Chuyện YANG HO - Chương 3.1
Chap 3 (tiếp)
Hôm nay cô Huyền nói rằng sẽ đưa Nam đi có công chuyện. Tất nhiên điều này làm thằng nhóc vô cùng phấn khởi, tính ra hàng ngày cô Huyền đi suốt, về thì đã là lúc tối muộn, chào hỏi qua loa rồi đi ngủ. Cũng có lúc cô thị phạm những gì nó đọc được từ đống sách vở kia, nhưg lúc này đúng chỉ như một lớp học giữa cô và trò không hơn, cả hai đều cuốn vào những kiến thức huyền bí mà công sức bao đời đúc rút ra. Nam tò mò hỏi xem nay cô dẫn nó đi đâu, Huyền khẽ mỉm cười, hỏi:
-mày đã đọc kinh dịch chưa?
-dạ cháu cũng có đọc qua rồi cô ạ.
-ừm thế là đủ rồi.
Vừa nói xong Huyền vung tay thoắt cái 6 đồng xu bằng đồng bay xuốg mặt bàn. Những đồng xu có chữ tàu, nhiều đồng đã chuyển sang màu xanh do bị oxi hoá, có nẽ niên đại của mấy đồng xu này phải hơn tuổi của Nam không biết bao nhiêu cuốn lịch nữa. Cả 6 đồng xu đều ngửa, theo cách lấy quẻ dịch theo đồng xu thì được quẻ thuần càn. Huyền hỏi:
-quẻ bát thuần càn, cũng dễ thôi, mày nói cô nghe xem nay quẻ này thì nay đi đâu?
Quẻ càn là trời là cha, là thành quách, thầy cô, quan thầy… Động hào quan quỷ tức có sự việc kiện tụng, tranh cãi, tù tội. Vậy kết hợp lại là vi phạm pháp luật rồi đến trốn thi hành pháp luật. Nam từ từ suy luận rồi nói ra ý kiến của mình.
Huyền cười đắc ý:
– đầu mày cũng nhanh nhẹn đấy, nay cô với mày đến trụ sở công an.
Nam giật mình, sao lại đến công an, chả nhẽ chuyện nó làm với con bé Hân bị cô phát hiện, giờ muốn giao nó cho công an xử lý sao. Nó không khỏi bồn chồn lo lắng. Nó lắp bắp hỏi huyền:
– sao, sao lại đến CA làm gì vậy cô?
-làm gì rồi sau mày tự biết.
Câu nói này lại xoáy thêm vào tâm can của Nam, ko lẽ nó phải đi tù sao, hôm đó tính ra nó là nạn nhân chứ đâu có tội tình gì. Cuộc đời bạch bẽo với nó vậy sao.
– nhanh cái chân lên mày, còn kịp bắt xe khách nữa. Huyền giục Nam.
Nam ruột phèo giờ rối rang, lật đật chuẩn bị chút đồ rồi cũng đi theo Huyền.
Hai cô cháu lên một chiếc xe khách, trên xe đủ các tầng lớp, dân buôn bán, lao động, vịt gà đủ cả. Nhưng điểm nhấn đến từ vị khách nữ trẻ trung, xinh đẹp cùng với thằng bé phía sau cầm đồ cho. Huyền cao, cho đến tận sau này Nam dậy thì phát triển hết tầm cũng chỉ cao hơn Huyền có 2 3 phân mà thôi. Dáng cao nhưng không hề thô một chút nào, đôi chân dài thẳng, cặp mông khá to và hơi vểnh lên, ko biết do cách ăn mặc hay sao nữa mà phần lưng trên mông thì nhỏ lại, đường cong gần như là hoản hảo. Da huyền trắng, mặt mũi thanh cao, thật sự nhiều khi nghĩ Huyền mà có đi thi hoa hậu thì kiểu gì cũng có giải. Nay nàng mặc quần kaki màu trắng, áo sơ mi đen, sơ vin gọn gàng. Phong cách ấy như làm tôn thêm sắc đẹp của nàng, chân dài thì quần trắng, da trắng thì áo tối màu. Nàng như toả sáng giữa đám đông, ai lấy đều nhìn ngắm nàng, đặc biệt là cánh đàn ông.
