CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 6
Thời gian trôi nhanh không đợi ai… Thấm thoát mà Mỹ Vân đã về làm con gái ông Nam đã được chín tháng… Ông thật sự luôn giữ lời hứa với cô trong mọi chuyện, cho dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn… Cô đã được học đại học chuyên ngành kinh tế do ông nhờ vả bạn bè và dĩ nhiên cũng phải thêm một ít tiền lót đường…
Căn nhà ông Nam không to lớn hay sang trọng như Mỹ Vân từng tưởng tượng. Chỉ là một căn nhà nhỏ hai tầng nằm trong một khu đất rộng, có một mảnh sân rất rộng lát đá, chung quanh trồng rất nhiều cây bóng mát. Người giúp việc cho hai cha con ông chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi không gia đình con cái, làm hết mọi công việc trong nhà, từ nấu ăn, giặt giũ, quét dọn nhà cửa… Bà rất hiền lành và cũng ưa thích cô con gái nuôi của ông chủ, ngày nào bà cũng hỏi thăm cô thích ăn gì để bà đi chợ nấu cho cô ăn… đến nỗi ông Nam nửa thiệt nửa giỡn phân bì với cô :
– Trời… Bà Hai làm cho ta gần hai chục năm nay mà ít khi hỏi ta thích ăn gì… Từ hồi có con về tới giờ ngày nào bà cũng hỏi làm ta thiệt tình ganh tỵ à nghe…
Thiệt ra không phải ông ganh tỵ gì với cô mà vì ông rất dễ tính trong chuyện ăn uống, bà Hai nấu cái gì ông ăn cái đó, chưa bao giờ ông đòi bà nấu cho ăn cái này hay cái kia… Được cái là bà cũng rất am hiểu về chuyện chợ búa, bếp núc nên thường xuyên thay đổi món ăn cho phong phú và ngon miệng… Mỹ Vân cũng giống cha nuôi chỗ đó, cô ít khi kêu bà Hai nấu cái này hay nấu cái kia, mỗi làn bà Hai hỏi han là y như rằng cô nở nụ cười rất ngoan ngoãn :
– Bà Hai cho con ăn cái gì cũng được. Con dễ nuôi lắm bà Hai ơi…
Biết rõ cô chỉ là con nuôi được ông Nam làm giấy tờ nhận nuôi đàng hoàng nhưng bà Hai coi cô như chính là con ruột của ông Nam, không bao giờ bà tỏ vẻ gì coi thường hay làm tổn thương cô…
Còn người tài xế lớn tuổi cho ông Nam đã từng đón cô ở phòng trà ca nhạc chở cô tới căn nhả nhỏ ở khu resort ngay lần đầu tiên ông ngủ với cô thì luôn luôn kín đáo, không hề lộ vẻ gì là hiểu biết sự thật đàng sau chuyện cha nuôi – con gái nuôi giữa ông Nam và Mỹ Vân… Ông rất tôn trọng cô và cả quá khứ của cô… Lần đầu tiên khi về ngôi nhà này sinh sống trên danh nghĩa là con gái nuôi của ông Nam, cô cũng rất lo sợ và có phần khép kín với người tài xế già… Kinh nghiệm trải đời của một người lớn tuổi nên ông hiểu rất rõ tâm trạng cô… Trong một lần chở cô ra ngoài mua sắm đồ đạc, ông đã nắm tay cô thật chặc trong tay và nói với cô rất nhiều điều nhưng làm cô luôn nhớ hoài câu nói cuối cùng của ông :
