CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 18
…………………………………………………
Hai cánh tay Thái Linh vòng quanh cổ Hoàng Phong. Háng cô dang rộng nhấp nhô đều đều chậm rãi cho âm đạo cô nuốt nhả con cặc to dài đang dựng đứng đâm sâu từng nhịp theo cử động của cô… Còn hai tay anh không vuốt ve trên hai vai cô, vuốt ve sau tấm lưng trơn lẳng, thì cũng nắn vuốt, xoa bóp trên hai bầu vú nở căng, mềm mại hay nắm vê hai đầu núm sưng tròn đỏ sẫm… Dâm dịch càng lúc càng trơn ướt rỉ thấm trên đám lông quanh gốc cặc anh, thấm ướt một mảng lông hai bên mép lồn cô… Đôi mắt đen của cô như dại đi, cô nhìn anh vừa đụ vừa rên rĩ :
– Ưm… anh ơi… lâu lắm rồi… ư… em mới được đụ con cặc này… sướng quá… a…
Hoàng Phong đụng nhẹ trên đôi môi đỏ hé mở, từ đó từng hơi thở nồng thoảng hương bạc hà thơm thơm, anh cũng rù rì :
– Bộ từ lúc anh đi rồi… mấy năm nay em không có ai sao?…
– A… có chớ… không có em chịu sao nổi lúc nhớ tới con cặc bự này… ui… a…
– Mấy năm được chơi mấy “con”?…
– Hai ba “con”… Ưm… nhưng mà…
– Mà sao?…
– Không có con cặc nào như của anh Phong… ui… vừa to… vừa dài… Mỗi lần đâm vô lồn em làm em sướng muốn chết được… Ui… đó… đó… cặc anh chọt sâu tận đáy luôn nè… ô… sướng quá… sướng…
Cứ nghĩ là cô y sĩ Thanh Thảo là dâm ngầm, khi gặp đối tượng phù hợp và ưa thích thì không cần e ngại giữ gìn nữa… Nhưng mức độ dâm đãng không cần quan tâm tới mọi sự thì cô không thể bằng Thái Linh… Một thời gian dài Thanh Thảo có thể không cần có nhu cầu thỏa mãn tình dục nhưng với Thái Linh thì cô như bị nghiện… Một tháng mà không được làm tình là cô như mệt mỏi, chán chường không muốn làm gì, nói gì với ai… Ngay bản thân cô lúc đầu cũng tưởng mình bị đau bệnh gì đó, nhưng về sau, cô phát hiện ra là sau mỗi khi được làm tình, sau cơn cực khoái thì thân thể cô như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh, như được uống thuốc tiên… Vì vậy, lúc nào cô cũng phải có một người bạn trai, hay đúng hơn là một bạn tình giường chiếu để cô được thỏa mãn cơn khát thèm tình dục mỗi khi thân thể nóng sốt đòi hỏi… chớ không phải sử dụng những vật dụng vô hồn để giải quyết cơn nứng lồn bất chợt…
“Nhẹp… Bịch…”… Từng tiếng động ẩm ướt, giòn tan vang nhỏ trong căn phòng làm việc của Hoàng Phong. Anh hoàn toàn yên tâm tận hưởng cuộc vui nhục dục đột xuất sáng nay với Thái Linh mà không lo lắng có ai đó bắt gặp. Căn phòng của anh nằm sau một khúc quanh có lắp camera giám sát từ đầu lối đi cho tới cửa phòng, nếu có ai đó xuất hiện thì mạch báo hiệu tự động sẽ vang lên những tiếng “bíp… bíp…” nhỏ để nhắc nhở… Không phải anh cho lắp để đối phó những tình huống mờ ám như chuyện đang xảy ra giữa anh và Thái Linh, mà chủ yếu là để nhắc nhở khi anh không để mắt tới màn hình giám sát…