Mấy gã trên xe không rời mắt khỏi nàng, những ánh mắt chiếu thẳng đến quả mông to tròn, vết quần lót hằn lên trên lớp vải kaki trắng, hoặc nơi ngực ngáo phập phồng, thấp thỏm những lúc khe áo chợt lộ khoảng không khiến làn da trắng lộ ra. Nó lúc này như là cái rốn của vũ trụ vậy. Ngay cả Nam trong lòng không yên vụ công an, nhưng cả một tuyệt tác đang bên cạnh nó, không thể không tận hưởng được. Nó còn được phúc hơn những người kia khi đc ngồi cạnh Huyền, ngửi được hương thơm thoang thoảng từ tóc nàng, lúc xe sóc còn được va vào vai nàng nữa. Nhưng tự dưng nó lại buồn, đi tù rồi thì sẽ không đc ở cạnh Huyền nữa. Nó lại càng oán trách cuộc đời này.
Đột nhiên có 2 gã đàn ông ngồi ghế trước quay xuống bắt chuyện:
– người đẹp đi đâu thế, đây là em có trai em à?
Huyền vẫn cười tươi, lịch sự trả lời:
– dạ đây là thằng cháu em, nay đưa nó lên phố tí ạ.
Hai gã đó cười nham hiểm, hỏi han có vẻ quan tâm đến độc mình Huyền mà thôi, chứ Nam thì chúng nó để ý mẹ gì.
– này hai cô cháu uống nước đi, đi xe chắc mệt lắm nhỉ.
Một gã đưa cho Huyền và Nam hai chai nước lọc, mời uống.
Huyền vui vẻ nhận lấy, mở lắp giúp Nam, thằng bé thấy sao có người tốt vậy nhỉ, nó cầm chai nước tu một hơi hết còn nửa chai.
– uống đi em, cho đỡ mệt. Một gã nhắc Huyền.
Huyền lại cười, nàng cũng mở lắp, uống 1 chút nước. Không quên nói lời cảm ơn hai gã kia.
Hai gã này nhìn nhau một thoáng, vẻ mặt có chút đắc ý lộ ra.
Nam ngồi trên xe nhưng tự dưng có cơn buồn ngủ ập đến, rõ mới buổi sáng, đêm qua nó cũng ngủ ngon lành, sao có thể buồn ngủ vào giờ này được. Đến đây nó mới chợt nghĩ ra, cô Huyền dạy nó ở đời này chả tự nhiên có ai tốt với mình cả. Thời đó nổi lên những vụ đánh thuốc mê vào nước uống, kẹo cao su để cướp bóc những người đi xe khách. Ko ngờ vừa mới thò mặt ra ngoài mà đã gặp phải những anh hùng hảo hán lục lâm này rồi.
Dù cố lắm nhưng mắt nó cứ như có cả tấn đất đá kéo xuống vậy. Và rồi nó chìm vào giấc ngủ.
Có gì đó mềm mềm, có mùi hương quen thuộc. Đúng rồi, là cô Huyền của nó, mình đang ở đâu, mà sao cô lại nằm cạnh mình thế này. Tay nó đang đặt trên bụng Huyền, nó đánh bạo di chuyển tay cao lên một chút, tới khu vực núi đôi của huyền. Ấn ấn vài cái, ôi cái cảm giác mềm mại, đàn hồi mà ngực Huyền mang lại nó đê mê làm sao. Nam quyết định ko rón rén nữa, nó đặt cả bàn tay lên bầu vú nàng, bóp nhẹ, không thấy phản ứng gì, nó liều bóp mạnh hơn, nó nhào nặn bầu vú đó như thể nhào bột mì vậy mà Huyền vẫn không phải ứng gì.