– Con đừng có suy nghĩ gì về những gì đã xảy ra trong quá khứ… Cuộc đời của một con người tốt xấu gì cũng đều được bề trên an bài, sắp xếp hết rồi… Theo như lời ông chủ có nói sơ hoàn cảnh của con cho chú nghe thì chú nói thiệt lòng, chú rất thương con… Chuyện đã xảy ra là xảy ra rồi, con có gặm nhấm nó thì nó cũng đã từng xảy ra, cuộc sống này luôn tiến về phía trước cho nên con phải vứt bỏ hết mọi thứ sau lưng, ngẩng cao đầu mà bước… Trời cũng còn thương con nên ông chủ đã yêu mến con mà nhận con làm con nuôi, giờ lại cho con tiếp tục ăn học… Con hãy cố gắng lên và đừng suy nghĩ tới những chuyện buồn rầu gì nữa… Chú còn biết là ông chủ đã nhờ nhiều người quen biết và có quyền lực đang truy tìm tông tích gia đình con, cha mẹ ruột của con… Còn chuyện quan hệ giữa con và ông chủ là cha nuôi – con nuôi trên mặt giấy tờ, pháp lý nhưng nếu thực tế, cái quan hệ này có là gì thì chú cũng không hề coi thường hay khi dễ gì con vì vốn bắt đầu nó đã là như vậy rồi… Cuộc sống con người tóm lại vốn luôn là thiên hình vạn trạng thôi con… Mỗi khi trong lòng có gì phiền muộn con hãy chơi đàn đi… tiếng đàn sẽ làm con không còn suy nghĩ gì nữa đâu… Chú thích nghe con đàn lắm… Chú Ba nói hết lòng vậy đó, con nghe thì nghe, không ưa nghe thì cũng chẳng sao đâu…
Sao mà không nghe được? Những lời tâm huyết và chan chứa tình yêu thương cảm thông của một người đàn ông đáng tuổi cha chú làm cô thật sự xúc động và cảm kích… Cô đã ôm chầm ông Ba tài xế mà khóc ròng vì mủi lòng… Cô không hề thấy hai giọt nước mắt ứa ra lăn xuống má ông khi ông vỗ vỗ lên đầu cô như một cử chỉ an ủi đầy tình thương…
………………………………………………………
Ăn cơm tối xong ông Nam kêu Mỹ Vân lên phòng khách cho ông bàn chút công chuyện…
– Lúc này chuyện kinh doanh đất đai nhà cửa có vẻ chựng lại không có vẻ khả quan lắm, ta tính chuyển một số vốn qua kinh doanh mảng siêu thị, hùn vốn với một vài người bạn… Theo dõi tình hình này lâu nay ta thấy rất dễ có doanh thu, đi chợ thì thời nào cũng cần, người giàu đi chợ mà người nghèo cũng đi chợ… Sau này khi con ra trường là ta cũng già thêm một chút, ta muốn tới đó sẽ giao lại hết cho con… ta nghỉ ngơi… Con nghĩ sao, cứ thoải mái nói theo ý của con…
Mỹ Vân cân nhắc hồi lâu mới nhỏ nhẹ trả lời :
– Con nghĩ ông thay đổi như vậy là đúng. Chỉ có điều là nếu ông muốn chuyển như vậy thì cần có người đáng tin cậy và đủ khả năng làm quản lý, làm tai mắt cho ông trong việc tài chính… con thì chưa học xong, nhanh nhất là ba năm nữa con mới có thể chỉ hỗ trợ đỡ đần cho ông một chút… còn chính yếu thì vẫn cần người có kinh nghiệm và đủ năng lực để ông tin mà giao phó cả một phần lớn tiền bạc của ông làm ra…
Ông Nam gật gù nghe con gái chia sẻ ý kiến mình. Thấy cô ngưng lại, ông mỉm cười :
– Cái đó ta hiểu và ta cũng có chuẩn bị rồi. Ta đang chờ nó trả lời… Là cháu của một người quen, nó từng học về kinh tế thị trường rồi mấy năm nay cũng đang làm quản lý cho một vài siêu thị lớn… Còn cái việc quản lý tiền bạc… Ta chỉ tin một mình con, sau này ta có nghỉ ngơi hay đi thăm vợ con ta ngày xưa thì ta cũng sẽ chuẩn bị để trao hết lại cho con… Ta không cần mang theo thứ gì đâu…
