Cỏ Dại Ven Đường - Chương 10
Cháp 10
Khác với mọi khi là quần âu áo sơ mi, hôm nay Tùng ra khỏi nhà trong bộ trang phục giản dị với quần bò áo phông và đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai. Tùng đặt chiếc balo du lịch ngay cạnh bên ghế lái rồi nổ máy lái xe ra khỏi nhà. Mặt Tùng hốc hác hẳn đi vì đêm qua không thể chợp mắt cho dù là một phút. Tùng giữ kín bí mật không nói cho Trang biết vì anh không muốn nàng phải lo lắng. Tùng lái xe mà vẫn chưa biết mình sẽ đi đâu vì anh chưa nhận được thông tin về địa điểm giao hẹn. Sau một đêm và cả buổi sáng suy nghĩ nát óc, cuối cùng Tùng đã chọn cách an toàn là chịu nộp tiền để lấy sự bình an cho cả nhà.
Đi vòng vèo một lúc lâu thì Tùng nhận được tin nhắn :
– Ông đang ở chỗ nào?
Tùng vội vã dừng xe bên lề đường để trả lời ngay :
– Tôi không biết địa điểm ở đâu nên lái xe lòng vòng quanh hồ gươm.
– Có báo công an hỗ trợ đằng sau không đó?
– Tôi đâu có dại. Nhưng các ông nhận tiền xong liệu có Tống tiền tôi tiếp không đấy? Tôi nói rõ luôn, nếu các ông mà có ý định tống tiền tôi lần thứ hai thì tôi cũng xanh chín với các ông luôn đó. Xác định vào tù mà bóc lịch nhé.
– Chúng tôi đâu có muốn vô tù. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Nhận tiền xong là coi như chúng ta chưa hề biết nhau. Tôi hứa sẽ tự tay xóa hết ảnh của vợ ông trong máy.
– Làm thế nào để tôi tin vì các ông có thể sao lưu vào nhiều máy khác nhau.
– Đúng là chúng tôi có thể làm như vậy. Ở đây là tin nhau là chính. Nếu ông không tin thì ông có thể cầm tiền lái xe đi về và ngay lập tức buổi tối sẽ có nhiều thứ hay ho xảy ra trên các trang mạng.
– Thôi được rồi. Cứ coi như là tôi tin các ông. Bắn địa chỉ đi!
– Ông cho xe chạy đến đường thanh niên ở hồ tây rồi cứ đỗ ở bên vệ đường. Sẽ có người đến nhận tiền ngay sau đó.
– OK. Tôi đến đó luôn đây.
Tùng cất điện thoại vào trong túi rồi vội vã cho xe chạy thẳng ra hướng hồ tây. Chưa đầy 10 phút sau Tùng đã có mặt ở hồ tây như chỉ định và hồi hộp ngồi trong xe chờ đợi. Cứ từng phút trôi qua mà sao Tùng thấy lâu dễ sợ. Chờ hơn 10 phút mà vẫn không thấy bóng dáng ai đến nhận tiền khiến Tùng cảm thấy sốt ruột. Tùng kiên nhẫn chờ thêm 10 phút nữa thì lấy điện thoại ra nhắn tin :
– Tôi đã có mặt ở hồ tây gần nửa tiếng rồi. Các ông cho người đến lấy tiền đi.
Chưa đầy một sau Tùng đã nhận được tin nhắn trả lời bằng một số điện thoại khác :
– Hề hề. Bọn tôi đâu có ngu mà đến luôn đó. Chúng tôi muốn kiểm tra xem công an có đi theo ông không. OK, có vẻ ông cũng biết sợ đó. Tốt lắm! Giờ phiền ông hãy làm theo điều chúng tôi dặn nhé. Ông hãy cho xe quay đầu đi về hướng cầu Long Biên. Ông hãy gửi xe ở đâu quanh đó rồi cầm túi tiền đi bộ lên cầu. Nhớ là chỉ được đi bộ lên cầu đó.
