CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 20
Mọi việc đều đã ổn thỏa và tốt đẹp như ước mong của riêng từng người. Ông Nam hài lòng và yên tâm khi nhìn thấy sản nghiệp của ông đã được con gái nuôi và chàng thanh niên mà ông đặt hết lòng tin đã ngày càng vững chắc và phát triển, sinh sôi thêm… Ông không lầm khi quyết định giao hết lại cho cô và Hoàng Phong để an hưởng tuổi già bên cạnh người vợ trẻ đẹp, ngoan hiền và rất chăm lo cho ông… Ông chỉ còn mong mỏi một điều nữa mà thôi… Nhưng cái mong muốn của ông thì lại không dễ nói ra…
Lệ Minh đã thật sự thay đổi từ sau ngày Mỹ Vân hoàn toàn tha thứ cho nàng và vẫn coi nàng như mẹ ruột của cô, nhất là sau khi người chồng trước bỏ đi biệt dạng nàng lại được diễm phúc được ông Nam yêu thương và cưới làm vợ chính thức… Cuộc đời này nàng không còn mong muốn điều gì hơn nữa… Nếu có, thì nàng chỉ âm thầm đôi khi tiếc nuối vì không sinh đẻ cho ông một đứa con… Nhưng ông thì lại chẳng bao giờ nhắc tới điều đó!…
Tổng Công ty thương mại của Mỹ Vân ngày càng phát triển và đứng vững đầy uy tín trên thương trường thì cũng tới lúc vợ chồng ông Nam và chú của Hoàng Phong đã bàn tính cho anh và cô làm đám cưới vào dịp đầu năm khi mùa xuân về… Cả hai đều nghe lời người lớn nên sẽ tổ chức một đám cưới không hoành tráng và cũng không phô trương ở trên thành phố nhỏ, nơi sinh ra và lớn lên của cả hai… Đám cưới chỉ là hợp thức hóa cho cuộc sống chung vốn đã diễn ra từ gần một năm nay của Hoàng Phong và Mỹ Vân, vợ chồng ông Nam và chú của anh cũng biết vậy nhưng không thể không làm đám cưới, đó cũng là một cách để những người lớn có dịp cảm ơn những người thân quen, đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng… Vợ chồng ông Nam bay về thành phố để gặp con gái và chàng rể tương lai bàn chuyện lần cuối về chuyện khách mời và những nghi thức cần có… Cũng chỉ tròm trèm ba tháng nữa là tới ngày đám cưới của Mỹ Vân và Hoàng Phong rồi… Ông Nam rủ cả Hoàng Thành là chú ruột của Hoàng Phong cùng đi với vợ chồng ông… Thiệt tình, nếu vợ chồng ông mà không có nhà thì ông Thành làm tài xế cho ai nữa, công việc điều hành đội xe tải nhỏ cũng đã có một bộ phận giúp việc cho ông Thành rất quen việc rồi, không có ông ở nhà thì cũng chẳng sao… Vì vậy ông vui vẻ nhận lời, nhất là muốn tận mắt nhìn thấy đứa cháu dâu tương lai mà ông chỉ mới nhìn thấy cô trên những tấm hình mà Hoàng Phong gửi cho ông…
…………………………………………………
Vợ chồng ông Nam và ông Thành về tới ngôi nhà mà Hoàng Phong và Mỹ Vân lâu nay vẫn ở. Ông Nam nhìn chung quanh và thầm hài lòng vì sự sạch sẽ, gọn gàng và sáng sủa của căn nhà… Chứng tỏ cho dù đã lớn tuổi nhưng bà Hai cũng còn rất khỏe để lau dọn nhà cửa hàng ngày, lại còn phải lo cơm nước cho đôi bạn trẻ mỗi tối nữa… Lúc đầu bà Hai cũng nấu cả cơm trưa nhưng riết rồi vì công việc, thấy bà cực khổ lo cơm nước mà cả hai chẳng mấy lúc về nhà được buổi trưa nên cả Hoàng Phong và Mỹ Vân đều bàn nhau và dặn bà Hai chỉ nấu cơm tối, còn buổi trưa cả hai sẽ… đụng đâu ăn đó…
