CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 14
Ông Nam nắm chặc đôi tay run rẩy của Mỹ Vân, ông nhìn sâu trong đôi mắt đen đầy ánh hoảng loạn chưa dứt và đôi vành mi đỏ hoe vì khóc nhiều của cô… Giọng ông tha thiết, trầm ấm và đầy ắp tình yêu thương :
– Cha nói hết với con rồi đó… Bây giờ thì tùy vô cái bản lĩnh dám làm dám chịu của con thôi… Mọi chuyện đối với lão Thanh coi như là đã chấm dứt… Mãi mãi lão sẽ không bao giờ còn dám làm phiền con nữa đâu… Tới gần con lão còn không dám chớ đừng nói gì tới gặp mặt con… Con đừng có hỏi cha đã làm gì lão, cha chẳng làm gì hết, chỉ là vài cách hành xử để lão thấy được đâu là lợi, đâu là hại để lão vĩnh viễn từ bỏ ý nghĩ sẽ gây áp lực, quấy rối con… Dĩ nhiên là cha cũng đã kể lại cho Hoàng Phong biết cái quá khứ không vui của con cho nó biết… vì trong cơn ngủ mê sảng, con đã nói rõ lòng con với nó… con yêu nó nhiều lắm mà, đúng chưa?… Ừ… cha cũng chẳng dại mà nói tới những gì đã có ở phía sau của quan hệ giữa cha và con… Riêng chuyện này thì mãi mãi, cha và con sẽ không bao giờ được phép cho nó biết, kể cả với mẹ con… Con nhớ chưa…
Lặng yên một lát như để cho những lời của ông thấm vô trí não cô, và ánh mắt cô cũng đã sáng lên được một chút, ông nói tiếp :
– Chút nữa Hoàng Phong sẽ tới đón con đi dạo vòng vòng, cho con tới chỗ nào mà con thích để lòng con nhẹ nhàng, thoải mái nhất… Cha cho nó nghỉ nguyên ngày hôm nay chỉ để phục vụ cho con gái cha… Con cứ vui vẻ mà đi chơi với nó… Và rồi, cha cũng để cho con một thời gian để quyết định việc sắp tới… Cha mệt mỏi rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi bên cạnh mẹ con… Cha sẽ làm thủ tục chuyển giao toàn bộ gia sản, quyền hành hoàn toàn cho con, sau đó cha sẽ tổ chức đám cưới cho con với Hoàng Phong, nếu con thiệt lòng yêu nó và muốn lấy nó làm chồng… Nhưng nếu con không muốn cha cũng không ép buộc con… Riêng cha, cha tin nó… Cha biết nó sẽ yêu thương và tôn trọng con gái của cha, nó sẽ giúp con làm cái tài sản mà cha giao cho con sẽ toàn vẹn và tích lũy thêm nhiều hơn… Cái này cha để tùy con…
Ông ôm đầu cô rồi hôn rất thắm thiết lên vầng trán cao trắng trẻo của cô :
– Bây giờ con gái đi vô tắm rửa, trang điểm cho xinh đẹp lên rồi sửa soạn… Chắc nó cũng sắp tới rồi đó… Đi đi con…
Mỹ Vân xúc động để hai hàng nước mắt tự động lăn dài trên má, cô gục đầu vô ngực ông, nức nở :
– Cha… con cảm ơn cha nhiều lắm… Con hứa sẽ cố gắng bình thường trở lại… Con nghe lời cha hết, cái gì cha biểu con cũng nghe… nhưng mà…
Cô ngập ngừng một chút và ông Nam thì cũng không hỏi gì, ông muốn để cô tự nói… Cô hít một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vô mắt ông :
– Chuyện của con với anh Phong… cha cho con… một năm nữa… được không cha?… Con muốn có thời gian để suy xét lại lòng mình… cũng như thêm thời gian để ảnh cũng suy nghĩ coi có thể chấp nhận được con người của con không, cha à…