– OK, tôi sẽ làm theo như những gì các ông muốn.
Tùng lại nổ máy và cho xe chạy về hướng cầu long biên. ” Bọn chó chết này cũng ranh ma thật.” Tùng vừa đi vừa lẩm bẩm.
Khi đến gần chân cầu Long Biên, Tùng cho xe đậu ven đường rồi xách túi balo lên vai. Tùng vừa đi vừa ngó nghiêng trước sau như sợ ai nhìn thấy mình. Khi đến chân cầu, đang định bước chân lên dốc thì đột nhiên một chiếc xe gắn máy từ trên cầu đi xuống ngược chiều với Tùng. Tùng chỉ nhận ra người điều khiển xe máy mặc chiếc áo xanh grab đang chở một vị khách ngồi đằng sau. Thấy chiếc xe đi quá gần mình, Tùng vội vã phản xạ dịch chân sang bên phải để chiếc xe không tông vào người. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, gọi là nhanh như chớp, Tùng hốt hoảng khi người ngồi đằng sau chiếc xe máy xòe cánh tay ra rồi giật chiếc balo của anh nhanh như phim hành động. Khi Tùng nhận ra chiếc ba lô chứa đầy tiền đã bị giựt mất thì chiếc xe máy cũng mất hút như chưa từng xuất hiện.
Tuấn mở khóa ba lô ra nhìn vào trong thấy toàn tiền là tiền thì mỉm cười sung sướng. Hắn ta bảo Luân đang điều khiển xe :
– OK, cho xe chạy về hướng hàng bồ đi.
– kaka.. Tối nay nhậu một bữa hoành tráng nhé đại ca.
– Dm mày suốt ngày nghĩ tới nhậu. Lo chuồn khỏi hà nội đi đã. Xong việc tao gọi cả maria ozawa đến cho mày.
– Hề hề, nói thật là em vẫn thích địt vợ ông Tùng. Gái gì 40 rồi mà lồn cứ khít khìn khịt. Nghĩ đến mà thèm!
– Mẹ nhà mày. Chỉ được cái máu địt… giống tao. Bà đấy mà cho tao thì tao cũng dí buồi… vào mồm. Dm người ngợm con đấy phải nói ngon hết sẩy.
– Lại dâm nữa anh nhỉ?
– Ừ, thôi đừng nhắc đến con đấy nữa không tao lại thèm. Để tao gọi thằng cu Dương và con Bích.
– Anh bảo chúng nó ra luôn giáp bát đợi ở đó cũng được.
– Ừ.
Tuấn rút điện thoại trong túi ra thì bỗng một chiếc xe máy khác đi cùng chiều vượt lên rồi ép xe hai người vào sát lề đường. Luân rồ ga định cho xe phóng lên vỉa hè thì một chiếc xe khác từ đằng sau vượt phải ép lại khiến cả hai ngã nhào xuống đất. Xong!
7h tối Tùng vẫn chưa về nhà, anh lái xe đến thẳng đồn công an theo lệnh triệu tập. Khi đến nơi Tùng thấy Trang gọi :
– Ừ anh nghe đây em!
– Anh sắp về chưa?
– Anh về hơi muộn, chắc em cứ ăn cơm trước đi. Đừng chờ anh.
– Hôm nay em nấu toàn món anh thích. Xong việc anh về luôn nhé, em đợi anh về rồi cùng ăn cho vui.
– Ừ.
Tùng tắt máy vì biết tính Trang không bao giờ chịu ăn trước một mình.
Tùng đi bộ vào đồn công an thì thấy một người đứng ở đó như đang chờ anh. Anh ta hỏi Tùng :
– Chào anh. Anh là anh Tùng phải không?
– Vâng, tôi là Tùng. Chào anh.
– Mời anh vào phòng làm việc của tôi.