Hoàng Phong rồi cũng về tới nhà nhưng Mỹ Vân thì chẳng thấy bóng dáng… Thấy cha mẹ cô và chú mình đã về, cơm nước cũng đã được bà Hai sẵn sàng, anh ra ngoài gọi điện cho cô… Điện thoại cô không hề có một chút tín hiệu, chỉ có giọng nói đều đều tự động trả lời của tổng đài rằng số máy này không liên lạc được… Bụng anh chợt nóng lên một cách kỳ lạ… Anh có một cảm giác rất bất an… Hoàng Phong lật đật gọi điện về công ty, về các nơi mà anh nghĩ là cô sẽ có thể ghé ngang vì công việc đột xuất… Nhưng tất cả đều trả lời không hề thấy cô tổng giám đốc ghé qua… Tự nhiên trái tim anh thắt lại vì một linh cảm chẳng lành xảy ra với Mỹ Vân… Suy nghĩ một chút, anh liền thông bào có những người lớn đang có mắt nghe tình hình của Mỹ Vân… Lệ Minh chợt bật khóc :
– Trời ơi… con gái mẹ bị làm sao rồi?…
Mặt ông Nam thoáng sững sờ nhưng cũng rất nhanh ông hít một hơi trấn tĩnh lại. Ông ôm vai nàng vỗ về :
– Coi kìa… Chưa gì em đã khóc lóc cái gì… Để anh nhờ anh em quen…
Nói xong, ông móc điện thoại ra và đi ra ngoài cửa một hồi… Khi ông quay vô thì bất giác có tiếng nhạc chuông báo có cuộc gọi từ điện thoại của Lệ Minh… Nàng run rẩy cầm lên :
– Alô…
Bên kia nói gì đó làm nàng bật lên tiếng khóc và kêu lên :
– Anh Hai… đừng…
Hoàng Phong cầm lấy điện thoại của nàng và mở loa ngoài, trong khi ông Nam nhanh tay đỡ vợ ngồi xuống ghế… Trong điện thoại Lệ Minh vang lên rõ ràng tiếng của một người đàn ông, giọng hắn đều đều và lạnh băng :
– …Mày đừng có nghĩ tới chuyện ra lệnh cho tao, Út Minh nghe… Tao là anh Hai của mày… Bộ mày tưởng tao chết rồi sao?… Ha ha… Tao vẫn còn sống nhăn… bây giờ tao biết mày ngon lành rồi… thằng Thế nó bỏ mày đi biệt tích, mày lại lấy được chồng là đại gia giàu có… Thôi được rồi… tao không nói nhiều làm gì, chuyện của mày, mày hưởng, chuyện của tao, tao biết… Chỉ có điều… bây giờ tao không có tiền, không có nhà cửa vợ con, tao muốn có một ít tiền tìm đường ra nước ngoài sống… Mày nói với thằng chồng giàu của mày… chuẩn bị cho tao một số tiền, tao không lấy tiền Việt, tao chỉ lấy tiền đô… Một triệu đô… Ok?… Không thiếu một xu, nếu không tao sẽ đem đứa con gái nuôi của vợ chồng mày bán cho tụi nhà giàu làm đồ chơi… À… mà nó còn biết chơi nhạc chơi đàn nữa… hà hà… giá sẽ cao lắm đó… Tao cho tụi bây hai mươi bốn tiếng chuẩn bị… Giờ này ngày mai tao sẽ gọi điện lại để báo cách thức giao tiền… nếu không… Tụi mày biết rồi đó, tao không còn gì để mất đâu… hê hê… À… mà nhớ không được báo cảnh sát, nhớ chưa… hahaha…
