CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 10
Ông Nam quay về trước để lo công chuyện làm ăn và cũng để chuẩn bị ký hợp đồng với Hoàng Phong. Ông cho anh một tháng để sắp xếp, bàn giao công việc ở nơi hiện tại. Phần Mỹ Vân, ông dặn cô sau khi quay về ông sẽ có một số việc cần cho cô biết nhưng cứ ở chơi với mẹ cho đến hết kỳ nghỉ hè…
Từ hôm ông Nam đi thì hai mẹ con Lệ Minh ngủ chung với nhau trên cái giường rộng trong phòng nàng. Đã quyết đinh gắn bó phần đời còn lại với nàng nên ông Nam đã rất nhanh thuê mướn một công ty chuyên về sửa chữa trang trí nhà cửa lên thiết kế sửa sang lại ngôi nhà mẹ con nàng đang ở, cho dù chính thức đây là tài sản riêng của Mỹ Vân. Nhưng cô cảm thấy cuộc sống bây giờ là quá đỗi hạnh phúc và bình yên nên cô gần như chẳng cần tới những cái gọi là vật chất… Không phải là cô lập dị hay giàu có gì, mà trong suy nghĩ của cô, bây giờ cô vẫn có mẹ, dù không phải là mẹ ruột ; lại còn có một người cha nuôi quá đặc biệt… Chuyện trước mắt của cô là học cho xong ba năm đại học nữa rồi mới lo nghĩ chuyện khác… Ông Nam đã chính thức làm chồng của mẹ cô, thì cô cũng phải lấy chồng thôi… Nghĩ tới chuyện lấy chồng, tự nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng Hoàng Phong… Cô đỏ mặt khi nhớ tới chuyện tối hôm trước, khi tình cờ nhìn thấy cha mẹ cô làm tình với nhau, cô về phòng nghĩ tới anh… Trong giấc mơ tối đó cô lại thấy anh và cô nắm tay nhau đi sâu vô một khu rừng mát mẻ, khỏa thân cho nhau rồi cuồng nhiệt trao nhau thân xác… Lúc mà cô chuẩn bị lên tới đỉnh cao của cuộc làm tình hoang dã, cuồng dại thì anh chợt đứng dậy bỏ đi mất… Cô tiếc nuối giật mình tỉnh giấc mới phát hiện bàn tay cô ụp gọn trên vùng mu mình… Dâm dịch thấm ướt lớp vải váy ngay nơi cô úp bàn tay lên…
Hai mẹ con dậy đã lâu nhưng lười biếng chưa chịu ra khỏi giường… Nói chuyện tào lao một hồi, chợt Mỹ Vân quay qua ôm ngang qua vùng bụng có chút nẩy ra của mẹ, cô thầm thì :
– Mẹ…
Nắm bàn tay thon nhỏ mềm dịu của con gái, Lệ Minh ậm ừ :
– Gì, con?
– Cha có làm… mẹ thích không?…
– Làm gì?… Mẹ thích… là sao?…
– Là… chuyện hai người… ở trên giường á…
Lệ Minh giật mình, hai má nàng nóng lên, vỗ nhẹ lên bàn tay con gái đang mân mê trên bụng :
– Hừ… con nít… hỏi chuyện người lớn làm gì… lo học đi…
Mỹ Vân cười thầm : “Mẹ cứ coi mình là con nít… trước khi cha đút cặc vô lồn mẹ thì không biết cha đã đụ con bao nhiêu lần… mẹ này cứ tưởng mình mới mười mấy tuổi…” Cô tằng hắng một tiếng, tủm tỉm cười :
– Mẹ… Con lớn rồi nhe… gần hai mươi hai rồi đó… bạn con có mấy đứa lấy chồng, có con rồi nhe… Lúc nào mẹ cũng coi con như con nít…
Lệ Minh bật cười :
– Ừ… thì cô lớn rồi… coi mà lấy chồng đi… mẹ cũng thèm có cháu ngoại rồi đó…
Mỹ Vân lại được cơ hội chọc ghẹo nhây hơn :
– Ơ… mẹ đó… con thì chưa biết khi nào mới có chồng… còn mẹ bây giờ có cha rồi… Mẹ… mẹ nói cha cho mẹ một đứa đi… con cũng thích có em mà… hay đó… Mẹ bầu đi mẹ…
Lệ Minh nhoài người dí ngón tay lên đầu con gái :
– Thôi đi, đừng có nói tào lao… mẹ già rồi, bầu bì, sinh đẻ không có tốt… Giờ chỉ chờ con ra trường lấy chồng là mẹ có cháu bồng…
Mỹ Vân chợt nghiêm mặt như chưa hề đùa giỡn :
– Mẹ… mẹ thấy anh chàng quản lý mới của cha ra sao?