Tùng bước vào phòng rồi bình thản ngồi xuống. Anh để ý tấm thẻ nghề đeo trước ngực người đại úy công an cũng tên là Tùng.
– Tất cả bọn chúng đã bị bắt hết rồi chứ hả anh? – Tùng hỏi lịch sự cho dù biết mình hơn tuổi.
Anh Đại úy mỉm cười trả lời :
– Vâng. Cả bốn người đã bị bắt và đang bị tạm giam. Chúng tôi vừa lấy lời khai thì cả bốn đều đã thừa nhận hành vi lập mưu Tống tiền anh.
Tùng thở phào nhẹ nhõm khi sự việc diễn ra tốt đẹp.
– Đây là tài sản của anh. Anh ký vào đây rồi có thể nhận lại.
Tùng nhìn balo tiền và một tờ giấy ghi nhận đặt ở trên bàn. Anh đọc qua rồi cầm bút ký luôn. Sau đó Tùng hỏi :
– Liệu bọn chúng có bị vô tù không anh?
– Chuyện đó tòa sẽ xử anh ạ. Nhưng với tội Tống tiền thì chắc chắn là có rồi.
– Thế còn những hình ảnh và clip thì thế nào thưa anh?
– Anh Tùng cứ yên tâm. Chúng tôi đã thu hết điện thoại của bốn người và đã cho khám xét nhà rồi. Đảm bảo với anh là những hình ảnh nhạy cảm đó không còn tồn tại.
Tùng thấy yên tâm hẳn khi nghe anh công an nói vậy. Nhưng có điều Tùng vẫn thắc mắc nên hỏi tiếp :
– Anh cho tôi hỏi ngoài lề chút. Có phải Bích và tên Tuấn là vợ chồng không?
Anh Đại úy công an mỉm cười như biết được suy nghĩ của Tùng. Anh ta liền giải thích cho Tùng hiều :
–
Anh đã bị bốn người bọn họ lừa ngay từ đầu mà không biết. Bích không phải là vợ của ai hết, nói ngắn gọn là cô ta chưa có chồng. Bích chỉ là một cô gái chơi bời và đã qua tay nhiều đàn ông rồi. Theo như lời khai thì Dương sau khi quan hệ với chị nhà thì cậu ta có khoe với Tuấn và Luân về vợ chồng anh. Dương nói nhà anh rất giàu nên bọn chúng đã bầy kế hoạch dụ vợ chồng anh vào bẫy. Sau khi anh chị đồng ý tham gia trò chơi thác loạn thì bọn chúng tinh vi đã cài đặt sẵn camera trong phòng mà anh chị không hay biết.
Tùng nghe mà thấy chua xót và nhục nhã trong lòng. Hơn bốn mươi tuổi rồi mà hai vợ chồng anh còn bị lừa cho một vố đau không thể tả. Cảm thấy ngượng ngùng, Tùng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt anh đại úy.
– Tôi mong đây là bài học nhớ đời cho anh chị và mong anh chị có một cuộc sống lành mạnh hơn.
– Dạ vâng.
Tùng lí nhí đáp. Một lúc sau Tùng ấp úng hỏi :
– Liệu chuyện này có bị phát tán ra ngoài không anh? Anh biết đấy, nếu như ai biết được thì danh dự của vợ chồng tôi cũng mất hết.
Anh Đại úy lại mỉm cười khi biết sự lo lắng của Tùng.
– Anh chị cứ yên tâm. Chuyện này chúng tôi sẽ không để cho báo chí được biết đâu.
Tùng như cảm thấy chưa yên tâm về lời nói của anh đại úy. Tùng rút trong người ra một chiếc phong bì đã được chuẩn bị từ trước. Anh ngó ra cửa thấy không có ai liền nhanh nhảu di chiếc phong bì về phía anh đại úy.
– Đây là chút quà mọn mong anh nhận cho và mong anh giúp chúng tôi giữ kín chuyện này.