Nó lại liều thêm bước nữa, nó bắt đầu thì tay kéo áo của nàng lên, luồn vào bên trong bụng nàng. Ôi làn da mát rượi, mịn màng đến làm sao. Bụng cô phẳng lì, như cả một khu đồng bằng bắc bộ phì nhiêu xanh tốt. Nam xoa bụng cô nó một hồi, tay đưa vòng tròn, rồi đột nhiên đụng vào phần mô mềm gì đó, cao hơn so với bình thường. Có lẽ đây là ngực của Huyền rồi, cơ hội đến tay rồi. Nam run rẩy sờ lên phần ngực, cả bàn tay nó giờ đã đặt lên bầu ngực đó, ko còn bất cứ thử vải vóc gì ngăn cách nữa, nay có vào công an, hay hang cọp gì nữa thì cũng can lòng. Nó bóp, nắn, xoa các kiểu, nó cấu nhẹ nhũ hoa của Huyền, vân vê cho nó săn lên. Quả thật chỉ là da thịt mà thôi sao mà nó có sức hút đến vậy. Đang thưởng thức bầu ngực ấy thì bỗng có làn không khí lạnh buốt táp thẳng vào mặt Nam.
– Dậy đi thằng ôn con, mơ màng cái gì mà dớt dãi ra thế hả!?
Nam choàng tỉnh giấc, trc mắt nó là hai người đàn ông trên xe lúc nãy, bên cạnh mình là cô Huyền, cả hai đang bị trói nhốt trong một căn phòng cửa giả đóng kín, chỉ có ánh đèn vàng từ chiếc bóng đèn sợi tóc chiếu khắp gian phòng.
– thằng ranh này xử lý sao anh, lớn tầm này rồi cũng khó bán sang biên được.
– cứ từ từ, hưởng con em ngon nghẻ này đã.
Hai tên đàn ông bàn bạc với nhau.
Lúc này dường như Huyền cũng tỉnh, cô vẫn chỉ cười, dời ạ, giờ là lúc nào mà hãn cười được cơ chứ, Nam thầm nghĩ trong đầu.
Huyền vẫn nhẹ nhàng lịch sự mở tiếng:
– hai anh toàn là người từng vào sinh ra tử trốn rừng thiêng nước độc, muốn gì thì nói với em một câu, sao phải dùng đến thủ đoạn này.
Hai tên có chút đứng người, một tên có vẻ đứng tuổi già dặn nói:
– cô em xinh đẹp à, theo bọn anh thì được ăn được mặc, ko thiếu, liệu mà ngoan nhé.
– hihi, hai anh nhìn tôi đi, đâu phải thiếu cái ăn cái mặc đâu, các anh mới là người đang túng thiếu đó.
Câu nói như chạm vào tự ái của hai gã đàn ông kia, gã già dặn gằn giọng quát:
– con ranh con này mày biết gì mà nói, cứ để xem ông có cho cái mồm xinh đẹp của mày đầy tinh trùng không nhé.
Huyền vẫn cứ lạnh tanh chả có sắc thay đổi một chút nào. Vẫn nụ cười đó, giọng nói nhe nhàng đó:
– anh trai à, anh mới mất vợ tháng trước nên em hiểu được tâm lý của anh mà.
Tên đứng tuổi như sét đánh ngang tai, đúng là vợ hắn mới mất cách đây tròn 1 tháng, nhưng rất ít người biết, do hắn đầu trộm đuôi cướp nên chả mấy bạn bè họ hàng gì cả.
Mày mày, làm sao mày biết. Hắn nói.
– ấn đường tối thẫm, nõm lại rõ ràng có người thân mới mất, đuôi mắt và đuôi khu vực lông mày là cung phu thê có biểu hiện đứt gãy giữa đường. Vì vậy tôi nói vợ anh mới qua đời đó.
Hai gã đàn ông mắt tròn xoe, mồm thì ngoác cả ra. Ko đợi chúng nói gì Huyền tiếp tục:
– tướng hai anh đều tay gấu lưng hùm, nước da đen xạm, lông mày dài đậm, mắt sắc, đây đều là tướng nhà võ, các anh đều từng đi lính, trán là đặc trưng cho tuổi thanh thiếu niên, nhiều vết ngang dọc, thể hiện một điều là các anh đi khắp nơi, từ nam chí bắc, chắc tham gia chiến tranh Tây Nam nhỉ.
– đúng bọn tao là lính TÂY Nam đây.
Huyền lại nở lụ cười. Đáng ra các anh nên phục vụ tốt cho đất nước chứ, sao lại đào ngủ rồi về làm trộm cướp thế này.
– làm sao mày biết bọn tao đảo ngũ.