Lệ Minh nháy mắt, tới phiên nàng trả thù con gái :
– Nè… đừng có nói là mê trai rồi nhe… đang còn đi học nhe… cha con không có ưng đâu à…
Hai má Mỹ Vân hồng lên, đôi mắt cô long lanh, cô mỉm cười mắc cỡ :
– Thì con đâu có nói là con đòi lấy chồng liền bây giờ đâu… chỉ có điều là con thấy anh chàng đó cũng… hay hay…
Mẹ cô dồn cô vô chân tường :
– Hay hay là sao?
– A… con không biết… con chỉ thấy hay hay… là hay hay…
Lệ Minh ngồi lên, mặc kệ cái váy ngủ tuột một bên dây đeo để lộ hẳn một bầu vú tròn căng trắng ngần với đỉnh núm màu đỏ sẫm, nàng vuốt ve lên má con gái :
– Mẹ nói giỡn vậy thôi chớ nếu con có yêu thì cứ yêu, chỉ có điều qua một thời gian ở bên cạnh cha con, mẹ hiểu ổng dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con… tài sản của ổng cũng không tiếc, ông nói sẽ để lại hết cho con… Mai mốt đây khi con đủ khả năng nắm được toàn bộ công việc, ổng sẽ về đây ở, nghỉ ngơi với mẹ… Ổng cũng mong tới đó con sẽ lấy chồng, đẻ cho ổng mấy đứa cháu ngoại là được rồi… Cho nên, mẹ nghĩ, nếu anh chàng Hoàng Phong này thật sự là người trung thực, đàng hoàng và có tài thì với tài sản và công việc kinh doanh của cha con, cộng với tài quản lý giữ gìn của anh chàng này… thì nếu con yêu thích và thành vợ chồng cũng có cái hay à con…
Mỹ Vân mắc cỡ vùng dậy, cô ôm cứng thân hình ấm nóng của mẹ, dụi đầu lên bầu ngực êm ái, thủ thỉ :
– Con cũng chưa biết ra sao… Nhưng chưa gì mà mẹ làm một tràng nghe mà bắt sợ… trách nhiệm con lúc đó bự vậy hả mẹ?…
Nàng vỗ vỗ lên đầu con gái :
– Chớ sao nữa… hồi nãy kêu là mình lớn rồi mà… chuẩn bị đi con… tới đó lo làm mà nuôi cha, nuôi mẹ…
Hai mẹ con đang chuyện trò sôi nổi thì điện thoại Mỹ Vân để trên đầu bàn ngủ chợt đỏ chuông. Cô ngoái đầu lại, đang nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện trên điện thoại… Cô cầm lên chần chừ chưa muốn nghe… Lệ Minh thắc mắc :
– Sao con không bắt máy? Cha con gọi sao?