Tiếng cười khả ố của gã đàn ông tắt theo tiếng điện thoại… Một sự im lặng bao trùm căn phòng khách rộng rãi… Khuôn mặt ông Nam càng đanh sắt lại, ông cau mày suy nghĩ… Lệ Minh như muốn ngất xỉu vì không ngờ người anh tội phạm ngày nào, sau hơn hai chục năm tưởng đã chết giờ lại xuất hiện… Đã vậy lại còn bắt cóc đứa con gái duy nhất của đôi vợ chồng mà bọn gã đã giết hại ngày nào… Ông Thành cũng ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì, gã đàn ông gọi điện cho Lệ Minh là anh ruột của nàng sao? Sao hắn lại bắt cóc Mỹ Vân, đứa cháu dâu tương lai của ông?… Hoàng Phong như điên dại, anh nóng trong bụng, hai chân anh như rủn ra… Không hề có một dấu hiệu gì báo trước, tại sao cô lại bị bắt cóc, lại bị chính người đàn ông đã từng góp phần giết hại cha mẹ cô quay lại như một định mệnh xấu đã an bài cho số phận mồ côi của cô sao?…
Suy nghĩ một hồi, Hoàng Phong quay qua vợ chồng ông Nam và chú mình, giọng anh như không còn là của anh nữa :
– Mọi người ở nhà bình tĩnh… Con đi ra đây một chút…
Nói xong không chờ mấy người lớn trả lời, anh quay người đi như chạy ra cửa… Tiếng xe máy rú lên rồi vắng lặng dần… Ông Nam nhìn theo hướng Hoàng Phong vừa rời đi, đỡ nhẹ cho Lệ Minh ngồi dựa trên ghế, ông đứng dậy lấy điện thoại trong túi ra, ngần ngừ giây lát rồi vừa đi ra ngoài cửa, ông vừa mở điện thoại gọi cho ai đó…
Đã qua nửa đêm.
Sâu trong rừng cao su toàn những thân cây già cỗi, xù xì… Có lẽ vạt rừng cao su này lâu lắm rồi không ai lui tới… Vang vang trong đêm tối chỉ toàn là những tiếng kêu rộn rã của cóc nhái, ễnh ương, của các loại côn trùng thức đêm ngủ ngày… Bầu trời trong vắt đầy sao nhưng bên dưới rừng cây hoàn toàn đen nghịt… Một căn nhà tranh nhỏ nằm sau những hàng cây cao su già, có lẽ căn nhà tranh này cũng không có ai lui tới nên một phần mái tranh phía sau như muốn rớt hắn xuống một nửa, chỉ còn một nửa mái tranh mốc meo, mục nát phơi gần hết những thanh cây ngang bằng cỡ cánh tay người lớn cũng gần mục nát với thời gian… Hai mái tranh lớn của căn nhà thì còn đỡ, vẫn còn có thể che được nắng mưa cho ai đó lỡ chân ngang qua nghỉ tạm… Nhưng có lẽ cũng lâu lắm rồi chẳng ai ghé ngang, trong nhà sực lên một mùi ẩm mốc từ nền đất bốc lên, từ những vách tranh chung quanh rồi cả từ mái tranh từ trên tỏa xuống… Vậy mà trên cái giường tre nhỏ kê sát vách có một thân người đang nằm trên đó, hay nói đúng hơn là đang bị trói nằm trên vạt tre cũng ấm mốc xanh rêu… Cô gái mặc một cái váy rộng nhưng bị cuốn lên cao khỏi đầu gối khoe làn da trắng ngần có những vệt đất cát dính lung tung… Mắt cô bị bịt kín nhưng miệng cô thì vẫn được để trống, có lẽ cô có la kêu cứu thì nơi vắng vẻ này khó có ai nghe được… Phần ngực váy đã có mấy hột nút bị rớt khuy cài hay đứt nút mở rộng để một phần cái nịt vú trắng hở ra ngoài… Cái nịt vú không che hết được đôi bầu vú căng, một phần lớn bầu vú trắng ngần lộ ra, bầu ngực cô phập phồng trong hơi thở mệt mỏi…