Nghe ông nói tới đây, đôi lông mày đen nhánh của cô cau lại, cô nhào vô lòng ông, ôm cứng ngang hông ông, càu nhàu :
– Con không cho ông nói như vậy đâu… ông phải khỏe, phải sống thiệt lâu với con… Ông mà bỏ con thì con biết ở với ai… Tiền bạc, tài sản của ông con cũng không cần đâu…
Ông Nam cảm động ôm bờ vai cô xoa nhè nhẹ :
– Ta biết là con yêu thương ta, nhưng con cũng phải nhớ một điều : Con người rồi ai cũng phải lớn lên, già đi rồi tới lúc chết đi… Ta rồi cũng phải tuân theo cái quy luật đó của tạo hóa… Ta làm ra cho nhiều để làm chi trong khi gia đình ta không còn ai, ta chỉ còn có một mình con làm bầu bạn… Mai mốt khi ta đi rồi thì chỉ có duy nhất một mình con là phải lãnh nhận tất cả… con hiểu chưa?…
Mỹ Vân lặng yên nằm trong lòng ông một hồi rồi cô từ từ ngồi dậy, cô cầm nắm hai bàn tay ông trong lòng bàn tay mềm ấm của mình, đôi mắt đen mở to nhìn thẳng vô mắt ông, cô nhẹ nhàng cất tiếng :
– Con nói với ông điều này, từ đáy lòng con, nếu ông không thích nghe thì đừng có giận con nghe… Từ lâu rồi, trong lòng con ông là tất cả, như một người cha đầy trách nhiệm, như một người bạn chí tình chí nghĩa luôn lắng nghe tâm sự và luôn giúp đỡ con, như một người… người tình luôn ban phát cho con những lần yêu thương nồng nhiệt và sau đó như một người chồng luôn quan tâm chăm sóc con sau mỗi lần yêu thương đó… Con hiểu tất cả những điều ông đã nói nên con có một ước mong mà con nghĩ là ông sẽ đồng ý…
Ông Nam im lặng nhìn cô đăm đắm như khuyến khích cứ nói hết… Ngập ngừng một hồi, cô tiếp tục nhưng khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên :
– Con muốn được… đẻ cho ông một đứa con… Con trai con gái gì cũng được, miễn là máu mủ của ông và của con… để sau này nếu có như lời ông nói, con sẽ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn hơn vì đã giữ lại cho ông một dòng máu…
Nghe cái ước mong của cô ông Nam lặng người đi… Điều này thì ông đã từng nghĩ tới, nhưng ông không dám cho cô biết vì ông nghĩ ngợi cho chính tương lai của cô… Tự nhiên sau một thời gian nhận cô làm con gái, bây giờ cô không có chồng mà lại có bầu thì chắc chắn người đời sẽ khẳng định cái bầu đó là của ông không thể chối cãi… Nhưng ông cũng mong muốn cô sẽ đẻ cho ông một đứa con, tiền bạc ông không sợ thiếu, ông chỉ sợ áp lực của xã hội sẽ làm cô khó sống… Ông suy nghĩ nhiều lắm nhưng chưa bật ra được một ý nghĩ nào khả dĩ có thể chu toàn được mọi bề… Vỗ nhẹ lên đầu cô, ông mỉm cười hiền lành, gật gù :
– Được rồi, ta hiểu ý con và ta rất cảm kích trước tấm lòng của con… Ta sẽ suy nghĩ thêm sao cho trọn vẹn… bây giờ con cứ đi ngủ đi, chuyện gì tới thì sẽ tới, con gái à…
Khuôn mặt cô ửng hồng, cô ấp úng :
– Ông… tối nay… ông không…
Ông Nam bật cười, vỗ nhẹ lên má cô :