Nhịp chuyển động của cô trên háng anh bỗng chậm lại rồi cô dừng hẳn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, bầu bĩnh đỏ bừng không biết vì mệt hay do cơn nứng hành hạ hoặc là cả hai, anh nắn nắn hai bờ mông căng mỉm cười :
– Sao vậy?…
Cô hổn hển hít thở gấp gáp :
– Em mỏi… anh chơi em đi…
Hoàng Phong đỡ cô đứng dậy nhưng không để cô ngồi hay nằm ở đâu đó trong căn phòng… Mà có muốn nằm cũng không được, vì chẳng có cái giường nào… Anh để cô đứng ghé mông vô cạnh bàn, đưa chân đẩy cho hai chân cô dang rộng, anh cầm con cặc cương cứng ướt đẫm dâm dịch từ trong âm đạo cô vừa lấy ra, nhấn đầu cặc tròn đỏ au quẹt mạnh dọc theo khe lồn cô mấy cái rồi ép háng tới… Thái Linh buột miệng rên một tiếng sảng khoái sung sướng khi trọn vẹn thân cặc lại chìm sâu lút tận gốc trong âm đạo nóng bức, khát thèm… Hai tay cô bám giữ hai bên cạnh bàn, thân trên cô hơi ngửa ra cho anh dễ dàng đứng nắc cô… Hai bầu vú căng tròn rung rinh, khiêu khích theo nhịp nhồi rút của anh… Cô nhìn xuống dưới háng mình, chỉ thấy một nửa khúc cặc sát gốc có đám lông đen nhánh quăn quăn chuyển động rời ra rồi nhập vô háng cô… Miệng cô hé thở rên lên :
– Ô… anh ơi…
– Gì, em?…
– Cặc anh đâm trong lồn em kìa… anh thấy không?…
– Thấy, mà sao?…
– Anh sướng không?…
– Có…
– Ui… em sướng quá… anh biết gì không?… ư…
– Biết gì?…
– A… ui… chỉ có con cặc anh Phong đụ… ưm… lồn em mới sướng nhiều như bây giờ… a… Mai mốt lấy vợ rồi cũng nhớ đụ em nghe…
– Em chịu không?… Bộ em… không ghen hả?…
– Có… em chịu… A… không thèm ghen… anh đâu phải chồng em mà ghen…
– Rồi lúc em có chồng thì sao?…
– A… có chồng cũng cho anh đụ… Ui… chỉ có anh đụ bằng con cặc này mới làm em sướng… ô… ui…
Hoàng Phong đang trong cơn dâm hứng dữ dội, mỗi lần nắc cặc, anh đều hơi khuỵu chân xuống rồi vừa nhón chân lên vừa nẩy háng tới thật mạnh làm đầu cặc cứng như một cái dùi tròn đầu liên tục thúc mạnh lên đáy lồn Thái Linh làm cô vừa thốn đau nhưng cũng lại vừa sảng khoái sung sướng… Hai tay cô bám hai bên cạnh bàn khi mỏi thì lại vòng lên cổ anh ôm cứng… Hơi thở phì phò của hai người hòa lẫn vô nhau… Phía trong hai đùi cô đã đỏ hồng vì sự va chạm của đùi anh làm cô vừa rát mà cũng lại vừa thích thú cái đau rát đó… Hình như nó làm cho khoái cảm khi được đụ, được làm tình của cô dâng cao hơn mọi khi…
Đối với Hoàng Phong hình như vẫn chưa đủ, chưa đem tới cho anh sự sung sướng cao nhất khi được nắc con cặc to dài trong lồn của cô gái… Anh lôi cô để hẳn đôi mông lên mặt bàn rồi luồn hai cánh tay xuống sau đôi đầu gối cô nhấc bỗng lên, con cặc cứng thẳng vươn sâu trong âm đạo cô… Anh bồng cô rời khỏi mặt bàn quay người bước mấy bước tới sát bức tường… Ép lưng cô dựa vô tường anh bắt đầu tiếp tục nắc ngược con cặc vô lồn Thái Linh… Lần này không còn vật cản, cặc anh đâm sâu hun hút tận đáy lồn cô, sự kích động như không biết mệt mỏi của đầu cặc làm miệng tử cung cô từ từ hé mở, mấy cơ thịt sâu trong đáy lồn bị kích thích từ từ co lại từng nhịp mạnh dần lên… Cô biết cơn cực khoái đã chuẩn bị bùng nổ… Hai tay cô bám chặc trên cổ anh, cô vừa thở dồn, vừa thều thào khi đôi lông mày cau lại như đau đớn :