Một bóng đen ngồi sát trên đầu giường cô gái đang bị trói dang chân dang tay… Hắn ngồi trên một cái ghế cũng bằng tre, cái ghế lung lay muốn gãy nên hắn đã đem sát lại trên đầu giường dựa vô vách ngồi đó… Thỉnh thoảng hắn lại bấm bấm cái điện thoại cầm trên tay lóe sáng vài giây rồi tắt ngấm, có lẽ hắn coi giờ hiển thị trên màn hình điện thoại…
Chợt gã đàn ông nghiêng người xuống mò mẫm trong cái túi xách để dưới chân ghế… Một hồi sau có ánh lửa nhá lên từ cái bật lửa gaz, rồi một ngọn lửa được thắp sáng trên một cây đèn cầy… Ánh sáng lập lòe từ ngọn đèn cầy không soi rõ hết căn nhà trống hoác nhưng cũng đủ chiếu ánh sáng vàng lung linh trên thân hình cô gái trẻ bị bịt mắt nằm dang thân trên cái giường tre ọp ẹp… Không nói ta cũng biết đó chính là Mỹ Vân. Cô bị Hai Bình, anh ruột của mẹ Lệ Minh bắt cóc đưa về đây…
Buổi trưa nay, sau khi ăn cơm cùng Hoàng Phong ở một quán ăn quen thuộc gần công ty, cô có hẹn với một người bạn học thời sinh viên, muốn nhờ bạn cùng đi chọn áo cưới với cô nên cô nói anh lái xe về công ty, còn cô xe đón taxi tới chỗ hẹn với bạn… Cũng nhiều lần cô đi như vậy vì công việc nên anh cũng không thắc mắc, vui vẻ lái xe quay về công ty, nhưng thiệt sự trong lúc lái xe, anh cũng có một cơn nôn nao thoáng qua mà không hề để ý, cứ nghĩ là do vui miệng, ăn hơi nhiều nên bụng anh căng tức… Anh làm sao biết được chỉ sau đó chưa đầy nửa tiếng, cô đã bị Hai Bình lừa lên một chiếc taxi do hắn thuê… Vì tình cờ hắn nghe được việc cô hẹn với bạn sau nhiều ngày hắn lén lút theo dõi cô tìm cơ hội thuận tiện…
Làm như tình cờ, hắn ngồi sẵn trên một chiếc taxi chờ ở cổng một quán nước mà cô và bạn hay hẹn nhau gặp ở đây… Vừa thấy cô bước xuống taxi, hắn đã vội vàng bước tới, cười vồn vã :
– Xin lỗi. Phải cháu là Mỹ Vân, bạn của con nhỏ Kim Thư?…
Lần đầu tiên gặp mặt nhưng nghe hắn nói rõ tên của bạn mình. Dưới ánh nắng chói chang buổi trưa làm cô không có một chút đề phòng, bởi tâm địa cô quá đỗi hiền lành và đầy yêu thương, cô có ngờ đâu…
– Dạ, đúng là cháu… Chú là…
Hai Bình bật cười ấm áp :
– À… Chú là em họ của ba Kim Thư… Nó đang ở nhà sửa soạn chiều nay ba má nó mời khách ăn cơm, nó không kịp ra chỗ hẹn với con… Biết chú đang trên đường tới nhà nó, nó nhờ chú đi ngang đón con về nhà, xong rồi nó sẽ cùng con đi đâu đó… Con lên xe đi…
Nghe hắn nói một hơi không hề ngập ngừng, trời xui đất khiến, cô tin ngay lập tức… Cô làm sao ngờ được, người đàn ông có nụ cười dễ mến này lại là một trong những kẻ đã gây nên cái chết oan ức của cha mẹ cô cách đây hơn hai chục năm?…