Cô lắc lắc đầu, đôi má chợt đỏ hồng, cô tủm tỉm cười, đưa màn hình điện thoại cho mẹ nhìn thấy tên người gọi : Hoàng Phong… Nàng lật đật ra hiệu cho cô nghe đi…
– Alô… Mỹ Vân nghe ạ…
Không hiểu bên kia nói gì mà cô chớp chớp mắt, liếc nhìn Lệ Minh… rồi trả lời :
– Dạ được… em còn ở đây, hết tuần mới về dưới với cha em… Dạ… khoảng nửa tiếng nữa em tới… Dạ… chào anh…
Lệ Minh hất cằm ra ý hỏi. Cô ngượng ngùng, e ấp :
– Mẹ… anh Phong mời con đi ăn sáng, uống café… Mẹ nghĩ sao, có nên đi không?…
Nàng bật cười :
– Thôi đi cô… còn bày đặt hỏi ý mẹ… Nhận lời người ta, hẹn nửa tiếng nửa mà giờ còn hỏi mẹ có nên hay không?… Bộ mẹ nói không thì con không đi chắc…
Mỹ Vân lúng túng, cô không biết làm cách nào khác hơn là… dụi đầu vô ngực mẹ lần nữa :
– Vậy, con tắm rửa nhanh rồi thay đồ đi nghe mẹ… Chút xíu là con về…
Lệ Minh nắm tay con gái kéo lại :
– Khoan… Nghe mẹ dặn nè… Sẵn dịp này con để ý tìm hiểu coi thử, anh chàng này có thật sự đơn sơ trong sáng… không có ý đồ gì khác không… nghe …
– Mẹ, cha tìm hiểu kỹ rồi mà…
– Không phải ý mẹ như vậy… ý là con để ý coi anh chàng này có ý đồ gì trong chuyện làm quen với con sau khi biết con là con gái của sếp tương lai của anh ta không đó…
– Dạ… con hiểu ý mẹ… con đi tắm đây…
Nhìn con gái tung tăng lướt ra khỏi phòng trong cái váy ngủ như một con bướm nhỏ, lòng Lệ Minh rộn ràng và hạnh phúc… Nàng tin rằng cho dù Mỹ Vân không là con gái ruột của mình nhưng qua một thời gian dài xa nhau, giờ thì con nhỏ đã trở về bên cạnh nàng… Nàng có cảm giác nó như con gái ruột của chính màng… Không những vậy, nó còn đem về cho nàng một tình yêu lạ kỳ… Đã có nhiều đêm tự hỏi bản thân, nàng hiểu ra rằng chưa bao giờ nàng yêu Nguyễn Thế như nàng yêu ông Nam bây giờ…
Cuộc sống sau một thời gian dồn dập những biến cố rồi cũng quay trở lại nhịp điệu bình thường… Sau những ngày ở bên cạnh mẹ Lệ Minh, hai mẹ con đã trở thành gần gũi hơn bao giờ hết… Thật sự thì chính Lệ Minh là người thay đổi nhiều nhất… Nhờ có tình yêu của ông Nam mà nàng nhận ra tình nghĩa mới quan trọng, tiền bạc vật chất chỉ là phương tiện cho con người sống tốt hơn chớ không phải là cái quyết định nên bản chất và cách sống của mỗi con người… Và từ đó nàng nhận ra cái cách nàng bắt Mỹ Vân phải chơi đàn ở những nơi có nhu cầu để lấy tiền mà không nghĩ tới chuyện cho cô học nữa là một cách ích kỷ… Và chính cái cách đối xử không oán hận của cô dành cho nàng càng làm sự thay đổi trong nàng nhiều hơn… Dù biết nàng không phải là mẹ ruột, biết người anh trai của nàng góp phần trong cái chết oan ức của cha mẹ ruột, nhưng cuối cùng cô vẫn nặng tình nặng nghĩa nghĩ tới công lao nuôi dưỡng của nàng nên cô đã chấp nhận và coi nàng như mẹ ruột của mình… Đây chính là điểm đánh động mạnh nhất lên suy nghĩ và trái tim của Lệ Minh… Chính vì vậy nên sau khi cô quay về với ông Nam để tiếp tục năm học mới, nàng luôn nhớ con gái Mỹ Vân của mình…