– sau gáy có nốt ruồi chắc chắn tướng phản trắc. Các anh ko đọc tam quốc sao, hihi.
– mẹ anh cũng mới mất không lâu đâu, còn bố anh vẫn đang ốm đấy, anh ko muốn về thăm ông sao.
Những lời này có lẽ đã phá tan thành trì tư tưởng của tên đứng tuổi kia. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp Huyền, mà con ranh này lại như thần tiên sống vậy, nó biết hết quá khứ của mình. Nhưng bản chất liều lĩnh manh động thì vẫn còn đó.
– tao sẽ thăm ông già tao, nhưng ko đến lượt mày phải dạy, giờ thì cứ ngoan ngoãn đấy mà hưởng thụ.
Huyền cười: vậy thì anh không còn cơ hội về với bố anh nữa rồi.
– mày nói gì, gã kia thét lên.
Cùng lúc đó cánh cửa bật tung ra, cả thảy phải đến cả chục các anh công an xông vào khống chế hai gã đàn ông.
Nam vẫn chưa nghĩ nổi cái gì đang xảy ra trước mắt nó nữa, không nhẽ cô Huyền là thần tiên sống thật, chuyện quá khứ tương lai đều nắm trong bàn tay. Và cả chuyện lúc sáng nữa, bói quẻ pháp luật, công an, giờ thì thật sự là gặp công an thật rồi, nhưg ko phải chuyện nó bị con Hân dụ )
Huyền và Nam được đưa về đồn công an để thu thập lời khai. Hai gã này là hai đối tượng chuyên bẫy thuốc mê trộm cắp xuyên tuyến Hải Phòng Quảng Ninh, công an đã phục bắt tận tay nhiều lần nhưng chưa thành công.
Nay có sự giúp sức của hai cô cháu mà đã tóm gọn được đối tượng này.
Khoan đã, "giúp sức" ư, chả phải mình là nạn nhân sao, giúp ai, giúp thế nào, Nam thầm nghĩ.
Trên đường ra khỏi đồn công an, Nam vẫn mang tâm lý mơ hồ về vấn đề đó, Huyền bỗng chợt vỗ vai nó.
– tò mò, ko hiểu gì thì cứ hỏi đi, ko phải để trong lòng.
Chắc chả còn gì dấu được cô nữa, đến người lạ mặt chỉ nhìn qua tướng diện mà có thể biết cuộc đời ngta ra sao. Nam đành thật lòng hỏi:
– sao mình lại giúp đc công an hả cô? .
– mày thấy cô giỏi ko?
– dạ, cô như thần tiên ấy chứ ko phải người nữa rồi.
– haha. Huyền cười phá lên.
– cô mày là người thường mắt thịt, thần tiên gì mà lại lang thang với mày giờ này.
– cô nói cái gì y rằng nó xảy ra.
– được thế thì cô mày chiều nào cũng làm con đề, sống cho đỡ vất vả rồi.
– đây là công an ngta nhờ mình hợp tác. Hồ sơ của hai tên này họ giao cho cô, cô biết hết cha mẹ, vợ chồng ra làm sao, nhập ngũ năm nào, biết cả, chứ làm sao mà bói ra được chính xác như thế chứ hà hà. Hai tên này rất gian manh, từng đi lính nữa nên chúng thính lắm, ko bắt tại trận được. Nhưng đứa đàn ông nào cũng chết vì phụ nữ cả thôi, gặp phải cái đẹp là lơ là cảnh giác.
– đẹp thì có cô đẹp thôi, chứ cháu thì giúp được gì, còn bị tạt nước nữa. Nam tỏ vẻ hơi bất bình.
– haha, vì nó có 2 tên nên cô dẫn mày theo haha, mỗi người phải xử lý một người, hơi đâu mà đi cảnh giác nữa haha.
Hoá ra Nam là con mồi, nó thì hơi cay mũi, vì thật ra từ đầu đến giờ tất cả chỉ là màn kịch, người trong cuộc là nó giờ đã biết sự thật. Còn lại hai tên kia chắc vẫn nghĩ cô nó là thần tiên thật sự.
Mà thế quái nào công an lại biết mà đi nhờ cô Huyền.
Huyền lại cười trả lời ngắn gọn:
– vì cô đẹp !!!!????