Tùng hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh ta nhưng thật không may anh đại úy di chiếc phong bì ngược về phía Tùng.
– Anh hãy cất ngay đi. Đây là nhiệm vụ của chúng tôi nên anh không phải quà cáp.
– Chỉ là một chút lòng thành của vợ chồng chúng tôi để cảm ơn các anh thôi mà.
– Tôi đã nói là anh cất ngay đi mà. Anh có biết như này là đút lót không?
– Không không. Ý tôi đâu phải vậy? Chỉ là một chút quà nhỏ mong anh đừng hiểu lầm.
Anh Đại úy mỉm cười đứng dậy rồi đi vòng ra chỗ Tùng ngồi. Anh ta cầm phong bì lên rồi đặt tận vào tay Tùng nói :
– Anh làm vậy là sẽ làm mất hình ảnh đẹp về những người công an như chúng tôi đó. Anh cất đi. Tấm lòng của anh chúng tôi ghi nhận và hứa sẽ không để chuyện bị lộ ra ngoài.
Tùng về nhà thấy vợ đang ngồi chờ ở phòng khách liền hỏi :
– Em ăn cơm chưa?
– Em chờ anh mà.
Trang uể oải đứng dậy rồi chợt nhận ra điều gì đó khác thường, nàng nhìn Tùng hỏi với vẻ ngạc nhiên :
– Hình như hôm nay anh không đến công ty thì phải? Anh đi đâu mà đem theo cả balo thế này?
– Ừ hôm nay anh đi có việc một chút.
Tùng không muốn Trang nghi ngờ nên nói tránh sang vấn đề khác :
– Hôm nay anh đi xa nên hơi mệt. Em chuẩn bị nước vào bồn tắm cho anh nhé. Anh muốn ngâm mình một lúc rồi mới ăn cơm.
– OK tình yêu của em. Anh đi lấy quần áo đi nhé.
Trang tủm tỉm cười rồi khoác tay Tùng cùng đi lên gác.
Vài phút sau Tùng vào nhà tắm đã thấy cái bồn đầy bọt thơm lừng mùi xà bông. Anh cởi quần áo ra rồi vào ngâm mình trong làn nước ấm. Vừa ngâm Tùng vừa nghĩ đến sự việc chiều nay. Nếu như những bức ảnh được phát tán ra bên ngoài thì cuộc sống và sự nghiệp của gia đình anh coi như chấm dứt. Nghĩ đến điều đó, Tùng rùng mình sợ hãi. Qua bài học này có lẽ Tùng đã biết sợ và chắc chắn sẽ từ bỏ sở thích some với chả swing. Đang suy tư thì bỗng cánh cửa nhà tắm mở ra, Trang tủm tỉm bước vào hỏi :
– Tình yêu có muốn vợ bóp vai cho không?
Tùng cười trước cách ăn nói tình cảm như thời thanh niên của Trang.
– Còn gì tuyệt vời hơn nữa nhỉ! – Tùng hóm hỉnh đáp lại.
Trang đi đến bên đầu bồn tắm, nàng ngồi xuống thành bồn và nhẹ nhàng đưa hai tay ra bóp vai cho chồng. Trong lúc làm, nàng hỏi :
– Bao giờ em mới ra công ty làm hả anh? Ngồi nhà cả ngày chán quá à. Đọc sách cũng chẳng vô vào đầu. Thôi anh cứ cho em ra rồi em sẽ học dần dần cho quen cũng được.
– Đọc sách không vô đầu thì xem phim. – Tùng cười trêu vợ.
– Xem nhiều cũng chán. Toàn phim như dở hơi.
– Có nhiều phim thấy vợ có chán đâu nhỉ?
– Phim gì mà không chán? – Trang ngu ngơ hỏi.
– Hì hì, phim ấy ấy đó. Phim gì mà cứ ư ư a a ý.
