và tôi bay bổng lên tuốt trên mây…
Lâu lắm, hai đôi môi mới cực chẳng đã rời nhau, con Lan thầm thì:
– Ông còn nợ tôi điều thứ ba, ông có nhớ không?
Tôi giật mình, lo lắng mà thầm nghỉ:
– Đứa con gái này không giống ai, không biết nó muốn giở cái trò gì nữa đây?
Con Lan úp mặt vào ngực tôi mà ngượng ngùng nói thật nhỏ:
– Điều tôi muốn… là tối hôm nay ông phải làm những gì cần thiết… để… để.
Nó ấp úng một lúc rồi mới dám nói tiếp:
– Để… tôi… thuộc về ông hoàn toàn.
Tôi bàng hoàng sãng sốt: « Nó đã thay đổi ý định rồi sao? Như vậy là nó quyết định trao thân cho mình? »
Tôi nâng cằm nó lên mà dịu dàng hỏi:
– Cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?
Con Lan xấu hổ gật đầu. Tôi mừng quá, bồng nó vào phòng ngủ.
Đêm hôm đó là một đêm tuyệt vời không có văn chương nào mà tả cho hết! Tôi run như một thằng con trai mới lớn, mới tiếp cận lần đầu với một phụ nữ. Con Lan cũng run không kém gì tôi. Tôi muốn đứa con gái có một kỷ niệm thật tốt về « lần đầu tiên » nên tôi không hấp tấp chút nào, chờ đợi nó đến khi nó sẵn sàng… khi tôi phá trinh con Lan thì cả hai ôm nhau mà khóc vì hạnh phúc!
Rồi con Lan đặt đầu lên ngực tôi mà kể hết mọi chuyện…
Nó nói là từ cả năm nay nó đã cố gắng hết sức để đẩy tôi ra khỏi trí óc của nó. Nhưng chỉ vô vọng mà thôi. Đến gần ngày ra đi vĩnh viễn để du học, nó mới quyết định là phải gặp tôi lần cuối… Về Vỉnh Long nó thất vọng không thấy tôi nên mới tìm tôi ở đây. Nó cũng hiểu ra là trước khi ra đi nó ao ước một cách mãnh liệt được trao cho tôi cái trinh tiết quý giá của nó.
Nó nói:
– Tôi nhận ra ông là người đàn ông xứng đáng nhất để tôi trao trinh tiết của tôi.
Con Lan hôn nhẹ vào gò má tôi:
– Vì con tim của tôi đã được trao hết cho ông từ lâu rồi…
Tôi thích thú hôn khắp người của nó để cho mùi hương của nó thấm vào từng tế bào của cơ thể tôi. Khi tôi hôn khe lồn của nó thì tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nó.
Con Lan mỉm cười:
– Tại sao ông lại nhìn tôi?
– Tại vì… tôi cảm thấy mùi hương của chỗ này có vẻ quen quen…
Thật vậy, mỗi cái lồn đều có một mùi vị riêng biệt, mà khứu giác của tôi rất nhạy bén, một khi lỗ mũi của tôi đã được tiếp cận với một cái lồn nào rồi thì tôi khó quên được.
Con Lan không trả lời, nó quay sang lấy cái điện thoại mó máy một lúc rồi đưa cho tôi xem một tin nhắn. Thì ra đó là cái tin nhắn mà tôi gửi cho đứa con gái bí mật đã đến với tôi hai lần để quan hệ với tôi cách đây hơn một năm.
Con Lan cười hì hì:
– Chính cô gái bí mật đó là tôi! Lần đầu tiên tôi đến với ông là vì chị Thuỳ muốn tôi có được kinh nghiệm về đàn ông, chị đã sắp xếp hết mọi chuyện. Còn lần thứ hai… thì tôi đến vì tôi thèm được ông nâng niu tôi nhưng tôi xấu hổ không muốn cho ông biết tôi là ai. Máy điện thoại của tôi có hai thẻ sim, thẻ thứ nhì tôi chỉ dùng với ông.
Tôi ngẩn người ra, không thể nào ngờ được là ngày hôm nay sự việc lại diễn ra như vầy.
Phải mất vài giây thì đầu óc tôi mới ổn định lại được.
Tôi lắc đầu nhìn con Lan mà nói:
– Cô thật là một đứa con gái ma giáo, đầy mưu mô quỷ quái. Tôi phải phạt cô mới được.
Nói xong, tôi nhào lên đè nó ra mà thọc lét làm con Lan hét lên mà đưa hai tay hai chân đẩy tôi ra. Hai đứa chúng tôi quay ra mà vật lộn như hai đứa con nít. Sau cùng thì tôi cũng áp đảo được nó… tôi đút tay dưới nách của nó rồi hăm dọa:
– Có chịu thua chưa? Không chịu thì tôi thọc nữa!
Con Lan cười ngặt nghẽo:
– Chịu thua rồi… chịu thua rồi… bỏ tôi ra đi…
– Hồi nào giờ cô cứ hiếp đáp tôi, hôm nay tôi phải trả thù mới được.
– Thả tôi ra… nhột lắm… nhột lắm…
– Với một điều kiện!
– Điều kiện gì tôi cũng nghe theo hết. Hãy thả tôi ra…
– Điều kiện là cô phải nói là cô thương tôi.