Tuần nào ông Nam cũng lên ở với Lệ Minh vài ngày… Ông thật sự yêu nàng như yêu chính người vợ đã mất… Không phải chỉ vì nàng vẫn còn hấp dẫn ông mỗi khi thân thể nàng ẩn hiện trong cái váy ngủ mỏng tang, không một mảnh vải nhỏ nào che đậy giấu kín bầu ngực căng tròn như thời con gái, hay vùng tam giác đen mờ bí ẩn kích thích giữa đôi đùi trắng phau… mà ông thật sự muốn được ôm và ôm trong vòng tay mình một thân thể nóng ấm, mềm dịu, mượt mà khi đi ngủ mà không cần phải mệt mỏi rã rời tới nỗi đau cứng cả xương sống mỗi khi làm tình…
Ở chung với con gái nuôi và thỉnh thoảng cũng lên cơn hứng bất tử, ông cũng qua phòng cô hay nháy mắt kêu cô qua phòng ông, nhưng từ ngày cô về nhà làm con gái thì sau khi làm tình với cô xong là không bao giờ ông ôm cô ngủ… Trước kia thì không sao, nhưng sau này khi đã nhận cô làm con, ông lại cảm thấy không được hay cho lắm nếu lại ôm cô con gái nuôi trong giấc ngủ… ông cũng không biết tại sao…
…………………………………………………
Tối nay, ông Nam tự nhiên lại thích nghe tiếng đàn của Mỹ Vân nên ông biểu cô cầm đàn qua phòng ông… Ngồi trên cái ghế nệm rộng rãi, ấm cúng, ông nhắm mắt lắng nghe từng âm thanh du dương, dìu dặt… từng cung bậc trầm bỗng như ru như say… Từ ngày trở về gặp lại mẹ Lệ Minh, sau mọi chuyện đã được bình yên, tiếng đàn vĩ cầm của cô như càng thêm có hồn… Có những lúc tiếng đàn dồn dập như thác đổ, mưa nguồn làm lòng người phấn chấn, nao nức chờ đợi một điều gì đó xảy ra… Có khi tiếng đàn rộn ràng nhưng say sưa làm lòng người nghe cũng bắt được nhịp vui tươi, hạnh phúc rộn rã tiếng cười… Rồi lại có khi tiếng đàn đong đầy nỗi khắc khoải như mong ngóng một con người, một câu chuyện tốt lành sắp sửa diễn ra… Kết thúc lại là âm thanh như của bầy trẻ con ríu rít cười đùa… Tiếng đàn chậm lại, nhỏ dần rồi như từ từ đi xa…
Ông Nam mở mắt nhìn cô con gái đang đứng trước mặt. Nhìn cô thật thuần khiết, đơn sơ mà lung linh xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh…
– Con gái, lại đây… Ta có mấy điều này cần nói với con…
Mỹ Vân nhẹ nhàng cất đàn vô hộp rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh ông trong chiếc ghế bành rộng rãi… Cầm đôi bàn tay mềm mại trắng ngần trong lòng bàn tay mình, ông hôn lên mái tóc thơm của cô, giọng ông trầm ấm, dịu dàng :
– Tiếng đàn của con so với ngày đầu tiên ta nghe được đã thay đổi nhiều lắm… Tâm trạng của con bây giờ chắc là vui hơn, ta cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự bình an trong những âm thanh đó…
Mỹ Vân dựa đầu lên vai ông, giọng cô nhẹ nhàng :
– Mọi điều tốt đẹp của con bây giờ là từ một tay ông giúp đỡ… Con sẽ không bao giờ quên đâu… Không chỉ là con thôi, mà cả mẹ con nữa… Ông ơi… sao ông tốt với mẹ con con vậy?…
Tiếng cười ấm áp vang lên :
– Ta mà tốt sao?… Chẳng qua là ta thực tế hơn nhiều người khác… Ta nhận ra rằng, có giàu có bao nhiêu thì khi rời khỏi trần gian này cũng không mang theo được… Ta làm tất cả những việc vừa qua chỉ là để công sức bao nhiêu năm của ta không trở thành vô nghĩa… Bây giờ ta có con, có mẹ con… Ta đâu cần gì hơn nữa…
Cô thò tay vuốt ve trên má ông :
– Ông… ông thật sự không muốn mẹ con hay con… sinh cho ông một đứa con sao?…
Nghe câu hỏi của cô, ông Nam ngồi thẳng lên nhìn sâu vô đôi mắt đang mở to :
– Có thật là con muốn sinh con cho ta không?