( Còn tiếp)
Hôm nay cô Huyền nói rằng sẽ đưa Nam đi có công chuyện. Tất nhiên điều này làm thằng nhóc vô cùng phấn khởi, tính ra hàng ngày cô Huyền đi suốt, về thì đã là lúc tối muộn, chào hỏi qua loa rồi đi ngủ. Cũng có lúc cô thị phạm những gì nó đọc được từ đống sách vở kia, nhưg lúc này đúng chỉ như một lớp học giữa cô và trò không hơn, cả hai đều cuốn vào những kiến thức huyền bí mà công sức bao đời đúc rút ra. Nam tò mò hỏi xem nay cô dẫn nó đi đâu, Huyền khẽ mỉm cười, hỏi:
-mày đã đọc kinh dịch chưa?
-dạ cháu cũng có đọc qua rồi cô ạ.
-ừm thế là đủ rồi.
Vừa nói xong Huyền vung tay thoắt cái 6 đồng xu bằng đồng bay xuốg mặt bàn. Những đồng xu có chữ tàu, nhiều đồng đã chuyển sang màu xanh do bị oxi hoá, có nẽ niên đại của mấy đồng xu này phải hơn tuổi của Nam không biết bao nhiêu cuốn lịch nữa. Cả 6 đồng xu đều ngửa, theo cách lấy quẻ dịch theo đồng xu thì được quẻ thuần càn. Huyền hỏi:
-quẻ bát thuần càn, cũng dễ thôi, mày nói cô nghe xem nay quẻ này thì nay đi đâu?
Quẻ càn là trời là cha, là thành quách, thầy cô, quan thầy… Động hào quan quỷ tức có sự việc kiện tụng, tranh cãi, tù tội. Vậy kết hợp lại là vi phạm pháp luật rồi đến trốn thi hành pháp luật. Nam từ từ suy luận rồi nói ra ý kiến của mình.
Huyền cười đắc ý:
– đầu mày cũng nhanh nhẹn đấy, nay cô với mày đến trụ sở công an.
Nam giật mình, sao lại đến công an, chả nhẽ chuyện nó làm với con bé Hân bị cô phát hiện, giờ muốn giao nó cho công an xử lý sao. Nó không khỏi bồn chồn lo lắng. Nó lắp bắp hỏi huyền:
– sao, sao lại đến CA làm gì vậy cô?
-làm gì rồi sau mày tự biết.
Câu nói này lại xoáy thêm vào tâm can của Nam, ko lẽ nó phải đi tù sao, hôm đó tính ra nó là nạn nhân chứ đâu có tội tình gì. Cuộc đời bạch bẽo với nó vậy sao.
– nhanh cái chân lên mày, còn kịp bắt xe khách nữa. Huyền giục Nam.
Nam ruột phèo giờ rối rang, lật đật chuẩn bị chút đồ rồi cũng đi theo Huyền.
Hai cô cháu lên một chiếc xe khách, trên xe đủ các tầng lớp, dân buôn bán, lao động, vịt gà đủ cả. Nhưng điểm nhấn đến từ vị khách nữ trẻ trung, xinh đẹp cùng với thằng bé phía sau cầm đồ cho. Huyền cao, cho đến tận sau này Nam dậy thì phát triển hết tầm cũng chỉ cao hơn Huyền có 2 3 phân mà thôi. Dáng cao nhưng không hề thô một chút nào, đôi chân dài thẳng, cặp mông khá to và hơi vểnh lên, ko biết do cách ăn mặc hay sao nữa mà phần lưng trên mông thì nhỏ lại, đường cong gần như là hoản hảo. Da huyền trắng, mặt mũi thanh cao, thật sự nhiều khi nghĩ Huyền mà có đi thi hoa hậu thì kiểu gì cũng có giải. Nay nàng mặc quần kaki màu trắng, áo sơ mi đen, sơ vin gọn gàng. Phong cách ấy như làm tôn thêm sắc đẹp của nàng, chân dài thì quần trắng, da trắng thì áo tối màu. Nàng như toả sáng giữa đám đông, ai lấy đều nhìn ngắm nàng, đặc biệt là cánh đàn ông.