Ông Nam nhíu mày suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu :
– Ừ… con nói cũng đúng… nếu phải duyên phải phận với nhau thì thời gian một năm cũng chẳng là gì hết… cha đồng ý… Giờ con gái cha lên sửa soạn đi… Nhớ lời cha dặn… ngẩng cao đầu mà sống…
Nhìn theo dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng của con gái nuôi… Chỉ một thoáng thật nhanh, ông lại ước ao được trẻ lại vài chục tuổi… Không hiểu sao, từ khuôn mặt, giọng nói, tới cả dáng đi, Mỹ Vân giống y như người vợ ngày xưa đã mất của ông… bà cũng là mối tình đầu thời sinh viên của ông…
………………………………………………
– Phong à, chuyện của Mỹ Vân bác nói hết cho con nghe rồi, và bác biết hai đứa cũng có cảm tình dành cho nhau, chỉ có điều là chưa có chính thức bày tỏ cùng nhau… Bác thì hoàn toàn ủng hộ con và con gái bác, cho dù nó chỉ là con nuôi nhưng bác yêu thương nó còn hơn chính bản thân bác nữa… tài sản của bác có thể tiêu hao đi, mất đi nhưng bác trăm ngàn lần không muốn Mỹ Vân tổn thương dù chỉ một chút xíu… Phần con, từ những ngày đầu gặp con cho tới bây giờ, một thời gian dài tròm trèm ba năm đủ để bác hoàn toàn tin cậy vô con như chính người ruột thịt của mình… Nay mai bác sẽ giao toàn bộ công việc, tài sản bác chắt chiu có được và quyền điều hành lại cho Mỹ Vân, bác trông cậy hết ở con… Mỹ Vân có làm cho bác yên lòng và hãnh diện hay không hoàn toàn là do con… Con phải ở bên cạnh nâng đỡ, hỗ trợ nó còn hơn cả lâu nay con làm cho bác… Con hiểu hết ý bác chưa?…
Hoàng Phong ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe nỗi niềm của ông, cũng như trách nhiệm mà ông giao cho anh… Một phần anh mừng rỡ vì ông muốn chuyện của anh và Mỹ Vân thành sự, nhưng một phần anh lại lo lắng nhiều thêm, vì anh hiểu trong tương lai, chỉ cần anh sơ sẩy một chút, vô tâm một chút… công việc làm ăn kinh doanh có sự cố thì trách nhiệm của anh vô cùng lớn… Kể cả khi Mỹ Vân đồng ý nhận anh làm chồng… Một nỗi cảm kích dâng lên làm cổ họng anh nghẹn lại :
– Dạ… con hiểu hết ý bác… Mà con cũng chân thảnh cảm ơn bác… Bác đã giúp đỡ cho chú con có được công ăn việc làm, lại trả lương gấp mấy lần thu nhập khi chú con chạy taxi nữa… Con không biết nói sao để bày tỏ với bác sự biết ơn của gia đình chú con và con… nên con hứa với bác, con sẽ mãi mãi coi Mỹ Vân như chính người thân của mình… Tài sản, sự nghiệp, công việc của bác, của cổ như chính của con… con sẽ hết lòng bảo vệ, giữ gìn và làm cho ngày càng tốt hơn…
Ông Nam cười sảng khoái, khoát tay :
– Ơn nghĩa gì… chẳng qua sắp tới bác cũng sẽ về trên đó nghỉ ngơi, già rồi tay lái không còn vững nên để chú con lái xe cho, giải quyết được công việc của cả hai bên mà… Còn chú Ba thì phải ở dưới này, gia đình chú Ba ở đây, nhiều khi con vướng bận công việc không chở Mỹ Vân được thì có chú Ba lái xe chở nó đi… Con thấy vậy được không?…
