CÔ BẠN NGỌC NGÂN - Chương 1
Ngọc Ngân là bạn thân của tôi, vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, tóc dài chấm eo, mặt trái xoan, chân mày lá liễu, đôi mắt tròn xoe, bộ ngực cao ngất, thắt lưng ong mềm mại, là người đẹp điển hình. Ngọc Ngân thích mặc kiểu áo Trung Hoa, đặc biệt mấy bộ đồ bó sát người, thanh lịch lại có thuỳ mị, giống như người mẫu vậy.
Ngọc Ngân và Quốc Trung, Khoa là bạn cùng khóa, sau khi tốt nghiệp lại cùng làm một công ty chung một văn phòng.
Khoa vẫn thầm mến Ngọc Ngân, nhưng Ngọc Ngân nửa năm trước gả cho Quốc Trung. Bởi vì quy định công ty, vợ chồng không thể cùng làm một văn phòng, cho nên lầu 9 của công ty chỉ có Khoa cùng Ngọc Ngân hai người, Quốc Trung dời đến văn phòng đối diện. Nếu nhìn xuyên qua cửa kiếng . Bởi vì nguyên nhân ánh sáng bọn họ có thể nhìn đến bóng mơ hồ của Quốc Trung còn Quốc Trung nhìn không thấy bọn họ.
Khoa vẫn muốn có cơ hội được một lần với Ngọc Ngân, nhưng Ngân đối Quốc Trung cảm tình rất sâu, Khoa thủy chung không có cơ hội. Khoa tuy rằng ghen ghét, nhưng vẫn dấu dưới đáy lòng, ở mặt ngoài đối với bọn họ vô vàng tốt. Đặc biệt trong lúc làm việc thường chiếu cố Ngọc Ngân, làm cho Ngọc Ngân vô vàng cảm kích.
Khoa cùng Ngọc Ngân cả ngày ở chung, vì vậy mọi cử động Ngọc Ngân làm cho hắn sinh ra vô vàng ảo tưởng. Có khi cùng Ngọc Ngân lúc nói chuyện, nhìn Ngọc Ngân khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, Khoa luôn tưởng "Ngân ở phía trên miệng nhỏ, cái "Miệng" dưới chắc cũng rất nhỏ đây?" ; có khi đứng ở phía sau Ngọc Ngân giúp Ngân sửa chữa máy tính, hắn nhìn xuyên qua cổ áo của Ngân nhìn đến bộ ngực sữa như ẩn như hiện, Khoa có xúc động muốn vuốt ve nó; có khi Ngọc Ngân tránh ở sau tấm bình phong thay quần áo, Khoa liền nghĩ tới cái eo mềm mại của Ngân, mông đầy đặn, chân thon dài, ảo tưởng tới Ngân khỏa thân nằm dưới người mình, cho mình tha hồ…
Khoa vô số lần có ý dâm với Ngọc Ngân, tuy nhiên vẫn không có cơ hội chân chính hạ thủ. Nhưng mà, sau cùng trời không phụ lòng người. Mẹ của Quốc Trung bị bệnh nằm viện, Quốc Trung buổi tối phải ở bệnh viên chăm mẹ. Khoa cho rằng đây là cơ hội tốt trời ban, hắn tỉ mỉ bày nên một cái bẫy.
Một ngày này, Khoa sau khi Tan ca lại trở về văn phòng, chờ lúc mọi người đã về, Khoa thở dài, đi đến trước máy tính Ngọc Ngân. Ngọc Ngân thì nghiệp vụ không bằng Khoa, bình thường hệ thống mà nàng phụ trách hoàn toàn dựa vào Khoa hỗ trợ, bởi vậy, Khoa chỉ dùng 15 phút thời gian liền chỉnh xong máy của nàng. Sau đó, hắn chạy về nhà, nằm ở trên giường, đem kế hoạch của mình hồi tưởng một lần, cho rằng không vấn đề gì, mới nhắm mắt ngủ.
Tối hôm đó, Khoa ngủ không ngon, trong đầu tất cả đều là thân thể mềm mại của Ngọc Ngân, vài lần đều muốn dùng chị Năm giải quyết, nhưng hắn ráng nhịn.
Ngày hôm sau, Khoa theo kế hoạch xin phép không tới làm, nằm ở trên giường ngủ nướng. Không ngoài tính toán của hắn, chưa tới giữa trưa di động liền vang lên, quả nhiên là Ngọc Ngân, Ngân vội vàng nói: "Khoa hả? Máy tính của Ngân xảy ra vấn đề, ngày mai tổng công ty muốn tới kiểm toán, quản lí đang chử um lên nè, ông có thể sửa giùm tui không?"
"..ờ…Tui…"
Khoa cố ý giả bộ dáng vẻ đắn đo, "Tui đang ở sân bay đón bạn …"
Kỳ thật nhà Khoa ở khá gần công ty.