Mỹ Vân gật nhẹ đầu :
– Con muốn… vì trong suy nghĩ của con… Chỉ có sinh cho ông một đứa con thì giống như là cách đền đáp công ơn của ông đối con, với mẹ con… Con biết mẹ con lớn tuổi rồi, không nên sinh em bé… Nhưng con thì còn trẻ… con có thể làm được điều đó mà ông…
Nhẹ nhàng đứng dậy, ông bước tới bên cái tủ, mở một ngăn ngỏ bên trong lấy ra một phong bì lớn rồi quay lại ngồi xuống bên cô :
– Con nhớ là sau này khi cần tìm cái gì quan trọng thì ta đều cất ở trong này, ở nơi ngăn tủ đó… Ở trong này có một tấm thẻ…
Ông lấy ra một tấm thẻ cứng in nổi có ghi tên của một bệnh viện… và những chi tiết khác nữa…
– Ta nghĩ kỹ rồi… Đây là tấm thẻ chứng minh con có quyền sử dụng nó… Mai mốt khi con lấy chồng, ta hy vọng tới đó con còn giữ nguyên ý định sinh con cho ta thì con tới nơi này, đưa tấm thẻ này cho người nữ bác sĩ ta có kèm tấm danh thiếp bên trong… Đứa con đầu lòng của con sẽ mang dòng máu của ta… Vì… ta đã gửi tinh trùng của ta vô trong bệnh viện này… Mọi cách làm, vị bác sĩ này sẽ hướng dẫn đầy đủ cho con… Chuyện này chỉ có ta, con và vị bác sĩ này biết… Con hiểu ý ta chưa?…
Thì ra, ông Nam đã có ý định muốn Mỹ Vân sinh cho ông một đứa con, nhưng không thể để cô trực tiếp mang bầu khi cô đang sống với ông, mà chỉ sau khi cô lấy chồng, trước khi làm tình với chồng để có bầu, cô sẽ tới gặp vị bác sĩ để thụ tinh nhân tạo, đứa con đầu tiên mà cô sinh ra bất kể là trai hay gái thì là con của ông Nam và cô… Ngẫm nghĩ một hồi thì cô đã rõ ràng ý định của ông…
– Dạ… con hiểu ý ông rồi… con hứa… con sẽ làm theo ước muốn của ông mà cũng là của con…
Ông Nam mỉm cười hài lòng :
– Ừ… ta cảm ơn con… Nhưng mà, Mỹ Vân nè… ta muốn con thay đổi cách xưng hô… Ta đã chính thức lấy mẹ con, đã làm hôn thú với mẹ con rồi… ta không muốn con gọi ta là “ông” nữa… đổi tiếng xưng hô khác đi…
Mỹ Vân ngần ngừ một chút rồi cô nhoẻn miệng cười thiệt tươi và xinh đẹp :
– Vây thì từ nay, con kêu ông là… là “cha”… được không ông… í quên, được không cha…
Ông Nam bật cười thích thú, ôm siết cô vô lòng :
– Ừ… ta thích con kêu như vậy… ta nghe thấy gần gũi con hơn, ta thật sự là cha của con hơn…
Ôm siết tấm thân mềm mại, ấm áp của cô trong lòng làm bản năng đàn ông trong người ông thức dậy cộng với hương thơm quyến rũ từ thân hình con gái thoảng qua mũi, một bên bầu ngực căng mềm ép lên cánh tay ông… Vuốt ve lên xuống dọc trên tấm lưng cô sau làn vải váy mỏng, giữa háng ông khúc gậy thịt từ từ cương lên, ông thầm thì bên tai cô hơi thở nồng nàn :