– Dạ được. Bác tính trúng suy nghĩ của con… Con cảm ơn bác…
Vừa lúc đó thì Mỹ Vân đã xuống tới nơi. Cô đơn sơ và giản dị trong một bộ áo váy liền thân vải xanh nhạt xuống quá đầu gối, dù vậy, khuôn ngực no tròn vẫn căng lên dưới làn vải thật cân đối… Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ cho dù cô không cầu kỳ trang điểm, chỉ một lớp son nhẹ trên đôi môi đầy đặn mà thôi…
Ông Nam đứng dậy :
– Rồi đó, nó xuống tới rồi… Con chở nó đi chơi lòng vòng cho nhẹ nhàng thoải mái đi… Ngày mai cha sẽ bắt đầu giao lại từng phần công việc cho con nên hôm nay con cứ đi chơi với Phong và vứt hết lo buồn, suy nghĩ u ám ngoài đường đi, nghe không?…
Mỹ Vân liếc nhìn Hoàng Phong, hai má cô hồng lên, cô mím môi gật đầu rồi cả hai chào ông Nam quay người đi ra ngoài… Nhìn theo bóng hai người trẻ tuổi, ông thầm hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn như ước nguyện của ông…
Bên bờ hồ trải đầy nắng ấm trên thảm cỏ cây xanh mượt mát mẻ của một quán nước gần gũi với thiên nhiên… Bên cái bàn kê sát bên bờ hồ, mặt nước gợn sóng lăn tăn rất đỗi bình yên và ấm áp… Hoàng Phong nắm đôi tay trắng trẻo, mềm dịu của cô gái hay kéo đàn vĩ cầm… Anh nâng đôi bàn tay tài hoa trong lòng bàn tay, nâng niu như sợ làm nó đau… Anh nhìn sâu vô đôi mắt đen láy, lung linh của Mỹ Vân… Giọng anh ấm áp, tràn ngập xúc cảm :
– Anh không biết là Vân nghĩ gì về anh, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp em ở siêu thị năm đó… Khuôn mặt này của em đã in sâu trong tâm trí anh… Chừng đó thời gian, ừ… gần năm năm rồi, anh vẫn không quên được nét mặt của em lúc đó, rồi anh hiểu là cuộc đời này của anh, anh muốn có em… Anh hiểu em đã trải qua những khắc nghiệt, cay đắng của cuộc sống… anh cũng giống như bác Nam, luôn tin là em sẽ vượt qua tất cả… anh không cần quá khứ đau lòng của em… anh cần Mỹ Vân của hiện tại, Mỹ Vân của tương lai… Cô gái có đôi tay xinh đẹp luôn cho anh nghe và thấm thía những âm thanh của cuộc sống… Dù vui, dù buồn những âm thanh đó cũng sẽ đọng lại trong tâm trí anh như chính em, chính con người của em…
Mỹ Vân nao nao cảm động, nhưng cô vẫn chưa quên được nỗi niềm của quá khứ :
– Nhưng… em thấy mình không còn nguyên vẹn, trong lành để đón nhận anh… Em không muốn nhìn thấy anh làm người thiệt thòi khi anh ở bên cạnh em… Em…
Hoàng Phong lắc đầu, miệng anh nở nụ cười hiền lành. Anh đưa một ngón tay lên chận trên đôi môi cô :
– Không… Anh không cảm thấy mình thiệt thòi… Anh nói rồi, anh không cần và cũng không nghĩ tới những ngày u ám đã qua của em… Anh không cần biết cái cô Mỹ Vân của ngày hôm qua là ai, làm gì… Anh chỉ cần Mỹ Vân của hiện tại và tương lai mà thôi… Trong lòng anh bây giờ chỉ có em… và anh cũng chỉ mong trong lòng em rồi sẽ có anh… Với anh vậy là đủ rồi…