Mấy gã trên xe không rời mắt khỏi nàng, những ánh mắt chiếu thẳng đến quả mông to tròn, vết quần lót hằn lên trên lớp vải kaki trắng, hoặc nơi ngực ngáo phập phồng, thấp thỏm những lúc khe áo chợt lộ khoảng không khiến làn da trắng lộ ra. Nó lúc này như là cái rốn của vũ trụ vậy. Ngay cả Nam trong lòng không yên vụ công an, nhưng cả một tuyệt tác đang bên cạnh nó, không thể không tận hưởng được. Nó còn được phúc hơn những người kia khi đc ngồi cạnh Huyền, ngửi được hương thơm thoang thoảng từ tóc nàng, lúc xe sóc còn được va vào vai nàng nữa. Nhưng tự dưng nó lại buồn, đi tù rồi thì sẽ không đc ở cạnh Huyền nữa. Nó lại càng oán trách cuộc đời này.
Đột nhiên có 2 gã đàn ông ngồi ghế trước quay xuống bắt chuyện:
– người đẹp đi đâu thế, đây là em có trai em à?
Huyền vẫn cười tươi, lịch sự trả lời:
– dạ đây là thằng cháu em, nay đưa nó lên phố tí ạ.
Hai gã đó cười nham hiểm, hỏi han có vẻ quan tâm đến độc mình Huyền mà thôi, chứ Nam thì chúng nó để ý mẹ gì.
– này hai cô cháu uống nước đi, đi xe chắc mệt lắm nhỉ.
Một gã đưa cho Huyền và Nam hai chai nước lọc, mời uống.
Huyền vui vẻ nhận lấy, mở lắp giúp Nam, thằng bé thấy sao có người tốt vậy nhỉ, nó cầm chai nước tu một hơi hết còn nửa chai.
– uống đi em, cho đỡ mệt. Một gã nhắc Huyền.
Huyền lại cười, nàng cũng mở lắp, uống 1 chút nước. Không quên nói lời cảm ơn hai gã kia.
Hai gã này nhìn nhau một thoáng, vẻ mặt có chút đắc ý lộ ra.
Nam ngồi trên xe nhưng tự dưng có cơn buồn ngủ ập đến, rõ mới buổi sáng, đêm qua nó cũng ngủ ngon lành, sao có thể buồn ngủ vào giờ này được. Đến đây nó mới chợt nghĩ ra, cô Huyền dạy nó ở đời này chả tự nhiên có ai tốt với mình cả. Thời đó nổi lên những vụ đánh thuốc mê vào nước uống, kẹo cao su để cướp bóc những người đi xe khách. Ko ngờ vừa mới thò mặt ra ngoài mà đã gặp phải những anh hùng hảo hán lục lâm này rồi.
Dù cố lắm nhưng mắt nó cứ như có cả tấn đất đá kéo xuống vậy. Và rồi nó chìm vào giấc ngủ.
Có gì đó mềm mềm, có mùi hương quen thuộc. Đúng rồi, là cô Huyền của nó, mình đang ở đâu, mà sao cô lại nằm cạnh mình thế này. Tay nó đang đặt trên bụng Huyền, nó đánh bạo di chuyển tay cao lên một chút, tới khu vực núi đôi của huyền. Ấn ấn vài cái, ôi cái cảm giác mềm mại, đàn hồi mà ngực Huyền mang lại nó đê mê làm sao. Nam quyết định ko rón rén nữa, nó đặt cả bàn tay lên bầu vú nàng, bóp nhẹ, không thấy phản ứng gì, nó liều bóp mạnh hơn, nó nhào nặn bầu vú đó như thể nhào bột mì vậy mà Huyền vẫn không phải ứng gì.