– A… a… anh ơi… em sắp… a… anh đụ sâu quá… em muốn… xong… anh ơi… Ô… Phong ơi… xong với em… a… ư… sướng quá… cặc to… đụ sâu… sướng… a… a… em… ô…
Hoàng Phong ép cô chặc hơn nữa vô tường, háng anh nẩy mạnh và nhanh thêm một hồi nữa rồi chợt khựng lại, anh nhấp từng cái chậm hẳn đi vì đầu cặc tê rần giựt nhẹ lên cho tia tinh dịch thật đặc, nóng hổi phun mạnh vô đáy lồn cô… Thân cặc phồng lên liên tục co bóp những tia tinh dịch bắn ra như không ngừng… Anh thở phì phò hổn hển nhìn cô khép mắt, hé miệng rên rĩ trong khi bụng dưới cô cũng co giật theo nhịp bắn tinh của anh :
– A… ui… anh bắn hả… ưm… ui… thích quá… ấm lắm… ui… nhiều dữ vậy anh… ui… lâu quá anh không đụ ai hả… sao nhiều dữ vậy… ưm… ưm… thích quá đi…
Hoàng Phong thả cho hai chân cô từ từ chạm xuống nền nhà, cô nhón chân ép môi lên miệng anh, cô hôn anh thiệt lâu, thiệt nồng nàn… Rời môi anh ra, đôi mắt đen lấp lánh thật đĩ thỏa, ánh lên vẻ thỏa mãn ngoài sự mong đợi, giọng cô khàn đi :
– Chịch vậy mới là chịch chớ… Lâu lắm rồi em mới được sướng như lần này… Em không biết nghe… mặc kệ anh làm gì thì làm… Một tháng Phong phải chịch em hai lần à…
Hoàng Phong nhe răng cạp nhẹ lên chóp mũi lấm tấm mồ hôi của cô, mỉm cười không nói gì, anh cúi xuống kéo quần lên, sửa sang lại quần áo của mình… Giúp cô mang nịt vú, mặc lại áo sơmi đâu ra đó rồi anh mở cửa phòng tiếp tục dẫn cô đi tới những nơi cô cần coi lại…
Sắp xếp xong mọi giấy tờ, sổ sách, đậy máy laptop lại… Trước khi ra về Mỹ Vân còn quay lại nhìn quanh căn phòng rộng lớn là phòng làm việc của cô… Cô mỉm cười hài lòng rồi đóng cửa xuống dưới chờ Hoàng Phong lái xe chở cô về… Vừa khoan thai bước đi, cô vừa thầm nghĩ tới những việc sẽ phải xảy ra buổi chiều tối nay… Cô muốn đích thân làm một vài chuyện như một cô gái rành rẽ công việc bếp núc…
Trên đường về Mỹ Vân kêu Hoàng Phong ghé vô chợ cho cô đi mua một ít đồ về nấu cơm…
Về tới nhà, sau khi anh phụ cô xách một mớ túi nylon đựng đủ thứ rau củ, thịt cá …v.v… Cô nắm tay anh kéo lên lầu bước vô phòng cô… Khuôn mặt ửng hồng nhưng cô cố làm ra vẻ nghiêm nghị bước tới trước hai cái tủ để sát bên cạnh nhau trong căn phòng ngủ cũng rộng rãi, sáng sủa của cô… Mở một cánh cửa của cái tủ cao hơn vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ mới, cô chỉ tay vô bên trong, ở trong đó có vừa treo, vừa xếp đặt rất ngăn nắp một ít quần áo… đàn ông đều mới tinh, nhiều cái áo, cái quần vẫn còn được xếp gọn trong bao đựng chứng tỏ được mua ở tiệm quần áo chưa hề được mặc lần nào… Giọng cô ngập ngừng, rõ ràng dù có vẻ mất tự nhiên :