"Giúp Tui một chút đi…, Tui thật sự không có biện pháp."
Ngọc Ngân vội la lên.
"Được rồi, Tui một giờ sau sẽ đến."
Để điện thoại di động xuống, Khoa châm một điếu thuốc, rồi nói "Trời cũng giúp mình! Ha ha…"
Hắn ngồi dậy. Hắn không nóng nảy, hắn phải đợi Ngọc Ngân càng sốt ruột càng tốt.
Một giờ chiều, Khoa đi vào công ty. Vừa vào cửa Ngọc Ngân đã nói: "Ông cuối cùng đến đây, quản lí mới vừa đi, thật hung dữ, làm Tui sợ muốn chết."
Khoa ậm ờ vài tiếng rồi đi tới trước máy tính. Hắn không nghĩ sẽ lập tức giải quyết vấn đề, hắn phải đợi cho màn đêm buông xuống…tới Hơn bốn giờ chiều, quản lí lại tới nữa, ông nổi trận lôi đình, nói cho bọn họ biết: "Không làm xong không thể tan tầm!"
Ngọc Ngân đành phải vâng dạ.., mà trên mặt của Khoa xẹt qua tia mỉm cười, nghĩ rằng… "Tui chắn chắn sẽ làm xong, bất quá không phải làm máy tính mà là muốn làm bà."
Hắn trộm nhìn lén Ngọc Ngân liếc mắt một cái: Mặt xinh, đôi mi thanh tú, ánh mắt xinh đẹp của nàng chuyên chú màn hình, hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần.
Khoa nói: "Bà Ngân, xem ra chúng Ta phải làm thêm giờ, bà gọi điện nói Ông Trung một tiếng."
"Ừ"… Ngọc Ngân thở dài, xoay người đi ra ngoài. Khoa nhìn Ngân uốn éo uốn éo bóng lưng rời đi, nghĩ rằng "Đêm nay sẽ lột ra quần áo của bà ra mà nhìn xem thân hình bên trong."
Khoa biết Quốc Trung và Ngọc Ngân nhà ở ngoại ô, muốn đón xe về phải mất nửa giờ, nếu quá khuya thì căn bản không có cách nào khác về nhà.
Qua một hồi lâu Ngọc Ngân mới trở về, nàng nói: "Quốc Trung phải đi bệnh viện chăm sóc mẹ, xem ra hôm nay tui phải ở ký túc xá nữ rồi."
…"Ờ"
Khoa ứng một tiếng, rồi tiếp tục chúi đầu vào màng hình.
Hơn năm giờ, lúc công ty sắp tan ca. Quốc Trung đã chạy tới, anh mua bữa tối cho hai người, có cả bia. Anh hướng Khoa nói một tiếng cám ơn, liền rời đi. Khoa nghĩ rằng "Kỳ thật Tui mới phải cảm tạ Ông, hôm nay để cho vợ của Ông trở thành đồ chơi của Tui. Ha ha ha"
"Cám ơn Ông, Khoa."
Ngọc Ngân đột nhiên nói: "Hai năm qua thật sự là ông đã giúp tui nhiều, Tui… Tui thật không biết làm như thế nào để cảm tạ Ông."
"Đừng nói như vậy chứ bà Ngân, chúng ta không phải là bạn tốt à." Khoa nói. "Ừ nhỉ…." ánh mắt của Ngọc Ngân nhìn hắn cảm kích.
Khoa tránh đi ánh mắt ngây thơ của Ngân, nghĩ rằng "Buổi tối sẽ để cho bà từ từ cảm tạ Tui, có lẽ ngày mai bà và Quốc Trung nên hận Tui rồi…."
Gần tám giờ, Ngọc Ngân thấy Khoa một xíu tiến triển cũng không có đã nói: " Khoa nè, chúng mình ăn cơm trước đi. Cơm nước xong Tui đi ký túc xá đăng ký căn phòng ngủ."
"Ái chà…." Khoa để công việc trong tay xuống.
Quốc Trung mua đều là món hai người thích ăn. Hai người vừa ăn một bên nói chuyện với nhau, Khoa cố ý nói chút chuyện vui, chọc cho Ngọc Ngân cười run rẩy hết cả người, để Khoa nhìn xem ngây ngốc.
Ngọc Ngân đột nhiên phát hiện ánh mắt của Khoa có chút khác thường, nàng nói: "Ông nhìn gì đó ?"
"Tui…"
Khoa nói: "Ngân nè, Bà thật là đẹp…"
mặt của Ngọc Ngân lập tức đỏ, đây là lần đầu tiên Khoa nói như vậy, từ trước đến giờ Ngân vẫn không biết ý của lòng Khoa.
Khoa bình thường nói chuyện rất tùy tiện, Ngọc Ngân tuy rằng cảm thấy rất vui, cũng thật thích, nhưng vẫn xem Khoa làm bạn bè.