– Ừ… con đi ngủ đi… tối nay ta hơi mệt một chút… để bữa sau… khà khà… ta già rồi nên phải tự biết sức mình… Ta cũng mê thích con lắm nhưng tốt hơn hết, ta nên kìm chế mình lại… hiểu chưa?…
Cô nhích mũi làm xấu rồi cô nhổm người lên, đặt môi lên trán ông :
– Dạ… con biết rồi… con đi ngủ đây… ông nghỉ một chút rồi cũng đi ngủ nghe…
Nhìn dáng cô dịu dàng uyển chuyển trong cái váy mặc trong nhà, ông thầm thở dài… Không phải là ông không còn ham thích những cuộc làm tình đê mê cùng cô con gái nuôi căng tràn sức sống và luôn khiêu gợi hấp dẫn này, nhưng càng lúc ông càng tự nhận thấy sức khỏe ông không còn sung mãn, không còn bình thường như thời gian trước nữa… Sau mỗi tối quay cuồng xác thịt cùng cô thì y như rằng sáng hôm sau lưng ông mỏi nhừ, phải cả tuần ông mới trở lại bình thường nên như tối nay, lúc ôm cô trong vòng tay mình, con cặc già cũng đã trỗi dậy cứng lên nhưng ông không dám “mở trận” cùng cô… Ông bùi ngùi nghĩ tới lúc ông không còn sức lực và đam mê nữa thì tội nghiệp cho cô đang thời dục tình mãnh liệt và đòi hỏi dữ dội lắm… Hay là biểu cô… lấy chồng thôi… Trong bụng ông nhói lên một cảm giác mất mác và tiếc nuối lẫn chút ghen hờn khi chợt nghĩ sẽ cho cô lấy chồng… Nhưng rồi cũng rất nhanh ông xua đi cái ý nghĩ xấu xa ích kỷ đó… Ừ, ông rồi sẽ già đi, sẽ hết còn mạnh khỏe… cô thì còn tươi trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cô cần phải có chồng hay ít ra cũng phải có một người bạn tình trẻ trung, khỏe mạnh để có thể cùng cô bơi trên những luồng sóng đam mê của nhục dục… Có lẽ tới khi cô học xong, ông sẽ phải đặt lại chuyện lấy chồng với cô thôi…
Đang miên man suy nghĩ chợt điện thoại ông để trên bàn sáng lên báo có cuộc gọi, ông chồm người cầm lên…
– Ừ, anh nghe đây, chuyện đó sao rồi?…
Không biết đầu bên kia nói gì mà vẻ mặt ông sáng lên, ông mỉm cười gật gù…
– Ừ, chú cứ từ từ kể hết đầu đuôi cho anh nghe đi…
Căn nhà mà Mỹ Vân đã ở từ nhỏ cho tới lúc cô rời đi hoàn toàn chìm trong bóng tối đã ngủ yên. Nhưng căn phòng ngủ của hai vợ chồng mà cô đã từng gọi là ba mẹ lại sáng rực ánh đèn… Hai thân thể trần truồng nằm sóng soài bên nhau có lẽ vừa trải qua một trận làm tình cuồng nhiệt mệt mỏi tới độ không thể đứng dậy đi tắt đèn hay thậm chí là kéo mền lên đắp… Một cái chân người chồng gác lên ngang đôi đùi trắng nõn của vợ, lại có một bàn tay úp trên vòm mu không che hết được những sợi lông đen ló ra ngoài… cả hai đều đang chìm trong giấc ngủ mê mệt say sưa… Phải công nhận rằng thân hình của người phụ nữ hám tiền này rất đẹp. Làn da trắng nõn nà, láng mịn với đôi chân dài có những móng chân sơn màu đỏ tía… Khuôn mặt xinh đẹp có đôi lông mày đen nhánh vòng cung vẫn còn hồng hào sau cuộc làm tình kia… Dù đang nằm ngửa nhưng hai bầu vú căng vẫn vun tròn phập phồng đều đều theo hơi thở…