Nó lại liều thêm bước nữa, nó bắt đầu thì tay kéo áo của nàng lên, luồn vào bên trong bụng nàng. Ôi làn da mát rượi, mịn màng đến làm sao. Bụng cô phẳng lì, như cả một khu đồng bằng bắc bộ phì nhiêu xanh tốt. Nam xoa bụng cô nó một hồi, tay đưa vòng tròn, rồi đột nhiên đụng vào phần mô mềm gì đó, cao hơn so với bình thường. Có lẽ đây là ngực của Huyền rồi, cơ hội đến tay rồi. Nam run rẩy sờ lên phần ngực, cả bàn tay nó giờ đã đặt lên bầu ngực đó, ko còn bất cứ thử vải vóc gì ngăn cách nữa, nay có vào công an, hay hang cọp gì nữa thì cũng can lòng. Nó bóp, nắn, xoa các kiểu, nó cấu nhẹ nhũ hoa của Huyền, vân vê cho nó săn lên. Quả thật chỉ là da thịt mà thôi sao mà nó có sức hút đến vậy. Đang thưởng thức bầu ngực ấy thì bỗng có làn không khí lạnh buốt táp thẳng vào mặt Nam.
– Dậy đi thằng ôn con, mơ màng cái gì mà dớt dãi ra thế hả!?
Nam choàng tỉnh giấc, trc mắt nó là hai người đàn ông trên xe lúc nãy, bên cạnh mình là cô Huyền, cả hai đang bị trói nhốt trong một căn phòng cửa giả đóng kín, chỉ có ánh đèn vàng từ chiếc bóng đèn sợi tóc chiếu khắp gian phòng.
– thằng ranh này xử lý sao anh, lớn tầm này rồi cũng khó bán sang biên được.
– cứ từ từ, hưởng con em ngon nghẻ này đã.
Hai tên đàn ông bàn bạc với nhau.
Lúc này dường như Huyền cũng tỉnh, cô vẫn chỉ cười, dời ạ, giờ là lúc nào mà hãn cười được cơ chứ, Nam thầm nghĩ trong đầu.
Huyền vẫn nhẹ nhàng lịch sự mở tiếng:
– hai anh toàn là người từng vào sinh ra tử trốn rừng thiêng nước độc, muốn gì thì nói với em một câu, sao phải dùng đến thủ đoạn này.
Hai tên có chút đứng người, một tên có vẻ đứng tuổi già dặn nói:
– cô em xinh đẹp à, theo bọn anh thì được ăn được mặc, ko thiếu, liệu mà ngoan nhé.
– hihi, hai anh nhìn tôi đi, đâu phải thiếu cái ăn cái mặc đâu, các anh mới là người đang túng thiếu đó.
Câu nói như chạm vào tự ái của hai gã đàn ông kia, gã già dặn gằn giọng quát:
– con ranh con này mày biết gì mà nói, cứ để xem ông có cho cái mồm xinh đẹp của mày đầy tinh trùng không nhé.
Huyền vẫn cứ lạnh tanh chả có sắc thay đổi một chút nào. Vẫn nụ cười đó, giọng nói nhe nhàng đó:
– anh trai à, anh mới mất vợ tháng trước nên em hiểu được tâm lý của anh mà.
Tên đứng tuổi như sét đánh ngang tai, đúng là vợ hắn mới mất cách đây tròn 1 tháng, nhưng rất ít người biết, do hắn đầu trộm đuôi cướp nên chả mấy bạn bè họ hàng gì cả.
Mày mày, làm sao mày biết. Hắn nói.
– ấn đường tối thẫm, nõm lại rõ ràng có người thân mới mất, đuôi mắt và đuôi khu vực lông mày là cung phu thê có biểu hiện đứt gãy giữa đường. Vì vậy tôi nói vợ anh mới qua đời đó.
Hai gã đàn ông mắt tròn xoe, mồm thì ngoác cả ra. Ko đợi chúng nói gì Huyền tiếp tục:
– tướng hai anh đều tay gấu lưng hùm, nước da đen xạm, lông mày dài đậm, mắt sắc, đây đều là tướng nhà võ, các anh đều từng đi lính, trán là đặc trưng cho tuổi thanh thiếu niên, nhiều vết ngang dọc, thể hiện một điều là các anh đi khắp nơi, từ nam chí bắc, chắc tham gia chiến tranh Tây Nam nhỉ.
– đúng bọn tao là lính TÂY Nam đây.
Huyền lại nở lụ cười. Đáng ra các anh nên phục vụ tốt cho đất nước chứ, sao lại đào ngủ rồi về làm trộm cướp thế này.
– làm sao mày biết bọn tao đảo ngũ.
– sau gáy có nốt ruồi chắc chắn tướng phản trắc. Các anh ko đọc tam quốc sao, hihi.