Mỹ Vân đủ thông minh và cảm tính để hiểu được tấm lòng của Hoàng Phong, cô không nói gì nữa… Sự cảm kích quá lớn nên cô không nghĩ ngợi gì thêm được, cô mặc kệ những ánh mắt có thể nhìn thấy hành động của cô, cô gục đầu lên vai anh, nghẹn ngào :
– Anh…
Hoàng Phong ôm nhẹ bờ vai thon, vỗ nhè nhẹ :
– Ừ… anh đây… có anh đây mà…
Nhưng cũng ngay lập tức cô nhoài người ngồi thẳng dậy. Tới lượt cô nắm lấy tay anh, giọng cô êm nhẹ nhưng rõ ràng :
– Anh Phong cho em một thời gian nữa nghe… Em muốn có thêm thời gian để suy nghĩ thêm và để chuẩn bị trong lòng để đón nhận anh… được không, anh?…
Anh mỉm cười độ lượng, nhìn cô bằng ánh mắt vui thích và đằm thắm :
– Ừ… em cứ làm theo ý em… anh chờ em bao nhiêu lâu cũng được… Anh chỉ muốn Mỹ Vân luôn nhớ là anh yêu em… anh chỉ có muốn ước muốn duy nhất là rồi em cũng sẽ đón nhận anh… yêu anh… Anh sẽ được sống suốt đời bên cạnh em… bảo vệ em và mang tới cho em mọi ngày bình yên, hạnh phúc…
Cô lại dựa đầu lên ngực anh, thầm thì :
– Dạ… em cảm ơn anh…
Mặc kệ có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó, công khai có, lén lút có và có cả những ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái… Bởi hình ảnh một cô gái xinh đẹp dễ thương như Mỹ Vân đang ôm chặc vòng tay quanh người một chàng trai cũng cao lớn, cuốn hút như một vị thần bảo vệ người yêu… Nhìn họ thật xứng đôi… Hoàng Phong ôm cô gái nhỏ trong lòng, mũi anh hít nhẹ mùi thơm từ mái tóc cô, hai bàn tay nắn nhẹ bờ vai và vuốt ve nhẹ nhàng bờ lưng thon mềm của cô… Anh có một linh cảm rất hạnh phúc và bình an… Anh có một cảm nhận mơ hồ nhưng chắc chắn rằng Mỹ Vân rồi sẽ mãi mãi cùng nắm tay anh trong suốt quãng đời sắp tới…
Ngày cuối tuần, ăn cơm chiều xong, ông Nam đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Hoàng Phong lái xe tới đưa ông ra sân bay. Tối nay ông phải về với Lệ Minh, nàng không nói gì nhưng ông Thành là chú ruột của Hoàng Phong, tài xế mới mà ông nhận làm lái xe cho vợ chồng ông ở trên nhà không im lặng được. Ông Thành báo cho ông biết Lệ Minh đang bị đau sốt rất nhiều, là đàn ông và là người làm thuê, ông khó có thể gần nàng nên đành phải báo cho ông Nam…
Ông quay qua Mỹ Vân đang xớ rớ bên cạnh, vỗ nhẹ lên má cô :
– Con ở lại dưới này phụ thằng Phong cho xong hết công việc dở dang đi… cha về với mẹ mấy bữa… Đừng có sốt ruột… Để cha về coi mẹ ra sao rồi hôm nào con xong xuôi hết công việc cha biểu nó đưa con về chơi với mẹ mấy bữa… Nghe chưa…
Nghe mẹ bị đau, Mỹ Vân rất lo nhưng ông Nam lại muốn cô phải hoàn thành hết các việc mà ông đã giao lại cho cô, giấy tờ thủ tục thì luật sư của ông đã làm xong hết rồi… Ngày mai cô chỉ cần đi cùng luật sư tới các cơ quan hữu trách để ký một số giấy tờ là cô chính thức trở thành người đứng đầu và sở hữu toàn bộ các công ty kinh doanh mà ông Nam làm chủ lâu nay… Ông cũng chính thức nghỉ ngơi bên Lệ Minh để con gái kế tiếp làm chủ thay ông… Nghe ông nói, khuôn mặt cô phụng phịu :