Chợt cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng nhẹ nhàng từ từ mở ra rồi hai bóng người mặc đồ đen, khuôn mặt không thể nhận ra vì được bịt kín bằng cái mũ len chỉ chừa ra đôi mắt sáng rực săm soi một vòng quanh căn phòng… Hai bóng người bước tới sát hai bên cạnh giường, đưa mắt ra hiệu cho nhau, một bóng người gật nhẹ đầu rồi cả hai rút từ bên cạnh đùi ra mỗi người một con dao dài chừng hơn hai tấc sáng bóng lấp lóe dưới ánh đèn… Hai con dao kề sát vô cổ hai vợ chồng đang trần truồng ngủ say sưa… Hơi thép lạnh từ hai con dao làm cả hai giật mình tỉnh dậy… Người phụ nữ trợn mắt vừa hé miệng tính kêu lên thì một bàn tay đã nhanh nhẹn úp lên miệng kèm theo tiếng nói nhỏ nhưng rõ ràng, lạnh lùng :
– Khôn hồn thì im lặng… bọn này chỉ hỏi những điều cần biết… nếu hai người trả lời rõ ràng, đầy đủ… bọn này sẽ rời đi… còn nếu không…
Hắn cười gằn lạnh lẽo :
– Nếu không… hà hà… con dao này rất bén… chỉ một cái cứa ngang là cổ bà sẽ bị cắt đứt ngay lập tức…
Đôi mắt chợt lóe lên một ánh lửa, hắn gằn giọng :
– Nhưng mà… trước khi cắt cổ bà… con dao này sẽ thử có bén hay không bằng cách sẽ cắt từng cái vú đẹp này… hiểu chưa?…
Đôi mắt nàng mở to, gật đầu ú ớ ra vẻ đã rất hiểu. Người đàn ông đang kề dao trên cổ người chồng cũng cất giọng lạnh lùng :
– Còn ông… nghe rõ những điều bạn tôi nói chưa… Ông cũng vậy, nếu không nghe lời thì cái con cặc này của ông cũng sẽ bị xẻo trước rồi mới tới cái cổ… nghe rõ chưa?…
Cho dù không bị bịt miệng, nhưng người đàn ông mặt mũi tái xanh, gật lia gật lịa, lắp bắp :
– Dạ… nghe rồi… vợ chồng tôi sẽ im lặng…
Cả hai người đàn ông trong bộ đồ đen thò tay vô cái túi nhỏ đeo chéo một bên vai rút ra sợi dây dù, trói hai tay của đôi vợ chồng lại nhưng vẫn không cho họ mặc lại quần áo hay phủ tấm mền lên thân hình đang trần truồng run rẩy, không phải vì lạnh mà vì sợ hãi… Họ kéo hai người đứng xuống nền rồi lại cột họ vô hai cái ghế có sẵn trong phòng… Xong xuôi đâu vô đó, người đàn ông nãy giờ ở bên cạnh người phụ nữ lên tiếng :
– Lệ Minh, bà… à không… còn trẻ đẹp như vầy thì gọi bà cũng hơi quá… tôi gọi bằng cô nghe… Con gái cô, Mỹ Vân đi đâu rồi?
Người phụ nữ tên Lệ Minh, đã từng được Mỹ Vân kêu là mẹ run rẩy, ấp úng :
– Con gái… nó… Mỹ Vân… nó bỏ nhà đi gần năm nay rồi…
– Tại sao?
– Tôi… em… em không biết?…
– Hà hà… có thiệt là không biết? Hay cô ta biết sự thật về chuyện hai người không phải là cha mẹ ruột nên mới bỏ đi… Lúc đi Mỹ Vân có viết giấy gì để lại không?
– Dạ… có…
– Trong thư, cô ta nói gì?…
– Dạ… nó nói nó biết… vợ chồng em không phải là cha mẹ ruột nên bỏ đi tìm kiếm sự thật… nó… nó cảm ơn vợ chồng em đã nuôi nấng dạy dỗ nó thành người…
– Vậy sao hai người không đi tìm con?…
– Vợ chồng em không biết nó đi đâu, cũng có nhờ đài truyền hình thông báo, rồi nhờ người quen để ý tìm kiếm, nhưng…
– Ha ha… nhưng các người đâu có cần tìm thiệt sự… vì nếu Mỹ Vân mà tìm lại được thân phận thì các người sẽ đi ra đường ở vì… ngôi nhà này là của cha mẹ Mỹ Vân, đúng không?