Khoa nháy mắt tỉnh táo lại, mở rộng ra đề tài, cố ý muốn Ngọc Ngân tiếp hắn uống rượu, Ngọc Ngân tuy không có uống, nhưng không đành lòng cự tuyệt, liền uống thêm hai chén, mặt nàng ửng hồng.
Sau khi ăn xong bọn họ lại bắt đầu công tác, Ngọc Ngân nói muốn đi ký túc xá một chuyến, trước mười giờ nếu không ghi danh sẽ không được ngủ qua đêm, nhưng Khoa đã khéo léo ngăn trở Ngân, thẳng đến khi bỏ lỡ thời gian đăng ký. mười một giờ hơn, Khoa thở phào nhẹ nhỏm, hệ thống khôi phục bình thường, hai người vỗ tay hoan nghênh, Ngọc Ngân hoan hô nói, "Cám ơn Ông Khoa, Ông thật vĩ đại!"
Khoa một bên khiêm tốn một bên đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, "Chết rồi, bà Ngân, bà buổi tối nghỉ ngơi ở đâu giờ?"
Ngọc Ngân chợt nhớ tới, nhưng nàng không nóng nảy: "Không sao, nhà Ông ở gần đây, Ông cứ về nhà ngủ, về phần Tui…, "
Ngọc Ngân chỉ bàn làm việc màu đen nói, "tui ngủ ở đây!"
dọn sơ đồ một chút, Khoa đi ra văn phòng, quay đầu lại dặn dò Ngọc Ngân … "bà nhớ khóa cửa đó!
"biết rồi…" Ngọc Ngân đáp ứng, lại nói một câu, …"Cám ơn Ông, Khoa, theo giúp Tui tăng ca trễ như vậy, thật ngại quá."
"Về sau lại cám ơn đi!"
Khoa nói một câu mang hai ý nghĩa …., rồi vội vàng rời đi.
Khoa không có đi xa, vụng trộm quay đầu chạy vào nhà vệ sinh nữ. Nhà vệ sinh nữ có hai cái phòng sát vách, Khoa núp vào bên trong một phòng không có đèn. Toàn bộ văn phòng chỉ có hai người bọn họ, hắn cho rằng Ngọc Ngân không dám đến bên trong căn này. Khoa leo lên bệ ống nước, đầu vừa vặn đưa qua tấm bình phong, nhà vệ sinh nữ phòng bênh liền hiện ra trước mắt.
Năm sáu phút sau, tiếng giày cao gót vang từ xa đến gần,…. là Ngọc Ngân. Ngọc Ngân quả nhiên không dám qua bên trong căn này, mà là qua nhà vệ sinh bênh cạnh. Khoa lúc này mới chú ý, Ngọc Ngân hôm nay mặc một bộ váy màu lam đậm , càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Ngọc Ngân hoàn toàn đi theo tính toán của mình, Khoa trong lòng cười thầm.
Ngọc Ngân không biết có một đôi mắt đang nhìn lén mình, hôm nay Ngân thật sự mệt muốn chết rồi. Nàng chậm rãi mở cúc quần váy ngắn, cái váy ngắn này là loại bó sát người, có thể tôn lên đường cong của người mặc, nhưng thời điểm ngồi cầu tiểu tiện lại khó cởi xuống.
Ngân cởi xuống váy ngắn, ngẩn mặt lên, dọa Khoa nhảy dựng, hắn vội rụt đầu lại, cũng may Ngọc Ngân không phát hiện….. … Ngọc Ngân đem váy cởi ra treo lên, Khoa lập tức ngửi được một trận mùi thơm ngát, nhìn xuống dưới, Ngọc Ngân lộ ra cái quần lót trắng tinh cùng cặp đùi trắng như tuyết. Khoa cảm giác được dương vật đội lên quần, liền cởi khóa quần đem nó móc ra.
Ngọc Ngân cởi quần lót, ngồi xổm xuống. đường cong Tuyệt vời lập tức ánh vào mắt Khoa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến cái mông lõa lồ của Ngọc Ngân, cái mông của Nàng trắng nõn, làn da bóng loáng đều có thể nặn ra nước, làm cho Khoa nuốt vài lần nước miếng.
"..Ào…ào"… tiếng nước càng làm cho Khoa nhiệt huyết sôi trào, hắn cơ hồ muốn nhào vô.
Lúc này, Ngọc Ngân đứng lên, cái mông bày ra một loại tư thế khác lại hấp dẫn Khoa, Khoa nghĩ … "Chờ một chút, lập tức là của mình, mặc cho mình hưởng thụ" .
Ngọc Ngân mặc quần lót với váy vào, sau đó bước ra.
Ngọc Ngân đi rồi, Khoa cũng chui ra, tựa vào trên tường, châm một điếu thuốc chờ đợi. Hắn đã hạ thuốc ngủ trong ly trà của Ngọc Ngân, chỉ chờ Ngân đi vào giấc ngủ….