– mẹ anh cũng mới mất không lâu đâu, còn bố anh vẫn đang ốm đấy, anh ko muốn về thăm ông sao.
Những lời này có lẽ đã phá tan thành trì tư tưởng của tên đứng tuổi kia. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp Huyền, mà con ranh này lại như thần tiên sống vậy, nó biết hết quá khứ của mình. Nhưng bản chất liều lĩnh manh động thì vẫn còn đó.
– tao sẽ thăm ông già tao, nhưng ko đến lượt mày phải dạy, giờ thì cứ ngoan ngoãn đấy mà hưởng thụ.
Huyền cười: vậy thì anh không còn cơ hội về với bố anh nữa rồi.
– mày nói gì, gã kia thét lên.
Cùng lúc đó cánh cửa bật tung ra, cả thảy phải đến cả chục các anh công an xông vào khống chế hai gã đàn ông.
Nam vẫn chưa nghĩ nổi cái gì đang xảy ra trước mắt nó nữa, không nhẽ cô Huyền là thần tiên sống thật, chuyện quá khứ tương lai đều nắm trong bàn tay. Và cả chuyện lúc sáng nữa, bói quẻ pháp luật, công an, giờ thì thật sự là gặp công an thật rồi, nhưg ko phải chuyện nó bị con Hân dụ )
Huyền và Nam được đưa về đồn công an để thu thập lời khai. Hai gã này là hai đối tượng chuyên bẫy thuốc mê trộm cắp xuyên tuyến Hải Phòng Quảng Ninh, công an đã phục bắt tận tay nhiều lần nhưng chưa thành công.
Nay có sự giúp sức của hai cô cháu mà đã tóm gọn được đối tượng này.
Khoan đã, "giúp sức" ư, chả phải mình là nạn nhân sao, giúp ai, giúp thế nào, Nam thầm nghĩ.
Trên đường ra khỏi đồn công an, Nam vẫn mang tâm lý mơ hồ về vấn đề đó, Huyền bỗng chợt vỗ vai nó.
– tò mò, ko hiểu gì thì cứ hỏi đi, ko phải để trong lòng.
Chắc chả còn gì dấu được cô nữa, đến người lạ mặt chỉ nhìn qua tướng diện mà có thể biết cuộc đời ngta ra sao. Nam đành thật lòng hỏi:
– sao mình lại giúp đc công an hả cô? .
– mày thấy cô giỏi ko?
– dạ, cô như thần tiên ấy chứ ko phải người nữa rồi.
– haha. Huyền cười phá lên.
– cô mày là người thường mắt thịt, thần tiên gì mà lại lang thang với mày giờ này.
– cô nói cái gì y rằng nó xảy ra.
– được thế thì cô mày chiều nào cũng làm con đề, sống cho đỡ vất vả rồi.
– đây là công an ngta nhờ mình hợp tác. Hồ sơ của hai tên này họ giao cho cô, cô biết hết cha mẹ, vợ chồng ra làm sao, nhập ngũ năm nào, biết cả, chứ làm sao mà bói ra được chính xác như thế chứ hà hà. Hai tên này rất gian manh, từng đi lính nữa nên chúng thính lắm, ko bắt tại trận được. Nhưng đứa đàn ông nào cũng chết vì phụ nữ cả thôi, gặp phải cái đẹp là lơ là cảnh giác.
– đẹp thì có cô đẹp thôi, chứ cháu thì giúp được gì, còn bị tạt nước nữa. Nam tỏ vẻ hơi bất bình.
– haha, vì nó có 2 tên nên cô dẫn mày theo haha, mỗi người phải xử lý một người, hơi đâu mà đi cảnh giác nữa haha.
Hoá ra Nam là con mồi, nó thì hơi cay mũi, vì thật ra từ đầu đến giờ tất cả chỉ là màn kịch, người trong cuộc là nó giờ đã biết sự thật. Còn lại hai tên kia chắc vẫn nghĩ cô nó là thần tiên thật sự.
Mà thế quái nào công an lại biết mà đi nhờ cô Huyền.
Huyền lại cười trả lời ngắn gọn:
– vì cô đẹp !!!!????
( Còn tiếp)