Khuôn mặt Lệ Minh vốn đã sợ hãi lại càng tái xanh, giọng nàng run rẩy :
– Dạ không… nhà này… nhà này…
Nang quay qua liếc nhìn người chồng nãy giờ im lặng không hề lên tiếng… Chợt anh ta thở dài nghe rất não lòng :
– Nói sự thật đi em… Người ta hỏi vậy thôi chớ có lẽ người ta biết hết rồi…
Người đàn ông còn lại nãy giờ cũng lặng yên nghe đồng bọn hỏi người vợ bỗng cất tiếng nghe có vẻ hòa dịu hơn :
– Đúng vậy. Bọn tôi tới đây chỉ là để xác minh lại những gì đã biết… nên nếu anh chị mà không trung thực thì khó mà bảo đảm được sự an toàn… Cứ nói đầy đủ tất cả sự thật của hai mươi năm về trước đi… Cha mẹ ruột của Mỹ Vân vì sao mà chết, rồi tại sao ngôi nhà này lại trở thành nhà của anh chị, tại sao Mỹ Vân lại làm con của anh chị?… Kể hết đi… Mọi sự có kết quả tốt đẹp hay không là do ở thiện chí và lòng trung thực của anh chị hết đó…
Nghe lời ngon ngọt nhưng có tình có lý của người đàn ông này, Lệ Minh nhìn thoáng qua người chồng, ngần ngừ hồi lâu rồi quyết định kể lại chuyện ngày xưa…
………………………………………………
Năm Lệ Minh mười chín tuổi, vừa lấy chồng xong, đang ở một vùng quê khô khan, nắng hạn, mưa lũ quanh năm thì nhận được tin của người anh trai nhắn vô thành phố này gấp… Khi hai vợ chồng vô tới nơi thì người anh trai đón vợ chồng em gái về một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một cánh rừng. Ở đây, đã có sẵn một người phụ nữ đang chăm sóc một đứa bé gái nhỏ vừa hơn một tuổi… Anh ta đưa cho vợ chồng em gái một số tiền lớn và một đống giấy tờ, chủ quyền nhà cửa, đất đai… Giao cho cô em gái với lời dặn hãy tới ngôi nhà này ở, nhận đứa bé gái này làm con, một thời gian nữa anh ta sẽ tới gặp hai người để bàn tính công chuyện tiếp theo… Sau khi về ngôi nhà này, hai vợ chồng Lệ Minh đã phát hiện ra thêm một số tiền vàng mà chủ cũ của căn nhà cất giấu trong một ngăn tủ kín trong một căn phòng ngủ mà vợ chồng nàng ở bây giờ… và cộng thêm một số giấy tờ khác nữa cho biết chủ cũ là Trần Chí Bình và vợ là Dương Thị Ngọc Minh, còn cô con gái nhỏ là Trần Dương Mỹ Vân… Dựa theo số giấy tờ có được và bỏ ra một số tiền nhờ người làm giúp lại giấy tờ với lý do thất lạc… Cuối cùng Mỹ Vân được đổi họ theo chồng của Lệ Minh thành Nguyễn Thị Mỹ Vân có cha là Nguyễn Thế và mẹ là Lương Thị Lệ Minh… Cũng có được vài năm theo học một ông thầy trên phố dạy đàn organ nên Lệ Minh cũng chịu khó mở lớp dạy đàn kiếm sống, còn chồng nàng thì đụng đâu làm đó, cũng nhờ có chút hiểu biết cơ bản về máy vi tính nên chủ yếu là đi làm kỹ thuật thuê cho vài cửa hàng chuyên sửa chữa, cài đặt, lắp ráp máy vi tính…