Không biết hắn và tên tài xế taxi có quan hệ ra sao mà khi lên xe, hắn lấy một cái khăn tẩm sẵn thuốc mê úp nhanh lên mặt Mỹ Vân, tên tài xế liếc kính chiếu hậu nhìn thấy nhưng không nói gì, còn Mỹ Vân thì gần như ngay lập tức cô mê man không còn biết gì nữa…
Chiếc xe taxi chạy một mạch tới căn nhà bỏ hoang nằm sâu tít trong rừng cây cao su. Hai Bình như đã chuẩn bị sẵn nơi chốn này, hắn bồng cô vô nhà để nằm lên cái giường tre, lấy trong túi xách đem theo mấy sợi dây dù nhỏ cột hết chân tay cô lên giường… Hắn quay ra xe lấy tiếp mấy cái túi nylon đựng các loại bánh trái ăn liền, nước uống… Xong xuôi hắn nhìn tên tài xế taxi bằng một ánh mắt lạnh lẽo nhưng dữ tợn, một ngón tay hắn để lên môi ra hiệu, tên tài xế lẳng lặng gật đầu rồi cho xe quay đầu về thành phố…
Hai Bình quay vô nhà, khép hai cánh cửa bằng tre đan lại rồi hắn mới quay qua nhìn kỹ Mỹ Vân… Hắn kéo cái ghế tre lại sát bên giường, thò cả hai tay lên vuốt ve khắp trên thân hình cô… Một tay hắn luồn dưới váy nắn bóp trên vùng âm hộ giữa hai chân cô đang dang rộng vì sợi dây cột… Tay kia hắn lần cởi mấy nút váy trước ngực cô, thò tay nắn bóp trên hai bầu vú căng một cách thô bạo… Đôi mắt hắn nổi lên mấy tia máu đỏ, hắn nuốt một ngụm nước miếng…
Không biết nghĩ sao Hai Bình rút tay ra khỏi người cô… Hắn quay qua mở mấy cái túi nylon lôi một mớ thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra ngồi ăn. Vừa ăn uống, hắn vừa nhìn ngắm từ đầu tới chân cô gái đang ngấm thuốc mê không biết gì nằm trên giường… Thỉnh thoảng hắn lại gật gù, đôi môi mỏng mỉm cười ra vẻ đắc ý cho những gì đang diễn biến trong đầu hắn…
…………………………………………
Tên đầy đủ của Hai Bình là Lương Thái Bình, hắn là anh ruột của Lương Thị Lệ Minh. Nhà chỉ có hai anh em nên hắn rất yêu thương cô em gái, chính vì vậy mà khi biết em gái lấy chồng rồi sống không được thoải mái đầy đủ, hắn mới kêu vợ chồng em gái vô thành phố nhỏ này sống… Hắn là bạn học của Dương Thị Ngọc Minh, mẹ ruột của Mỹ Vân… Những năm học phổ thông hắn thầm yêu trộm nhớ cô bạn học xinh đẹp nhất trường này… Hắn yêu nhiều nên rồi cũng hận nhiều… Nàng đã nhiều lần từ chối chấp nhận lời tỏ tình có lúc hơi thô bạo của hắn… Bất mãn với cuộc tình đơn phương của mình, hắn thầm thề trong lòng rồi sẽ có ngày trả cho nàng cái hận này… Hắn không vô đại học mà lại tuôn ra đời làm đủ thứ việc, bất kể là đúng hay không đúng, miễn có tiền… Dòng đời xô đẩy hắn lọt vô một băng nhóm giang hồ chuyên lừa đảo, cướp giật… Rồi hắn gặp lại Ngọc Minh khi tên đại ca lên kế hoạch lừa vợ chồng nàng để cướp nhà, cướp tài sản… Hắn không ngờ gặp lại nàng trong hoàn cảnh đó… Tình