Giờ thì Trang mới hiểu ý Tùng. Nàng cười cười đấm lên lưng chồng một cái rồi thừa nhận :
– Chồng không phải nói. Tất nhiên là cũng có xem chứ.
-Thế xem xong rồi làm gì?
Trang đỏ mặt xấu hổ khẽ trả lời :
– Thì xem xong rồi tự sướng thôi.
– Tự sướng bằng cái gì?
–
Bằng tay.
– Không dùng quả dưa chuột nữa à?
– Hì hì. Dưa chuột bỏ rồi.
-Tại sao?
– Sợ cái kia nó rộng toang hoác ra chồng lại chê.
– Nhưng dùng tay có lên đỉnh được không?
– Có chứ. Gọi là ăn tạm rồi chờ chồng về ăn cái to hơn.
Trang nói xong liền cởi hết quần áo ra treo lên móc. Tùng nhìn cái tam giác đen giữa háng của vợ liền trêu :
-Vợ định làm gì đấy?
Trang tủm tỉm cười bước chân vào bồn tắm rồi nói :
– Chẳng mấy khi vợ chồng mình tắm chung.
Tùng tự động dạng hai chân ra để cho vợ ngồi giữa vào lòng. Cái cơ thể trần truồng mát rười rượi của Trang làm cho Tùng xao xuyến, rạo rực. Tùng đưa hai tay ra đằng trước ôm trọn hai bầu vú rồi bóp nhẹ khiến Trang phải ưỡn người về phía trước vì thích thú. Ngực Trang có lẽ to quá khiến Tùng phải trầm trồ khen :
– Gái 40 hai con lớn tướng rồi mà sao ngực vợ vừa to vừa đẹp thế nhỉ? Chẳng thấy xệ là bao. Bóp đã tay thật!
Trang được khen sướng cười tít mắt. Tay nàng áp vào tay chồng muốn bóp mạnh hơn.
– Bộ ngực bao người ước mơ đấy.
– Thằng nào cũng muốn được bóp vợ nhỉ?
Trang thấy chồng lại bắt đầu có dấu hiệu nói chuyện dâm nên nàng lảng tránh :
– Bao thằng ước nhưng ngực này chỉ dành cho chồng bóp thôi.
– Điêu! Ít nhất cũng có 3 thằng khác được bóp rồi nhé.
– Đấy là chồng cho chúng nó đấy chứ.
– Vậy mà mồm ai cứ kêu chúng nó bóp mạnh vảo nhỉ?
– Tại lúc đấy đang sướng mà. Thôi chồng đừng nhắc đến bọn đấy nữa. Vợ không thích nghe đến chúng nó đâu.
– Ừ, thế bây giờ có thích làm một cái không?
Trang quay đầu lại tủm tỉm hôn lên môi Tùng một cái rồi thủ thỉ :
– Người ta chờ suốt cả chiều chẳng nhẽ lại không làm. Có thích vợ mút cho phê không?
– Có chứ.
Tùng đứng lên ngồi xuống thành bồn tắm chờ được sướng. Sau khi Trang rửa qua hết lớp bọt xà phòng thì nàng chầm chậm đưa lưỡi liếm quanh cái đầu khấc. Tùng rên lên vì khoái cảm chạy rần rật trong người. Rồi đến khi cái miệng ấm áp của Trang nuốt trọn cả thân dương vật thì Tùng thốt lên :
– Ôi sướng quá vợ ơi….cái miệng của vợ sao mà mút sướng cặc thế cơ chứ.
Trang thích thú cứ hết liếm rồi lại mút để chồng mình phê như hút thuốc phiện.
– Đã quá vợ à! Mà vợ này, cặc chồng có bé quá không?
Trang đang mút vội ngẩng mặt lên nhìn Tùng. Nàng không muốn nói dối :
– Cũng hơi bé.
– Thế có làm cho vợ sướng không?
– Có chứ.
– Nhưng cặc to thì sao?