Một thời gian sau Lệ Minh mới được người anh trai trong một lần say rượu đã kể lại cho vợ chồng nàng nghe vì sao cha mẹ Mỹ Vân bị sát hại… Cần một số tiền để thêm vốn mở công ty xuất khẩu nên cha của Mỹ Vân đánh tiếng vay mượn… Một đám người đã bàn nhau giả làm đại gia cho vay lừa vợ chồng Chí Bình và Ngọc Minh đem giấy tờ nhà tới thế chấp để nhận tiền, vì không có ai coi ngó nên khi đi gặp người cho vay, họ đem cả đứa con gái nhỏ vừa chập chững biết đi theo cùng… Tới ngôi nhà cũ trong rừng mà vợ chồng Lệ Minh đã có lần tới ngay ngày đầu tiên từ quê vô… thì tên chủ mưu nổi cơn dâm bất tử, lừa cho hai vợ chồng Bình – Minh uống thuốc ngủ và cả lũ ba tên trong đó có anh trai của Lệ Minh thay nhau cưỡng hiếp Ngọc Minh tới kiệt sức và tắt thở ngay khi chưa tỉnh lại… Sợ hãi, bọn chúng bàn nhau giết cả hai vợ chồng, đốt xác rồi đem chôn tận rừng sâu không ai biết… Xong xuôi vì hoảng sợ và cũng sợ oan hồn hai vợ chồng Chí Bình và Ngọc Minh báo oán, tên chủ mưu giao hết tiền bạc cướp được và giấy tờ cho anh trai Lệ Minh và đứa con gái nhỏ cho hắn xử trí…
Nghe tới đây, người đàn ông vừa dỗ ngọt Lệ Minh ngắt lời :
– Số giấy tờ thật sự hai người còn giữ không?
Nàng liếc nhìn qua cái tủ lớn dùng để treo quần áo gật đầu :
– Dạ, còn nguyên hết… chồng em đòi đốt bỏ nhưng em lại muốn giữ lại… Em cũng có suy nghĩ để sau này khi lớn lên, em sẽ lựa lúc thuận tiện để nói cho Mỹ Vân biết mọi sự…
Người đàn ông ngắt lời một lần nữa :
– Nhưng khi con nhỏ bỏ đi thì cô mừng vì vứt được cục nợ làm cô thỉnh thoảng cắn rứt lương tâm, đúng không?
Nàng cúi mặt ấp úng :
– Dạ… không… em nói thiệt…
– Còn gì nữa không?
– Dạ, không…
Người đàn ông bước tới cái tủ lớn, vừa mở toang hai cánh cửa vừa hỏi nàng chỗ để số giấy tờ cần có để chứng minh thân phận Mỹ Vân… Nhìn sơ qua một lần, gật gù có vẻ rất hài lòng… Quay lại phía vợ chồng Lệ Minh, anh ta cất tiếng nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng và đanh gọn :
– Tất cả những cái này và lời kể của cô tôi sẽ về trình bày lại với ông chủ của bọn này… Bây giờ thì vợ chồng cô cứ tiếp tục sinh sống trong căn nhà này như bình thường lâu nay và giữ gìn cho cẩn thận… Tuyệt đối không được rời khỏi đây… dù hai người có đi tới đâu thì bọn tôi cũng tìm ra… Ông chủ của chúng tôi không phải là người xấu hay hung dữ, chỉ là ông ấy muốn tìm lại đích xác và trả lại thân phận đúng của Mỹ Vân mà thôi… Còn việc tiếp theo sau này sẽ ra sao thì ông chủ, hay nói đúng hơn là do cô Mỹ Vân quyết định… Nhưng nói thì nói cho hết, dù sao hai người cũng có công giữ gìn ngôi nhà này và công lớn hơn nữa là đã nuôi dạy cô Mỹ Vân thành người như bây giờ… Cho nên hai người cứ yên tâm chờ đợi một thời gian, ông chủ tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi sự… À, còn thằng anh trai của cô, hiện giờ nó ở đâu?…
Lệ Minh thảng thốt lắc đầu :
– Dạ… từ sau cái lần say rượu rồi kể cho vợ chồng em nghe hết mọi cái thì ảnh biệt tích cho tới bây giờ… em nghe phong phanh hình như ảnh với đám bạn bè đi buôn lậu rồi thanh toán nhau sao đó rồi cho tới bây giờ, chẳng nghe thấy tin tức hay liên lạc gì nữa… dạ…