hận gần mười năm trước bùng cháy trong lòng hắn, hắn bất kể luân lý, bất kể tội lỗi… Hắn cưỡng hiếp nàng cho dù thằng đại ca không đồng ý… Nhưng sau khi thấy hắn lột trần truồng Ngọc Minh leo lên bụng nàng và cuồng bạo trong cơn nhục dục như thú hoang thì không chỉ tên đàn em còn lại mà cả tên đại ca cũng nổi cơn bạo dâm… Ba thằng thay nhau hiếp nàng… Không ngờ bị kích động bởi sự hoảng sợ bị lừa, bị trói nhốt của hai vợ chồng, lại còn bị kích động bởi những trận hiếp dâm đầy thú tính của ba gã đàn ông mạnh khỏe không biết nâng niu, gượng nhẹ… Trái tim Ngọc Minh ngừng đập ngay khi chính Hai Bình đang nằm trên bụng nàng lần nữa…
Tên đại ca có gan làm mà không có gan chịu, thấy Ngọc Minh tắt thở, hắn hoảng hốt kéo tên đàn em kia bỏ đi mất dạng sau khi giao hết mọi sự lại cho Hai Bình xử lý… Máu nóng hoang dã bốc lên đầu che mờ lương tri, lý trí… Hai Bình xuống tay bóp cổ Trần Chí Bình là cha của Mỹ Vân lúc này đang bị trói chặc, bịt mắt, bịt miệng… Biết vợ mình bị hiếp mà không thể làm gì… Không biết con gái mình ra sao… Anh mang câu hỏi lớn về mạng sống của vợ con về trời dưới cái bóp nghẹt thở của Hai Bình…
Cũng còn may cho Mỹ Vân. Sau khi cha mẹ đã chết dưới tay Hai Bình, hắn thấy cô còn nhỏ xíu, chẳng biết gì nên nảy ra ý định đem cô về cho em gái nuôi vì thấy em gái lấy chồng đã lâu mà cũng chưa có con…
Giao cô cho Lệ Minh xong, hắn biệt tích… Hắn tham gia một đường dây buôn lậu ma túy một thời gian thì bị bắt trong một lần đụng độ với cảnh sát. Mấy tên trong bọn đều bị cảnh sát bắn chết khi chống cự tới cùng, riêng hắn khôn lanh nên trốn dưới một gốc cây to trong rừng bị chó nghiệp vụ phát hiện… Hắn cứ một mực khai chỉ đi vác hàng thuê kiếm sống, chỉ nghĩ là hàng lậu chớ không biết là ma túy… Dù vậy, hắn vẫn bị kêu án hai mươi lăm năm…
Ra tù, Hai Bình tìm đường về căn nhà của cha mẹ Mỹ Vân với ý định tìm gặp vợ chồng em gái… Hắn sẽ bàn cách bán nhà để kiếm một số vốn tiếp tục con đường buôn bán hàng ma túy… Nhưng không ngờ, căn nhà đã được ông Nam lấy lại cho Mỹ Vân, em gái hắn lại là vợ của ông sau khi Nguyễn Thế bỏ đi mất tích…
Hắn chịu khó ẩn thân tìm hiểu tất cả mọi điều có quan hệ tới cô em gái… Khi biết được đứa con gái nhỏ ngày xưa hắn đem về cho nàng nuôi giờ đã thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc một tổng công ty thương mại lớn có tiếng tăm… Hắn vạch ra một kế hoạch để kiếm một số tiền lớn từ cô rối tìm đường trốn ra nước ngoài…
Hai Bình chịu khó lặn lội đeo bám theo Mỹ Vân nhiều ngày mà cả cô lẫn Hoàng Phong không hề hay biết… Ngày cô hẹn với bạn thì tình cờ hắn nghe lóm được nên thuê một chiếc taxi chực sẵn nơi cô sẽ tới với bạn… Hắn trả một số tiền lớn cho tên tài xế taxi với lý do tìm bắt con gái bỏ nhà theo trai… Đồng tiền làm mờ mắt tên tài xế taxi, cho dù khi thấy chỗ hắn đưa cô gái tới là một nơi heo hút, vắng lặng ở sâu tít trong một khu rừng cao su…