– Cha… con biết… nhưng mà con lo cho mẹ… Hay là cha bàn với mẹ kiếm người giúp việc, dọn nhà, nấu ăn đi, cha…
Ông Nam cười, lắc đầu :
– Bộ cha không mấy lần bàn chuyện này với mẹ con sao!… Bả không chịu… Bả nói bả đang còn khỏe, việc dạy đàn cho tụi nhỏ một tuần có mấy tiếng đồng hồ… Thuê người làm bả thành ở không nên bả dứt khoát không cho cha thuê người làm…
– Con chỉ sợ mẹ ham việc rồi đuối sức, dễ đau ốm, bịnh hoạn lắm cha…
– Ừ… cha biết, nhưng từ giờ trở đi cha sẽ thường xuyên ở bên cạnh mẹ, để cha coi ngó tình hình ra sao rồi cha tính, con gái yên tâm…
Vừa lúc đó có ánh đèn xe quét ngang qua cửa nên cả hai cha con đều biết là Hoàng Phong đã lái xe tới. Ông Nam muốn buổi tối để chú Ba tài xế nghỉ ngơi nên kêu Phong lái xe chở ông ra sân bay…
…………………………………………………
– Phong…
– Dạ…
– Chuyện con với bé Vân tới đâu rồi?…
– Dạ, gần xong rồi bác… Ngày mai, con để Vân vừa nghỉ ngơi vừa tự đi thực tế mấy gian siêu thị lớn nhỏ của nhà mình để làm quen với cách bố trí phòng ốc làm việc, vừa làm quen với nhân viên… chắc cũng phải ba ngày mới lướt qua một lượt mấy chỗ à…
Ông Nam bật cười sảng khoái, đưa tay vỗ lên lưng ghế tài xế :
– Cái thằng… bác có hỏi mày cái chuyện công việc đâu… Ý bác là chuyện tình cảm của con với bé Vân à…
Hoàng Phong đỏ tai cười lảng :
– Hì… con tưởng… Cũng vậy à bác… Bé Vân vẫn chưa nói năng gì chuyện đó… dù mấy tháng rồi con để ý thấy cổ cũng có thay đổi tốt hơn, vui vẻ hơn và không bao giờ từ chối mỗi lần con rủ đi uống nước hay đi ăn… nhưng mà…
– Sao?…
– Con sốt ruột, bác Nam à…
– Khà khà… mày sốt ruột một thì bác đây nóng ruột mười… Bác nói thiệt, bác coi mày như con trai nên bác ủng hộ hai tay chuyện con với bé Vân thành vợ chồng… Nhưng cũng đúng, hôn nhân phụ thuộc vô phụ nữ nhiều lắm con… Họ đồng ý thì sau này họ mới toàn tâm toàn ý yêu thương, chăm sóc chồng con và gia đình hết lòng được… chớ nếu có áp lực, sau này họ dễ tự trách rồi dễ lạc đường xa lối lắm… Thôi thì con cứ phải ráng một thời gian nữa đi… Hồi trước nó hứa với bác là cho nó một năm… nhưng cái kiểu này chắc nay mai là nó trả lời với con thôi… cố mà lấy lòng nó cho nhiều vô… phụ nữ yêu bằng lỗ tai mà con…
– Dạ…
Sự im lặng chợt phủ đầy trong lòng chiếc xe hơi đang lăn bánh về hướng sân bay… Hoàng Phong và ông Nam đều có những suy nghĩ riêng tư của mình khi nhắc tới Mỹ Vân…
Phần Hoàng Phong, anh biết trong lòng Mỹ Vân đã thầm đón nhận anh nhưng có lẽ cô chưa hoàn toàn vứt bỏ được những tháng ngày u ám, cay đắng của quá khứ nên chỉ còn một điều duy nhất là được hôn cô thôi thì cô vẫn chưa sẵn lòng… Có vài lần nhìn ngắm cô rồi không dằn được, anh đã kéo cô lại muốn hôn cô, nhưng cô rất dịu dàng, đưa ngón tay lên chận ngang môi anh, mỉm cười rất dễ thương :