Người đàn ông gật gù, quay qua người kia :
– Đi thôi…
Người đàn ông kia nãy giờ lặng lẽ ngắm nhìn thân hình trần truồng khiêu gợi của Lệ Minh nghe tiếng kêu giật mình, hắn bước tới kéo người đàn ông kia ra ngoài cửa nói gì đó rồi cả hai quay vô… Người đàn ông cầm mớ giấy tờ mở cái túi đeo ngang vai bỏ hết vô rồi tháo dây trói cho Nguyễn Thế :
– Anh đi theo tôi, có mấy chuyện tôi cần hỏi anh… Mặc quần áo vô đi…
Nguyễn Thế líu ríu làm theo lời người đàn ông, anh ta không nhìn qua người vợ lấy một cái, cứ vậy rồi lặng lẽ đi theo người đàn ông kia ra ngoài. Cánh cửa đóng lại làm Lệ Minh hơi giật mình… nàng ngước nhìn người đàn ông còn lại run run :
– Ông đó dắt chồng em đi đâu vậy?…
Người đàn ông còn lại kéo cái mũ lên ra khỏi đầu. Hắn không trả lời. Nhưng, vẫn ngắm nhìn thân hình nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, đôi mắt hắn long lanh một ánh sáng làm nàng chợt run rẩy… Nhưng trong bụng nàng cũng thầm công nhận hắn có một khuôn mặt rất được trai, tuổi hắn cũng còn rất trẻ, chỉ chừng chưa tới ba mươi… ánh sáng từ đôi mắt hắn chợt làm trong bụng nàng bật lên một sự nôn nao mơ hồ…
Gã thanh niên đột nhiên cởi hết quần áo trên người để lộ một thân hình rắn chắc và thon gọn… Lệ Minh chợt lúng túng quay mặt đi khi thấy con cặc nâu nâu của hắn bật ra, cương cứng chỉa ra phía trước… Hắn bước tới, để hai tay lên vai nàng cất giọng êm nhẹ nhưng không thiếu uy lực dọa dẫm :
– Em có thân hình rất đẹp và gợi tình… anh muốn chơi em… em có chịu cho anh chơi không… nếu không thì…
Hắn cười nhẹ một cái nhưng nàng nghe muốn rụng tim… Nếu không đồng ý thì chắc chắn là hắn cũng sẽ cưỡng hiếp nàng rồi sau đó có khi giết nàng luôn không chừng… Còn đồng ý thì nếu chồng nàng biết được rồi sẽ ra sao?… Thấy nàng im lặng suy nghĩ, hắn như hiểu rõ :
– Em yên tâm… giờ này chồng em ngủ say như chết rồi, tới sáng mai mới tỉnh dậy… ông anh của anh đã cho hắn uống một liều thuốc ngủ cực mạnh rồi, em đừng có lo là hắn sẽ biết nếu sáng mai em không nói…
Lệ Minh đâu còn lý do nào để từ chối… Và trong một góc tâm tư nàng, cái hình ảnh con cặc to lớn đã làm nàng hơi nghiêng ngả rồi… Cho nên khi hắn quỳ xuống trước mặt nàng thò một tay lên nựng nịu từng bầu vú căng đầy, vê tròn hai đầu núm cho nó sưng lên đỏ sẫm trên đỉnh vú làm hai chân nàng run rẩy bởi sâu trong bụng nàng phản ứng lại cho luồng hơi nóng dâng lên, tay kia hắn cầm con dao cắt mấy sợi dây trói cho nàng thì nàng không hề phản ứng… Nhưng nàng lại cố vớt vát :
– Một mình anh… hay còn anh kia?…
Hắn bật cười :
– Chỉ một mình anh… ông anh của anh không thích chơi gái…
Nàng im lặng… Nhưng tâm trí nàng chợt dâng lên nỗi cay đắng, hắn coi nàng như một loại “gái” sao?… Nàng không dám phản đối ra miệng vì nàng sợ hắn nổi điên…
…………………………………………………