…………………………………………
Đang nhìn ngắm cô, trong đầu lại suy nghĩ miên man chợt Hai Bình giật mình chăm chú nhìn kỹ… Mỹ Vân đã tỉnh lại, cô cựa quậy mái tóc, tay chân cô cục cựa… Chợt cô hé miệng kêu lên nho nhỏ, giọng cô như khàn đi :
– A… có ai đây không?… Sao vậy?… Ai trói tôi lại vậy?… Có ai không, cứu tôi với…
Cô bật khóc thút thít… Chiều nay cô không được ăn gì nên cô gần như kiệt sức, vùng bụng nhỏ của cô phập phồng… Hai Bình mở nắp chai nước đổ một chút vô cái nắp rồi để sát vô đôi môi khô của cô :
– Nước đây, mày uống một chút đi…
Cô hơi giật mình nhưng cũng hé miệng ra cho hắn đổ nắp nước vô miệng, nuốt xuống cổ xong, cô ngập ngừng :
– Ông… ông là ai?… Sao tôi lại bị trói như vậy?…
Hai Bình ngần ngừ giây lát, hắn thò tay mở miếng vải cột ngang mắt cô… Khuôn mặt một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đen mờ sau khi đôi mắt cô chưa nhìn thấy rõ dưới anh sáng chập choạng của ngọn đèn cầy… Cô mở to mắt nhìn hắn :
– Ông là ai?… Sao bắt tôi để làm gì?… Tôi đâu có thù oán gì với ông?…
Hắn bật cười :
– Haha… Đúng. Đúng là mày không có thù oán gì với tao, nhưng mẹ mày thì có…
Tưởng hắn nói tới người mẹ đã nuôi dưỡng mình, cô ngạc nhiên :
– Mẹ tôi?… Mẹ tôi là người hiền lành, tới bây giờ bà vẫn vậy, chưa bao giờ làm cho bất cứ một ai phiền lòng… Làm sao mẹ tôi có thể?…
– Haha… Tao nói tới mẹ ruột của mày kìa… Mày biết không?…
Hắn từ từ kể lại cho cô nghe về tình yêu một mình của hắn dành cho mẹ ruột cô, Ngọc Minh… Hắn kể lại việc hắn đã lập tâm trả hận ra sao… Hắn cũng lạnh lùng kể cho cô nghe về chuyện mẹ cô bị cưỡng hiếp rồi chết ra sao… Hắn kể luôn về cái chết của cha ruột cô… Hắn kể tới đâu, nước mắt cô chảy dài tới đó… Nhưng cũng lạ, cô không khóc lóc, không hoảng sợ… Trong thâm tâm cô hiện đang phẫn nộ, đang giận dữ kinh khủng… Vì tới bây giờ cô đã tận tai nghe chính thủ phạm đã giết chết cha mẹ cô… Cô thoáng nghĩ trong đầu, nếu bây giờ hắn có giết cô thì cô cũng không sợ!…
Kể cho cô nghe hết chuyện, Hai Bình hơi ngạc nhiên vì không hề nghe thấy cô kêu gào, khóc lóc hay chửi rủa hắn… Hắn ghé sát mặt gần cô :
– Mày không sợ tao hả?…
Mỹ Vân trợn mắt nhìn hắn :
– Tôi mắc gì mà sợ ông. Ngay bây giờ ông có giết tôi thì cũng chẳng làm tôi sợ… Ông không nghĩ là người đang làm thì trời đang nhìn sao?… Rồi ông sẽ trả giá cho việc ông đã làm…
Bất thình lình Hai Bình thò tay bóp mạnh lên bầu ngực cô, tay kia nắn nắn trên bờ mu giữa hai chân cô, hắn cười dâm đãng :