Trang bẽn lẽn ngượng ngùng rúc mặt xuống con cặc trả lời lí nhí :
– Cặc to thì sướng hơn chứ sao.
Chẳng hiểu sao Tùng nghe vợ nói vậy lại thấy thích chứ không hề tự ái. Dù bây giờ đã sợ và không dám vác vợ cho ai địt nữa nhưng mỗi khi nghĩ đến con cặc khủng bố như của thằng Luân hay thằng Tuấn đút vào là Tùng vẫn bị kích thích rất mạnh. Để từ bỏ sở thích kỳ quặc đó không hẳn là dễ dàng chút nào.
Sau khi bú cho dương vật Tùng không thể cứng hơn được nữa, Trang quay người bám hai tay vào bồn tắm và chổng mông ra chờ chồng làm tiếp nhiệm vụ của một con đực. Trang ngoái đầu nói thật dâm đãng :
– Nào, giờ đến lượt chồng làm cho vợ sướng đi! Con chim bé nhỏ của vợ đâu rồi!
Tùng nghe câu ” con chim bé nhỏ của vợ” mà thấy thích thú trong lòng. Chỉ một câu đó thôi đã khiến Tùng tăng sự ham muốn lên gấp trăm lần. Anh vồ vập lấy bộ mông mượt mà trắng mịn để đút con chim bé nhỏ vào âm đạo. Trong khi đang dí vào hai múi thịt, Tùng cũng khẩu dâm :
– Con chim bé nhỏ này làm vợ sướng sao được đây?
Trang lúc này có lẽ cũng không ở trạng Thái bình thường nữa rồi. Cái dâm, cái dục dường như đã xâm chiếm não bộ của nàng.
– Thì phải ăn tạm chứ biết làm sao!
Câu trả lời vừa lẳng lơ, vừa khiêu khích của Trang làm Tùng hơi ghen ghen nhưng lại kích thích vô cùng. Tùng gầm gừ nhấp mạnh một cái thì cả chiều dài dương vật đã ngập lút trong âm hộ Trang. Tùng vừa nhấp vừa giả vờ hỏi :
– Thế là vẫn muốn ăn những con cặc to phải không?
– Tất nhiên là vẫn muốn. Nhưng giờ chỉ yêu mỗi con chim bé của chồng thôi.
– Nếu gọi thằng Dương, thằng Tuấn hoặc thằng Luân đến thì có ngửa lồn ra cho chúng nó địt nữa không?
– Không. Đã bảo là không bao giờ rồi mà. Chồng đừng nhắc đến bọn nó nữa, vợ mất hứng!
Thấy Trang thực tâm như vậy thì Tùng cũng hơi hãnh diện, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó để tăng sự kích thích. Tùng cúi người xuống lưng vợ, tay vừa bóp vú vừa nói :
– Anh cũng không thích chúng nó đâu. Nhưng chẳng hiểu tại sao cứ nghĩ đến hình ảnh vợ hôn nhau ướt át với chúng nó thì lại thấy sướng cực kỳ.
Trang biết cái bệnh của chồng chưa thực sự biến mất ngay được. Tuy nhiên nàng không thể hùa theo khẩu dâm cho Tùng thấy kích thích. Trang đành giữ im lặng và bảo Tùng địt tiếp đi. Rất may Tùng đã xuất ngay sau đó vì Trang cảm thấy hết hứng. Hai người tắm cho nhau xong rồi bước ra bồn tắm lau khô người. Trong lúc lau con cặc cho Tùng, Trang trêu tuy biết là không thể :
– Lát ngủ làm thêm cái nữa nhé?
– Ừ nếu vợ muốn thì anh sẵn sàng.
Trang cười không nói gì. Câu nói đó nàng nghe nhiều lần trong 20 năm nay rồi mà có thực hiện được lần nào đâu.
Tùng đứng bên ngoài cửa gọi to :
– Xong chưa em ơi! Nhanh lên không muộn bây giờ.
