Chuyện YANG HO - Chương 3
CHAP 3: LẦN ĐẦU XUẤT SƠN.
Mấy đó mà đã gần 1 năm kể từ ngày Nam đi theo Huyền về chốn thôn quê này. Nam thỉnh thoảng nhớ bố mẹ nó, nhưng những gì đọng lại trong tâm trí nó không có nhiều, cuộc sống nay đây mai đó, ngày qua ngày với đám hộ chợ. Nam cũng là đứa có đầu óc nhanh nhẹn, hoặc có thể do nó có tố chất tiếp thu những kiến thức huyền học nên nó học khá nhanh, Huyền cũng khá bất ngờ với ngộ tính của thằng bé này.
Còn về chuyện với con bé Hân, sau buổi chiều cổ tích ấy tất nhiên là Nam ko thể quên nổi. Nó săn ve quanh quẩn nhà của Hân. Nhưng ko hiểu vì lý do gì mà con bé ko thấy xuất hiện bên ngoài nữa. Có lúc Nam phải dùng lại ngón nghề leo cây trèo tường của mình để nhìn trộm vào nhà Hân. Kết quả là nó nhìn thấy con bé trần truồng đi trong nhà, vẫn cái dáng cao cao đó, quả mông đầy đặn hơn so với lứa tuổi, chỉ tiếc là hai bầu vú vẫn chỉ mới nhô lên được như hai quả chanh. Đi sau con bé Hân là một người đàn ông cũng trong điều kiện ko mảnh vải trên thân nốt, đúng là ông Đô nhà bán tạp hoá, cũng chính là bố của Hân. Đô dáng người cao, có khi m8 lận, con chim của Đô cũng thật là dài. Lúc này Hân đang bú cặc cho bố nó, con cặc to dài đâm sâu vào trong mồm Hân, đến mức con bé muốn nghẹn mà Nam vẫn thấy thừa một khúc ở gốc con cặc, khúc này cũng khơ khớ đấy. Đô dập liên hồi con cặc của mình vào chính miệng con gái mình, có lẽ giờ trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ đang địt một cái lồn của con cave nào đó mà thôi. Đô liên tục đâm chọc vào mồm Hân, nhìn những thơ cơ mông của Đô gồng lên mỗi lần nhấp, cứ như thể địt xong là tận thế vậy. Về phần Hân, con bé chẳng những sợ mà còn đồng thuận với tinh thần cao nhất có thể, bố nó dập mạnh bao nhiêu thì nó cũng liếm mút mạnh bảo bấy nhiêu. Đô túm lấy tóc con bé, cầm đầu dập vào con cặc mình, được mấy cái thì người hắn rùng lên 1 cái, bao nhiêu tinh khí có lẽ hắn đã bắn sạch vào mồm Hân. Hân như nghẹn nước uống, nó vội nhổ phì ra không biết bao tinh dịch, mặt mũi nước mắt nước mũi, tinh dịch dàn dụa trên cả khuôn mặt nó. Tưởng chừng như cuộc mây mưa đã kết thúc nhưng không, con Hân bỗng quay chổng mông lại phía bố nó và nói những câu như ma nhập vậy. Địt đi! Đi tao đi! Con chó mất dạy này, con gái mà mày còn địt được. Đô cũng chắc chỉ chờ có thế, hắn hai tay bấu lấy phần eo của Hân, nhét con cặc của mình vào lồn của con bé. Đô lại tiếp tục dập như cái máy vào lồn con gái mình, tiếng thịt va vào nhau bem bép, tiếng con Hân rên hừ hừ khiến Nam đầu óc, bụng dạ trống rỗng, người ngợm ướt đầm mồ hôi. Nó ko rời mắt một giây phút nào cả, mặc dù cũng chỉ là những hành động lặp đi lặp lại. Được 15p sau, Đô lại xuất tinh lần nữa, vẫn lại những dòng tinh dịch chảy thành dòng từ lồn con Hân chảy ra.
Cuộc vui cũng hết, Nam nhẹ nhàng rút êm, nhưng trong lòng không khỏi xốn xang. Từ đó Nam gần như ko thấy Hân xuất hiện ở ngoài. Thậm chí có thời gian nhà Hân đóng cửa im lìm suốt vài ngày. Trẻ con mà, nhanh nhớ nhanh quên, Nam cũng dần chấp nhận người tình đầu tiên của nó, à không phải "của nó" mà là của cha Đô kia, chẳng qua Nam cũng chỉ là cái của lạ mà con bé Hân hôm đó tò mò thôi. Nó cũng có thoáng buồn, dù sao cũng có lúc nó và con bé Hân chơi đùa đúng như với lứa tuổi của chúng.
Còn về bố con cái Hân, mãi sau này Nam có dịp tìm hiểu thì biết rằng con bé dính bầu, cái thai chính là của bố nó. Thời gian đi vắng chính là lúc bố con dẫn nhau đi khám. Vài tháng sau thì bố con nó phải chuyển đi sang nhà người bà con bên kia biên giới Trung Quốc để đẻ.