– Chưa… em chưa sẵn sàng nhận nụ hôn của anh…
– Anh xin lỗi… nhưng…
– Đến đúng lúc… không chờ anh muốn… em sẽ tự mình… hôn anh… hiểu chưa?… Chờ em thêm ít thời gian nữa đi…
Vậy là Hoàng Phong đành phải chấp nhận, anh không muốn ép uổng cô, dù chỉ là một nụ hôn…
Phần ông Nam, ông sốt ruột hơn Hoàng Phong bội lần, bởi thâm tâm ông muốn khi ông còn khỏe mạnh, ông sẽ được nhìn thấy và bồng bế đứa con của ông mà Mỹ Vân sẽ mang thai cho ông… Ước vọng duy nhất của ông trong những ngày tháng còn lại là vậy thôi… Đã nhiều lần Lệ Minh muốn sinh con cho ông và ông cũng đã xuôi lòng… nhưng hình như trời bắt ông phải chờ đợi nên mãi hoài mà nàng vẫn không thể có bầu… Cuối cùng, cả ông và nàng mới biết do từ phía Lệ Minh mắc chứng lạnh tử cung nên không thể thụ thai được… Đành phải chịu vậy thôi… Mà vậy thì càng làm ông mong muốn đám cưới của Hoàng Phong và Mỹ Vân mau mau diễn ra cho rồi…
……………………………………………………
Ông Nam hối Hoàng Phong quay về không cần phải chờ ông bay… ông sợ đường xa cho dù chỉ mới hơn bảy giờ tối… Giúp ông kéo cái vali vô tới phòng chờ xong thì anh đành chào ông quay về…
Trời bỗng đột ngột đổ một cơn mưa lất phất trái mùa, cho dù không đến nỗi nhưng chính cái kiểu mưa không lớn làm mặt đường nhựa đầy bụi lại trở nên trơn trợt một cách đáng sợ… Nhất là đối với những người đi xe hai bánh… Đang nghĩ tới chuyện đó trong đầu thì y như rằng, một chiếc xe máy chạy phía trước anh chợt loạng choạng rồi ngã ập sát bên vỉa hè… Đang chạy chậm nên anh dễ dàng dừng xe lại ngay phía sau chiếc xe đang nằm ngang trên lề đường, một bóng người đang luống cuống với chiếc xe mà chưa làm gì được bởi vướng víu cái áo mưa cánh dơi lùng phùng… Anh mở cửa xe bước xuống để giúp người đi xe máy một tay…
Dưới ánh đèn pha của xe hơi, anh loáng thoáng thấy khuôn mặt người đi xe máy là con gái có nét quen quen nhưng chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ lật đật phụ nâng chiếc xe lên… Dựng chân chống cho chiếc xe ngay lập tức anh phát hiện là do cái bánh xe trước bất thình lình không còn chút hơi nào nên tay lái không giữ được, đã vậy đường lại trơn nên người lái xe giật mình thắng gấp…
Bên tai anh chợt vang lên giọng nói nhẹ và trong veo :
– Cảm ơn anh…
Nghe tiếng nói có chút quen quen, Hoàng Phong nhíu mày, che bớt ánh đèn pha xe hơi nhìn kỹ khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, anh ngập ngừng dù thấy khuôn mặt cô gái rất quen :
– Không có gì đâu… Em có sao không?…
– Dạ không sao… em kịp chống chân… nhưng cái xe nặng quá… em giữ không được… cảm ơn anh Phong…
Anh ngạc nhiên :
– Ủa… sao em… biết anh?…
Tiếng cười nhẹ ngân lên :
– Anh quên em chớ em không quên anh… Em là Thanh Thảo, là y sĩ ở bệnh viện…
Anh vỗ lên trán mình :
– A… anh nhớ rồi… hèng chi thấy quen quen mà anh chưa dám hỏi… Được rồi, để anh coi thử cái xe này bây giờ phải làm sao?