Trang cố gắng trang điểm thật nhanh rồi cầm chiếc túi xách đi ra khỏi phòng. Hôm nay là buổi đầu tiên nàng đến công ty để làm việc nên có đôi chút hồi hộp nhất định. Trang ăn mặc giản dị nhất có thể nhưng vẫn làm sao khoe khéo được những đường cong gợi cảm trên cơ thể mình. Chỉ cần trang điểm nhẹ một chút thôi mà nhìn nàng như gái ba mươi.
– Trông em có vẻ căng thẳng quá đi.
Tùng nhìn vợ luống cuống liền bật cười.
– Hồi hộp phết anh ạ. Hơi run run vì chẳng biết mình có làm được cái gì không?
– Có gì đâu mà run! Những buổi đầu mọi người sẽ giúp em mà. Em là vợ của giám đốc thì ai dám mắng em mà em phải sợ.
– Nhưng em vẫn ngại vì sợ mọi người đánh giá vợ của giám đốc ngu như bò.
Tùng mỉm cười mở cửa xe cho vợ bước vào rồi mình cũng bước theo ngồi bên cạnh. Anh trấn an nàng :
– Vợ anh mà ngu thì chắc 3/4 dân số thế giới cũng là những người ngu hết. Anh tin em làm vài tháng bằng những người khác làm vài năm.
– Hy vọng là như vậy! – Trang tủm tỉm cười và nắm lấy bàn tay chồng nhìn chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Khi xe ô tô dừng trước cửa công ty thì Trang hồi hộp bước ra khỏi xe với tâm trạng lo lắng. Nàng bước đi theo chồng vào trong công ty thì thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa chờ sẵn. Ông ta cười tươi như đang đón cô dâu và lịch sự chào nàng :
– Chào mừng cô Trang đã đồng hành với công ty Thiên địa. Có thêm cô thì Thiên địa sẽ phát triển vượt bậc rồi.
Trang không lạ gì ông ta. Ông ta chính là ông Thụy. Ông Thụy nổi tiếng với mồm mép trơn như con lươn ngoài đồng. Tuy nhiên ở công ty ai cũng kính trọng ông vì ông rất hiền, vui tính và là người có công gây dựng Thiên địa từ những ngày đầu tiên thành lập. Ông Thụy cũng là một trong 4 thành viên có cổ phần trong công ty. Tuy nhiên cổ phần của ông Thụy lại thấp nhất trong số 4 người với vỏn vẹn 5%. Tùng là người có cổ phần nhiều nhất với 55% vốn góp ban đầu vì được kế thừa từ bố mình. Tuy chỉ có 5% cổ phần nhưng ông Thụy lại là người đang nắm giữ chức vụ rất quan trọng: Giám đốc tài chính.
Trang chào ông Thụy theo cách xã giao rồi cùng hai người đi tiếp vào bên trong công ty. Khi đến căn phòng có đề biển bên ngoài là ” Phòng tài chính”, Tùng nói với ông Thụy :
– Từ giờ cô Trang là nhân viên dưới quyền của ông nên tôi bàn giao cho ông nhé. Việc của tôi đã xong, ông cứ làm theo như tôi đã dặn là ok.
– Sếp cứ tin tưởng ở tôi.
– Tốt! Thôi chào hai người.
Tùng nháy mắt với vợ rồi lạnh lùng bước đi.
– Vào đi cô Trang!
Trang mỉm cười bước vào trong khi cánh cửa đã được ông Thụy mở sẵn.
– Chào mọi người! – Trang đứng ở cửa mỉm cười thân thiện.
– Chào chị Trang.
Mọi người đồng loạt chào lại Trang khi nhìn thấy nàng. Phòng có tất cả 5 người và ai cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước khi nghe tin vợ sếp sẽ làm ở phòng này. Ông Thụy sau khi giới thiệu cho Trang làm quen với tất cả mọi người xong thì ông quay ra bảo nàng :
– Chị Vân đây là kế toán trưởng, chị ấy sẽ là người hướng dẫn và giúp đỡ cô trong công việc.