– Đây là quần áo của anh… em mới chỉ mua được một ít… sợ không vừa ý anh… Anh sửa soạn đi tắm rửa rồi thay quần áo đi… Em xuống nhà nấu cơm chiều… Bữa nay em muốn anh cùng ăn cơm với em… Và… và…
Cho dù rất ngạc nhiên nhưng Hoàng Phong cố gắng giữ vẻ bình thản, anh im lặng chờ cô nói tiếp mà không hỏi han gì, chỉ mở to mắt chăm chú nhìn cô… Hít một hơi thở thiệt sâu như lấy bình tĩnh và can đảm, Mỹ Vân đỏ bừng hai má :
– Và… kể từ tối nay anh sẽ ở lại đây… Ở chung với em trong căn nhà này… Em đã báo cho cha mẹ biết việc này… Em… em… xin lỗi đã không hỏi ý anh mà tự làm… Nhưng… em muốn bằng việc làm của mình để trả lời cho sự chờ đợi của anh… Anh… anh…
Hoàng Phong bừng tỉnh, anh chợt hiểu vì sao Mỹ Vân lại làm chuyện này với anh… Cô đã bày tỏ tình cảm của cô với anh bằng cách muốn anh cùng dọn về ở chung với cô đó thôi… Cô đâu cần phải nói yêu anh!… Anh lật đật đưa bàn tay lên chận ngang đôi môi đỏ hồng đang mấp máy, không cho cô nói nữa :
– Mỹ Vân… Anh hiểu rồi… Cảm ơn em… Anh đồng ý… Kể từ giờ trở đi, em nói gì anh cũng nghe… Vân… anh muốn…
Anh đưa tay tính ôm lấy cô để hôn cô, nhưng làm như biết trước, cô quay người thiệt nhanh và bước cũng nhanh ra ngoài, giọng cô trong trẻo pha lẫn tiếng cười vọng lại :
– Anh tắm rửa đi… Rồi xuống phụ em nấu cơm… Ăn cơm xong muốn nói gì thì nói…
Bóng cô đã biến mất sau khung cửa, để lại thoang thoảng trong bầu khí một mùi hương thơm nhẹ… Hoàng Phong giờ mới kịp trấn tĩnh ngồi phịch xuống giường miên man suy nghĩ về những điều kỳ diệu vừa xảy ra…
……………………………………………………
Rồi thì Mỹ Vân cũng rủ rỉ, to nhỏ chia sẻ với anh hết mọi điều trong lòng cô… Đúng là cô đã yêu anh rất lâu, từ những ngày anh lo lắng đưa cô tới bệnh viện, chăm sóc cô suốt một đêm hôm đó… Nhận lời tín thác của ông Nam, anh chưa bao giờ phụ lòng ông. Luôn cố gắng theo dõi, nâng đỡ, chia sẻ cùng cô những niềm vui nỗi buồn, những khó khăn trắc trở trong công việc… tận tình hướng dẫn cô để cô trở thành người đứng đầu tổng công ty một cách vững chãi, đầy đủ bản lĩnh và kinh nghiệm thương trường như bây giờ… Cô cảm ơn anh vì đã không bao giờ nhắc nhớ dù chỉ nửa lời tới cái quá khứ không vui của cô, không hề hỏi han bất cứ một điều gì… luôn hướng cho cô chỉ nghĩ tới và sống cho hiện tại, cho tương lai… Và cũng nhờ anh cô đã dần quên đi cái quá khứ u buồn phức tạp của mình… Cô quyết định gắn bó với anh suốt đời…
Cô cũng rất thẳng thắn với anh trong một chuyện tế nhị : Cô muốn anh dọn tới đây ở với cô một thời gian, cùng ăn, cùng ở, cùng đi làm và… cùng ngủ chung… Nếu anh cảm thấy không hài lòng, không còn thích cô, yêu cô nữa thì cứ trở lại như trước kia… Cô không muốn ràng buộc anh vô chuyện cưới xin nếu sau này bất chợt anh phát hiện ra rằng cô không phải là đối tượng để anh gắn bó suốt đời… Còn ngược lại, sau một thời gian nếu anh quyết định vẫn đi cùng cô tới hết cuộc đời thì cô cùng anh sẽ báo với cha mẹ cô và chú của anh để tổ chức đám cưới cho hai đứa…