Ngó quanh anh thấy có một tiệm sửa xe gần đó nhưng hình như họ đang thu dọn đồ nghỉ ngơi… Hoàng Phong lật đật chạy tới…
Một chặp sau, anh quay lại nói với Thanh Thảo :
– Họ nghỉ làm rồi nhưng họ đồng ý để mình gửi xe lại, sáng mai họ làm sớm… Bây giờ vầy đi… Anh dắt xe em tới gửi để mai họ kiểm tra rồi sửa cho em… Anh chở em về nhà, sáng mai em quay lại đây lấy xe… được không?…
Thanh Thảo bặm môi suy nghĩ rồi đành phải gật đầu, bởi nhà cô cũng còn xa mới về tới… Chỗ này lại lạ lẫm, cô không quen đường cho lắm… Vậy là cô đành để cho Hoàng Phong giúp cô cởi cái áo mưa rồi mở cửa xe cho cô chui vô…
Thì ra Thanh Thảo không phải ở khu vực gần đây, tối nay cô chạy xe vô sân bay để đưa một người bạn thân từ nhỏ theo gia đình đi định cư… Hỏi ra thì nhà cô lại ở cách khu nhà dành cho nhân viên của công ty ông Nam chỉ vài trăm mét, ở khuất phía sau một vòng cua, trên một mảnh đất mà cha mẹ cô còn giữ lại được mặc kệ chung quanh người ta bán mua theo từng cơn sốt đất… Ngồi chăm chú lái xe và nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng Hoàng Phong lại lén lút hít mạnh một hơi thở vì cái mùi thơm của con gái cứ thoảng bay vô mũi anh… Mùi hương thơm con gái kỳ lạ cứ làm anh nôn nao, suy nghĩ về cái chuyện gì đó đâu đâu…
……………………………………………………
Hoàng Phòng tấp xe đậu sát bên một hàng rào đầy cây xanh, anh bước xuống xe đi nhanh qua mở cửa cho Thanh Thảo… Thật bất ngờ, khi cô bỏ một chân ra ngoài và bước luôn chân còn lại xoay người tính chui ra thì hình như chân cô bị đau nên làm cô hơi chùng chân mất thăng bằng loạng choạng muốn té thì may mà anh đứng sát cô nên kịp thời đỡ lại… Nhìn khuôn mặt cô hơi nhăn nhó dưới ánh đèn đường hắt lên, anh cảm thấy có lẽ cô rất đau nên ân cần quan tâm :
– Chết… em sao vậy… cái chân có vấn đề, đúng không? Vậy mà hồi nãy lại nói không sao… Được rồi, chờ anh đóng cửa xe cẩn thận, anh dìu em vô nhà… thiệt tình…
Nghe anh lèm bèm trách móc nhưng âm giọng không có vẻ gì là giận dữ mà biểu lộ sự quan tâm rất chu đáo nên trong lòng cô bất giác run run vì cảm kích… Từ ngày ra trường rồi vô làm việc ở bệnh viện, cô chưa hề quen một chàng trai nào để có thể được ân cần quan tâm chăm sóc như vậy, cho dù cô rất xinh đẹp, vui tính và rất ngọt ngào… Có lẽ là tại cô… Khi còn là sinh viên cô đã một lần bị lừa gạt tình cảm bởi một anh chàng nhân viên văn phòng đẹp trai, miệng mồm như mật ngọt… sau nhiều ngày tháng nghe hắn dụ dỗ quấn quýt trong những căn phòng nhà nghỉ tới rã rời và thiệt nhiều đam mê… Tới ngày ra trường cô mới phát hiện hắn đã có vợ con ở quê… Hèng chi lúc nào hắn cũng lén lén lút lút, mượn cớ sợ nhiều người biết ảnh hưởng tới việc học hành của cô… Từ đó cô như con chim hụt một lần tên bắn, sợ cả cành cây cong… Nhưng mà, tối nay sao cô lại được gặp anh chàng đẹp trai, ân cần này… Cho dù lúc biết anh ở bệnh viện mấy tháng trước cũng có một thoáng cô có ấn tượng rất tốt đẹp với anh chàng…
Cô lóng ngóng, vừa đau vừa mắc cỡ :
– Ui… em không biết… lúc đó em không thấy đau… chắc bị đụng cái gì vô bắp chân thôi anh… Vô nhà bóp dầu chắc hết… em… xin lỗi…
– Hừ… lỗi với phải… Vịn tay anh, đi được không?… hay là… anh bồng em…
Biết anh chỉ nói giỡn nhưng cũng làm cô giật mình, đỏ bừng cả má… Cô vịn tay lên cánh tay anh đưa ra từng bước cà nhắc đi vô nhà…
………………………………………………………