– Nhưng tình yêu mà bị bắt ép bằng bạo lực thì đâu có giá trị gì?
– Không nói thì tôi thọc lét tiếp!
– Thôi được… tôi nói đây: Tôi… ghét ông nhất đời!
Ngay lập tức tôi móc vào nách của nó làm con Lan rú lên cười, nó giãy dụa rồi hổn hển nói:
– Tôi chịu thua rồi… để tôi nói… tôi thương yêu ông nhất trên đời.
Tôi buông thõng người đứa con gái, nhìn vào mắt nó:
– Nói thiệt hông đó?
Con Lan nghiêm nghị:
– Thiệt đó, tôi thương ông hơn tất cả những gì tôi có trên đời này, ông không tin hay sao?
– Tôi tin… và tôi hãnh diện vô cùng.
Xong tôi nhẹ nhàng đút cặc vào lồn của nó rồi vừa nút lưỡi nó vừa đụ nó thật nồng nàn.
Sáng hôm sau, trong lúc con Lan còn ngủ, tôi ra bếp làm một mâm ăn sáng thật ấn tượng với xôi vò, trái cây, nước sinh tố, cà – phê. Xong tôi bưng vào phòng kêu nó thức dậy.
Đứa con gái âu yếm nhìn tôi rồi sung sướng ngồi ăn ngấu nghiến.
Tôi ngồi đó nhìn nó ăn mà cũng đủ no bụng rồi. Đôi khi hạnh phúc là một điều rất đơn giản: Tôi cảm nhận được điều đó khi chống tay ngồi nhìn con Lan ăn sáng. Đối với tôi, đó là Hạnh Phúc!
Thấy tôi nhìn, con Lan đỏ mặt, kéo chăn lên để che hai gò vú của nó.
Tôi cười:
– Vú cô đẹp thì tại sao lại phải che giấu?
Con Lan nghe theo lời tôi, bỏ chăn xuống, để mặc cho hai nhũ hoa phơi trần ra.
Tôi năn nỉ con Lan ở lại thêm hai ngày với tôi để cho tôi được thương yêu nó hết mình trước khi nó ra đi vĩnh viễn. Nó thở dài:
– Tôi không ngờ là tôi lại gắn bó với ông đến mức độ này. Cách đây một năm, tôi đã từng nói là tôi không thể nào liên hệ với ông nữa vì tôi không chấp nhận làm người vợ hay người tình thứ X của ông. Vậy mà trước khi đi ra nước ngoài tôi lại không cầm lòng được, để rồi… tôi lại đến với ông và trao luôn thân thể này cho ông… Rồi hôm qua tôi tự hứa là chỉ đến một đêm duy nhất với ông… vậy mà sáng hôm nay, tôi lại không có can đảm ra về. Tôi giận mình lắm. Tôi giận sự yếu đuối của mình…
Tôi cố hết sức năn nỉ nó và sau cùng thì con Lan cũng mềm lòng và quyết định nghe theo lời tôi.
Hai ngày tiếp theo đó thật là tuyệt vời cho hai chúng tôi. Chúng tôi sống như trong một cái lồng kiếng, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài: Không TV, không điện thoại, không radio… chỉ có hai con người tràn đầy tình yêu và sẵn sàng làm tất cả để chăm sóc lẫn nhau, để chìu chuộng nhau hết mình… Con Lan không biết nấu ăn chút nào nên tôi được dịp trổ hết tài năng của mình trong việc bếp nướng để phục vụ cho nó làm đứa con gái được một phen ngạc nhiên thán phục.
Tôi chơi con Lan bất cứ lúc nào, sáng, trưa, chiều, tối… dâm tính của nó, bị đè nén từ bao lâu nay, được dịp bùng nổ và thỏa mãn trên mức mong đợi của nó. Tình dục và tình yêu nếu được hòa hợp một cách hài hòa như vậy là một hạnh phúc hiếm có.
Sáng ngày cuối cùng, tôi lấy dao cạo mà cạo sạch mu lồn của con Lan rồi tôi gom góp từng cọng lông của nó để cất vào một cái họp nhỏ bằng sơn mài.
Tôi nói:
– Tôi sẽ giữ họp này bên tôi, như vậy cũng như là cô lúc nào cũng có bên cạnh tôi.
Con Lan lầm lũi leo lên ghe băng qua sông mà không ngước nhìn lại một lần!
Lúc đó tôi đã hiểu thấm thía thế nào là hiện tượng « sống mà như chết » mà người thi sĩ nào đó đã từng nói đến khi miêu tả trạng thái của người thất tình.
Cuộc sống của tôi từ đó về sau, dù đầy đủ trên mức thông thường nhưng vẫn còn đâu đó trong góc kẹt thầm kín một thiếu vắng khổng lồ. Tôi biết là mình quá vô lý, là mình đã có được quá nhiều ưu đãi rồi… nhưng mà đó là tôi, với những vô lý của tôi, những hạn chế của tôi. Dù đã có 5 người vợ rồi nhưng chỉ thiếu có con Lan là tôi giống như mặt trời chỉ cần bị một áng mây duy nhất che khuất cũng mất đi sự tỏa sáng của mình.