(Còn tiếp)
Mấy đó mà đã gần 1 năm kể từ ngày Nam đi theo Huyền về chốn thôn quê này. Nam thỉnh thoảng nhớ bố mẹ nó, nhưng những gì đọng lại trong tâm trí nó không có nhiều, cuộc sống nay đây mai đó, ngày qua ngày với đám hộ chợ. Nam cũng là đứa có đầu óc nhanh nhẹn, hoặc có thể do nó có tố chất tiếp thu những kiến thức huyền học nên nó học khá nhanh, Huyền cũng khá bất ngờ với ngộ tính của thằng bé này.
Còn về chuyện với con bé Hân, sau buổi chiều cổ tích ấy tất nhiên là Nam ko thể quên nổi. Nó săn ve quanh quẩn nhà của Hân. Nhưng ko hiểu vì lý do gì mà con bé ko thấy xuất hiện bên ngoài nữa. Có lúc Nam phải dùng lại ngón nghề leo cây trèo tường của mình để nhìn trộm vào nhà Hân. Kết quả là nó nhìn thấy con bé trần truồng đi trong nhà, vẫn cái dáng cao cao đó, quả mông đầy đặn hơn so với lứa tuổi, chỉ tiếc là hai bầu vú vẫn chỉ mới nhô lên được như hai quả chanh. Đi sau con bé Hân là một người đàn ông cũng trong điều kiện ko mảnh vải trên thân nốt, đúng là ông Đô nhà bán tạp hoá, cũng chính là bố của Hân. Đô dáng người cao, có khi m8 lận, con chim của Đô cũng thật là dài. Lúc này Hân đang bú cặc cho bố nó, con cặc to dài đâm sâu vào trong mồm Hân, đến mức con bé muốn nghẹn mà Nam vẫn thấy thừa một khúc ở gốc con cặc, khúc này cũng khơ khớ đấy. Đô dập liên hồi con cặc của mình vào chính miệng con gái mình, có lẽ giờ trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ đang địt một cái lồn của con cave nào đó mà thôi. Đô liên tục đâm chọc vào mồm Hân, nhìn những thơ cơ mông của Đô gồng lên mỗi lần nhấp, cứ như thể địt xong là tận thế vậy. Về phần Hân, con bé chẳng những sợ mà còn đồng thuận với tinh thần cao nhất có thể, bố nó dập mạnh bao nhiêu thì nó cũng liếm mút mạnh bảo bấy nhiêu. Đô túm lấy tóc con bé, cầm đầu dập vào con cặc mình, được mấy cái thì người hắn rùng lên 1 cái, bao nhiêu tinh khí có lẽ hắn đã bắn sạch vào mồm Hân. Hân như nghẹn nước uống, nó vội nhổ phì ra không biết bao tinh dịch, mặt mũi nước mắt nước mũi, tinh dịch dàn dụa trên cả khuôn mặt nó. Tưởng chừng như cuộc mây mưa đã kết thúc nhưng không, con Hân bỗng quay chổng mông lại phía bố nó và nói những câu như ma nhập vậy. Địt đi! Đi tao đi! Con chó mất dạy này, con gái mà mày còn địt được. Đô cũng chắc chỉ chờ có thế, hắn hai tay bấu lấy phần eo của Hân, nhét con cặc của mình vào lồn của con bé. Đô lại tiếp tục dập như cái máy vào lồn con gái mình, tiếng thịt va vào nhau bem bép, tiếng con Hân rên hừ hừ khiến Nam đầu óc, bụng dạ trống rỗng, người ngợm ướt đầm mồ hôi. Nó ko rời mắt một giây phút nào cả, mặc dù cũng chỉ là những hành động lặp đi lặp lại. Được 15p sau, Đô lại xuất tinh lần nữa, vẫn lại những dòng tinh dịch chảy thành dòng từ lồn con Hân chảy ra.
Cuộc vui cũng hết, Nam nhẹ nhàng rút êm, nhưng trong lòng không khỏi xốn xang. Từ đó Nam gần như ko thấy Hân xuất hiện ở ngoài. Thậm chí có thời gian nhà Hân đóng cửa im lìm suốt vài ngày. Trẻ con mà, nhanh nhớ nhanh quên, Nam cũng dần chấp nhận người tình đầu tiên của nó, à không phải "của nó" mà là của cha Đô kia, chẳng qua Nam cũng chỉ là cái của lạ mà con bé Hân hôm đó tò mò thôi. Nó cũng có thoáng buồn, dù sao cũng có lúc nó và con bé Hân chơi đùa đúng như với lứa tuổi của chúng.
Còn về bố con cái Hân, mãi sau này Nam có dịp tìm hiểu thì biết rằng con bé dính bầu, cái thai chính là của bố nó. Thời gian đi vắng chính là lúc bố con dẫn nhau đi khám. Vài tháng sau thì bố con nó phải chuyển đi sang nhà người bà con bên kia biên giới Trung Quốc để đẻ.
(Còn tiếp)