Trang cũng đã biết Vân rồi nên hai người cũng không xa lạ gì nhau. Vân mới chỉ 36 tuổi, kém Trang 4 tuổi. Hai chị em bắt chuyện vài câu xong rồi nghe ông Thụy nói tiếp :
– Còn đây là cậu Trung. Cậu ấy chuyên về mảng thống kê và phân tích dữ liệu. Cậu Trung cùng với chị Vân sẽ là người chỉ dạy cho cô.
Trang mỉm cười e thẹn chào Trung. Trung tuổi đời còn rất trẻ khi mới 26 tuổi. Trang nhìn cậu ta đã có ngay ấn tượng bởi khuôn mặt Trung toát lên vẻ hiền lành, dễ thương.
– Còn đây là bàn làm việc của cô. Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, nếu cần thêm thứ gì thì cô cứ bảo tôi nhé.
Trang nhìn bàn làm việc của mình thấy hầu như là đủ hết nên nàng mỉm cười nói :
– Chắc cũng chẳng cần gì thêm đâu. Như này là quá đủ rồi.
Sau khi đã xong nhiệm vụ thì ông Thụy đi về phòng mình và để Trang tự lập cùng mọi người trong phòng. Trang hồ hởi bắt tay ngay vào việc và nàng chăm chú lắng nghe Vân và Trung hướng dẫn công việc mình phải làm trong tháng đầu. Bàn của Trang được bố trí cạnh với bàn của Trung nên cứ có gì không hiểu là nàng hỏi cậu ta chỉ dẫn. Do ngày xưa được học chuyên ngành kế toán và cũng làm kế toán được hai năm nên Trang tiếp thu khá nhanh những gì Vân và Trung chỉ dạy. Đang tập trung nghiêm túc học việc thì bỗng có người bước vào phòng. Trang ngước mắt lên nhìn thì nhận ra đó là Quân, em họ của Tùng.
– Chào chị dâu xinh đẹp của em. Ở nhà đếm tiền không thích hay sao mà lại ra đây làm vậy? Hay sợ anh Tùng có bồ nhí nên ra đây để quản lý?
Trang nhìn Quân cười bỡn cợt mà thấy ghét. Từ trước đến giờ Trang ít khi nói chuyện với Quân vì nàng không ưa và không hợp gu. Quân được mọi người đặt cho mệnh danh là ” cậu bé hư” của thiên địa bởi độ ăn chơi của cậu ta. Ông nội Quân và ông nội Tùng là hai anh em ruột. Bố của Quân hiện đang nắm giữ 20% cổ phần trong thiên địa nhưng ông ít khi tham gia vào việc nội bộ của công ty. Ông chỉ xuất hiện khi có cuộc họp thường niên của Hội đồng thành viên. Tùng muốn Tống cổ Quân từ lâu rồi nhưng có nhiều thứ va chạm nên anh đành nhắm mắt làm ngơ.
– Dạo này trông cậu đẹp trai ra đấy nhỉ? – Trang kháy đểu.
– Em thì lúc nào chẳng đẹp trai và lắm gái theo, hì hì.
Trang nhìn Quân cười khoe hàm răng trắng phau và đều tăm tắp thì thấy anh ta cũng quyến rũ thực sự. Ngày trước Trang chẳng mấy bận tâm đến điều đó, nhưng từ khi nếm của lạ rồi thì nàng bỗng dưng để ý đến đàn ông bên ngoài nhiều hơn.
– Trưa nay em mời chị đi ăn cơm nhé?
– OK nếu chú trả tiền.
Trang đồng ý ngay vì nàng cần hỏi nhiều thứ về công ty, về mọi người mà chỉ có Quân mới thành thực nói cho nàng biết.