Kết thúc những gì đã san sẻ, cô nói rằng cô sẽ đàn cho anh nghe một bản nhạc rất xưa mà cô vốn thích ngay từ thời gian đầu học đàn. Cô muốn tặng anh bản nhạc này như để bổ sung cho những gì còn lại chưa nói được với anh… Cô đứng dậy, hai tay cô ôm nhẹ trên mái tóc anh, cô hôn nhẹ lên đó rồi quay lưng, khoan thai từng bước đi lên lầu…
Hoàng Phong không nói lời nào vì những điều anh nói bây giờ như trở thành vô nghĩa với tâm tình của cô… Anh chỉ ngồi yên lặng nghe cô nói, mỉm cười gật đầu cảm kích, khích lệ cô mỗi khi bắt gặp trong ánh mắt của cô thoáng chút ngại ngần… Vậy thôi… Nhìn theo bóng lưng cô, trong tim anh trào lên một nỗi yêu thương như làm nghẹn thở…
………………………………………………………
Anh bắt đầu hơi mong ngóng vì đã nhiều phút trôi qua mà không thấy cô quay xuống… Vừa nhấp nhổm đứng dậy thì chợt tiếng đàn dìu dặt vang lên từ trên lầu… Lắng nghe chỉ vài nốt nhạc đầu tiên, Hoàng Phong rùng mình vì bản nhạc này cũng là một trong nhiều bản nhạc xưa mà anh thích : Romance D’Amour… Anh như bị thu mất hồn vía, bước chân anh như bị tiếng nhạc thôi thúc bước đi tìm. Anh lần từng bước nhẹ nhàng lên lầu và phát hiện tiếng đàn vĩ cầm réo rắt du dương của cô phát ra từ trong phòng ngủ…
Vừa bước tới khung cửa mở rộng anh khựng lại, vừa ngạc nhiên vừa thích thú… Mỹ Vân trong cái váy đỏ ngang đầu gối say mê với cây đàn gác trên vai… Chưa bao giờ anh nhìn thấy cô mặc màu áo váy màu đỏ mà lại đi chân không như cô bây giờ… Anh như mắc nghẹn đứng sững ngắm nhìn cô gái mà anh một lòng yêu quý… Tâm tình anh hỗn độn thật nhiều thứ…
Tiếng đàn rồi cũng đi tới nốt nhạc cuối cùng, ngân dài và nhỏ dần rồi tắt hẳn… Tay cầm đàn, tay cầm cây arché, Mỹ Vân mở mắt nhìn anh đang đứng lặng giữa khung cửa, cô nhoẻn cười thật xinh đẹp, quay người nhẹ nhàng để cây đàn vào hộp, đóng lại… Vừa đứng thẳng người lên, cô hơi giật mình vì một vòng tay ôm rắn chắc nhưng ấm áp ôm quanh người cô… Hơi thở anh nóng ấm một bên vành tai :
– Mỹ Vân… Hay lắm, bản nhạc này anh cũng thích từ ngày còn là học sinh… Mỹ Vân… Anh yêu em nhiều lắm…
Cô cục cựa xoay người lại ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt đen sâu thẳm nhiều ý… Hoàng Phong nâng cằm cô lên, anh từ từ đưa sát môi mình lại gần đôi môi đỏ mọng đang hé mở như chờ đợi… Anh nhẹ nhàng mút từng cánh môi mềm thật mềm, âm ấm… Một tay anh vòng ra sau đỡ nhẹ gáy cô, tay kia anh vòng xuống dưới để trên vòng eo thon kéo sát vô người mình… Khi đầu lưỡi anh mon men ló ra thăm dò, ngập ngừng một chút rồi len vô giữa hai làn môi cô… Thân hình cô khẽ run nhẹ nhưng hai cánh tay thon trắng ngần lại từ từ đưa lên cao vịn hai bên vai anh như sợ mất thăng bằng… Cô không ngần ngừ mà liền