– Hê hê… Con nhỏ này ngon… Mày có một thân hình cũng ngon lắm, y như mẹ mày… Vú căng, háng rộng… cái mu cũng đã lắm, mập mạp như vầy… Được thôi… Tới trưa mai, cha mẹ nuôi của mày sẽ theo lời hẹn giao cho tao một triệu đô… Tao sẽ tha mạng cho mày, nhưng còn hưởng thụ thân xác mày thì tao sẽ không tha…
Mỹ Vân oằn người trợn mắt :
– Ông… ông dám… Tôi la lên bây giờ…
Hai Bình cười to :
– Haha… Mày cứ kêu đi… Ở đây không một bóng người, không một mái nhà… Mày kêu tới chết cũng không ai cứu mày đâu… Để coi…
Hắn bắt đầu nhanh nhẹn cởi tung hàng nút áo váy của cô, nịt vú thì bị hắn kéo ngược lên phía trên để lộ đôi bầu vú trắng ngần căng mềm phập phồng vì hơi thở dồn dập hoảng hốt của cô… Tay kia hắn kéo gấu váy cô cuốn ngược lên, luồn bàn tay vô bên trong cái quần lót trắng nhỏ nắn bóp, vuốt ve giữa hai phiến thịt mềm ấm nóng… Mấy ngón tay thô bạo làm cô đau nhưng không đau bằng lúc cô nghĩ tới Hoàng Phong… Không lẽ số phận của cô là phải thêm một lần nữa bị một người đàn ông xa lạ, là thủ phạm cái chết của cha mẹ ruột cô cắm cái đồ đàn ông đáng ghét của hắn vô người cô sao?… Hắn đã cưỡng hiếp mẹ cô, bây giờ tới phiên cô sao?… Nỗi đau trong tâm trí nhiều hơn nỗi đau thể xác làm Mỹ Vân bật khóc ngon lành…
Thân thể bị trói dang rộng tay chân của cô như kích thích cơn dâm nứng trong người Hai Bình, hắn vùng đứng dậy cúi xuống cái túi để dưới nền nhà lấy ra một con dao bấm… Lưỡi dao sáng lòe lấp lánh ánh đèn được hắn đưa tới chỗ cái quần lót trên người cô… Chỉ hai lần cắt mạnh, cái quần lót của cô đã đứt tung để lộ trước mắt hắn bờ mu cao cao có đám cỏ đen mượt mà… Nhìn thấy cái lồn cô gái mở rộng trước mắt, Hai Bình không còn chờ đợi thêm nữa, hắn thò tay mở khóa quần tuột xuống ngang đùi để bật ra con cặc đen đúa cương to… Leo lên quỳ giữa hai chân Mỹ Vân, hắn nhìn xuống thân thể cô gái gần như trần truồng trước mắt, cô đang nhắm chặc mắt không nhìn hắn, không hiểu trong bụng cô đang nghĩ gì…
Cầm con cặc cương cứng trong tay, hắn sục sục thêm một chút kích thích cho cặc hắn cứng thêm lên, cổ họng hắn chợt nuốt khan một ngụm nước miếng… Lâu lắm rồi hắn chưa được đụ cái nào… Cái kiểu phản ứng không sợ sệt của Mỹ Vân giống y như Ngọc Minh, mẹ cô ngày xưa làm hắn nổi điên… Và kèm theo cơn giận dữ là cơn dâm hứng khi hắn chợt nhớ lại thân hình trần truồng của mẹ cô nằm bên dưới lúc hắn hiếp dâm nàng hai lần…
Hắn nhổ một bãi nước miếng vô lòng bàn tay xoa lên đầu cặc để khi đút vô lồn cô sẽ dễ dàng hơn, hắn nhích người tới sát háng cô, hơi hạ thấp người để đầu cặc đưa tới gần âm hộ cô…
Bỗng…
Soạt… soạt… Bùng… bùng… Mấy bờ vách bằng tre đan của ngôi nhà cũ kỹ chợt như bị động đất, cùng lúc đổ sập vô trong… Nhiều ánh đèn sáng trắng lóe lên… Nhiều bóng người rất nhanh nhào tới phía hắn và Mỹ Vân đang bị trói căng trên cái giường tre…
……………………………………………………