– Con gái… cha muốn làm tình với con…
Mỹ Vân bị hơi thở của cha nuôi phà lên một bên cô, cô rùng mình như mất sức dựa hẳn vô lòng ông, cô họng cô chỉ rên nhỏ một tiếng… Ông luồn tay xuống nâng nhẹ cằm cô ngửa mặt lên. Đôi mắt đẹp khép hờ cho hai rèm mi đen cong vút rung rung, hai cánh mũi nhỏ phập phồng, bên dưới là hai làn môi căng mọng, hồng hào… Buổi tối trong nhà nên cô không đánh chút son nào nhưng ánh mắt của ông như muốn ngấu nghiến hai cánh môi xinh đẹp như hai cánh hoa… Hơi thở cô phảng phất thơm nhẹ trong lành… Miệng ông đưa sát tới rồi hôn nhẹ lên từng làn môi xinh, ông liếm nhẹ lên từng cánh môi như muốn nó mềm ra rồi ông mới mút thật nhẹ từng làn môi thơm của cô… Cô hé miệng ra cho đầu lưỡi cô đụng nhẹ lên lưỡi ông… Như chỉ chờ có như vậy, ông ngậm đầu lưỡi ướt mềm mút nhẹ cho nó trôi vô miệng ông… Mút lưỡi cô một hồi lâu ông mới nhẹ nhàng nhả ra cho đầu lưỡi ông dính theo đi vô miệng cô… Cổ họng Mỹ Vân lại vọng ra tiếng rên ậm ừ thích thú trong nụ hôn dài với cha nuôi…
Vừa hôn cô hai bàn tay ông vuốt nhẹ ra sau lưng cô, lần xuống hai đầu dây vải thắt thành cái nơ phía sau kéo cho nó bung ra, một bàn tay vuốt nhẹ lên tận cái gáy nhỏ, mò cầm cái khóa dây kéo… Sợi dây kéo từ từ tuột dần tới ngang thắt lưng… Hai bàn tay lại lần ngược lên cái khóa nịt vú, thật nhẹ nhàng và quen thuộc, chỉ một động tác nhỏ của mấy đầu ngón tay, cái nịt vú đã thả lỏng cho đôi vú Mỹ Vân… Hai bàn tay ông lại úp ngược xoa lên làn da láng mịn ấm áp, vừa xoa ông vừa luồn mấy đầu ngón tay dưới lớp vải váy kéo cho nó và cả hai quai của cái nịt vú tuột dần ra khỏi vai cô, tuột xuống hai cánh tay… Cô cũng cục cựa để rút hai cánh tay ra khỏi vai áo và quai nịt vú của mình…
Kéo cô đứng lên trước mặt, ông Nam tuột cái váy và cái nịt vú rớt xuống hai chân cô. Trên thân hình trắng ngần, thon thả nhưng căng đầy chỉ còn lại cái quần lót trắng mỏng, mờ mờ giữa hai chân cô là mảnh tam giác đen đen… Ông móc mấy ngón tay hai bên mép cái quần lót rồi kéo nhẹ nhàng nhưng rất nhanh qua khỏi bờ mông căng… Cái quần lót nhỏ cùng chung số phận, dồn thành đống dưới hai chân cô… Thẳng lưng lên, miệng ông vừa ngang với hai bầu vú trước mặt, hai tay ông sờ nắn, vuốt ve hai bầu sữa non trắng ngần… Miệng ông hôn nhẹ lên từng đầu núm vú đỏ như son rồi hé miệng ngậm một núm vú vô miệng… Cảm xúc khoan khoái chạy rần rần trong người Mỹ Vân, cô áp hai tay lên tóc ông, kêu nhỏ trong miệng :
– Ui… ông ơi… ưm… cha ơi… cha bú vú con hả, cha… ưm…
……………………………………………………