ngậm giữ lưỡi anh lại trong miệng mút nút như lâu ngày nhịn thèm… Khi lưỡi anh rút về và đầu lưỡi cô lại bám sát đi theo lọt qua miệng anh… Anh ngậm nút đầu lưỡi nhỏ mềm thật nhẹ, thật lâu… Bao nhiêu nước miếng ứa ra từ miệng cô anh đều nuốt sạch ngon lành như những giọt mật ngọt… càng hôn thì vòng tay ôm của cả hai càng ghì siết vô nhau nhiều hơn… Không biết tới bao lâu nhưng cũng phải tới lúc thả nhau ra thì cả hai nhìn nhau hổn hển thở như gần chết ngộp…
Hoàng Phong bước lui mấy bước ngắm nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh… Thân trên của cô nổi lên dưới lớp váy đỏ bó sát làm khuôn ngực cô dâng cao, căng tròn… Màu đỏ thẫm của cái váy làm nước da trắng hồng của cô như càng sáng lên dưới ánh đèn… Bầu ngực căng của cô nâng lên hạ xuống phập phồng theo hơi thở nhanh… Tà váy bên dưới lại xòe ra bao quanh đôi chân cô che vừa hết đầu gối, chỉ lộ ra phần bắp chân và đôi chân trần cũng trắng muốt… Đôi má cô đỏ hồng, mắt cô chớp nhanh mắc cỡ dưới ánh nhìn nửa chiêm ngưỡng nửa như muốn cởi cái váy trên người cô ra để được nhìn thân hình cô khi không còn mảnh vải nào… Ngắm nhìn cô chán chê anh bước sát tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, anh thầm thì :
– Mỹ Vân… Anh yêu em…
Cô không trả lời, đôi mắt cô khép lại như một câu trả lời rõ ràng nhất cho anh… Một lần nữa hai đôi môi lại dán chặc với nhau… Cho dù rất yêu cô, nhưng qua nụ hôn và vòng tay ôm siết, phản ứng sinh lý trong thân thể mạnh khỏe của chàng thanh niên sung mãn… Giữa hai chân anh đã cộm lên một khúc gậy thịt cứng ngắc, thỉnh thoảng lại giật nhẹ lên trong từng cơn cảm xúc khi được ôm, được vuốt ve, được hôn người con gái anh yêu từ rất lâu… Khúc cây cứng như gỗ lại nong nóng ép lên bụng dưới Mỹ Vân cũng làm cô kích động cảm giác của thân xác… Những nụ hôn không ngừng, những cái vuốt ve nồng ấm từ lòng bàn tay anh tỏa ra khắp lưng cô, nhất là cái cảm nhận con cặc cứng lên, ép sát lên bụng cô, dù sau mấy lớp vải quần anh và cái váy, cô vẫn nhận rõ những cái giật nhẹ vì kích động của nó trên bụng cô… Hai đầu núm vú cô như sưng lên, một cảm giác râm ran ngưa ngứa cần một sự quan tâm khều gãi, đụng chạm ; nhất là bên trong bụng cô, nơi con cặc anh đang ép lên, hơi nóng từ đâu đó xuất hiện chạy quanh tìm chỗ mong được thoát ra, những giọt nước âm ấm ri rỉ từ nguồn đã xuất hiện như muốn làm dịu bớt cơn nóng nhục cảm này trong người cô…
Hoàng Phong lần mấy ngón tay tìm được cái khóa dây kéo sau lưng cô, anh nhẹ nhàng và chậm rãi kéo xuống tới hết dây kéo, sát bờ lưng thon… Hai bàn tay anh dịu dàng mơn man xoa vuốt khắp tấm lưng trần có làn da trơn, láng và ấm áp… Tiếng rên đột nhiên từ cổ họng Mỹ Vân vọng ra, cô nhích môi ra khỏi môi anh nhưng không phải để tránh đi mà cô úp mặt lên ngực anh, hít thở cái mùi đàn ông nồng đậm đang tỏa ra từ lồng ngực vững chãi, hai cánh tay cô quàng ngang thắt lưng anh… Cô hổn hển hít thở từng cơn ngắn dồn dập như bị ngộp… Khi hai bàn tay anh vuốt lên ngang hai vai cô để kéo vai váy ra khỏi đôi vai mềm cô tự động thả xuôi hai tay cho vai áo rời khỏi người cô… Cái váy đỏ không còn gì níu giữ tuột rơi im lặng xuống chân… Hoàng Phong mở to mắt ngạc nhiên, trong mắt không khỏi ánh lên vẻ thích thú, chiêm ngưỡng và cũng đầy ngập dục vọng…
Bên trong cái váy đỏ thật đẹp, Mỹ Vân không mặc thêm bất cứ một cái gì khác… Thân hình trắng ngần lung linh sáng dưới ánh đèn… Khuôn ngực căng tròn nổi cao với hai đầu núm đỏ hồng đang phập phồng theo hơi thở nhanh hồi hộp của cô… Vòng eo thật nhỏ với cái bụng nhỏ trơn phẳng… Phía dưới là mảnh cỏ đen mượt hình tam giác chúc đầu giữa hai chân cô… Đôi chân dài trắng phau đang khép lại nhưng có một chút run run… Cô cúi mặt nhìn xuống, mắc cỡ đỏ bừng đôi má căng mịn… Anh nâng cằm cô ngước lên, nhìn sâu vô đôi mắt đen long lanh, ánh mắt anh thắm thiết nồng nàn :
– Sao em không…
Cô ngượng ngập ngắt lời anh, giọng cô êm êm :
– Em muốn cho anh Phong thấy tình cảm thiệt sự của em… Em muốn trao cho anh thân thể không còn trong trắng, nguyên vẹn của em cho anh suốt đời… Nếu anh Phong vẫn yêu em và chấp nhận thân thể này, thì tối nay em dành hết cho anh để anh biết là em yêu anh nhiều lắm… có lẽ còn nhiều hơn cả anh yêu em…
Không để cô nói nhiều hơn nữa, anh xúc động choàng tay ôm chặc thân hình trần truồng, ấm nóng và run rẩy của cô… Anh nói nhỏ bên tai cô :
– Không… Anh không nghĩ gì tới những ngày trước đau buồn của em… Anh cảm ơn em đã cho anh thân hình xinh đẹp này… Anh yêu em không phải em có còn nguyên vẹn hay không… anh yêu Mỹ Vân vì bản tính hiền lành, kiên cường của em… Anh yêu em vì em luôn là em… Vậy thôi…
Mỹ Vân đưa tay lần cởi từng nút áo sơmi rồi kéo cái áo ra khỏi người anh. Cô dịu dàng hôn nhẹ từng cái lên vùng ngực chắc nịch… Vừa hôn cô vừa đưa tay xuống thắt lưng anh, mầy mò tháo sợi dây nịt và khóa quần tây… Anh phụ với cô nhanh chóng trút bỏ hết quần áo của mình… Mặc kệ quần áo của anh và cái váy của cô trên sàn nhà, anh cúi xuống bồng cô lên và hướng về phía cái giường rộng của cô… Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm dài trên giường rồi anh cũng nằm dài xuống bên cạnh cô… Anh kề môi mình lên đôi môi cô, lưỡi anh lách vô miệng cô để một bàn tay vuốt nhẹ trên vùng ngực căng tròn của cô, xoa nắn hai bầu vú căng mềm cho cổ họng cô bật lên tiếng rên rĩ nho nhỏ… Bây giờ không cần phải nói gì nữa… Họ hiểu rằng tình yêu của họ phải biểu lộ bằng hành động trân trọng, nâng niu và chăm sóc cho nhau… Mang tới cho nhau những cảm xúc khoan khoái của quan hệ cuối cùng của tình yêu… Mọi lời nói bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa rồi…
…………………………………………………