Nội dung truyện
Cũng may nơi đây cách công ty không xa lắm, ngồi xe mấy tiếng là quay về khu ký túc quen thuộc. Vừa mới trải qua một cuộc hành trình hung hiểm, tôi chả buồn thay quần áo, nhảy lên giường, đầu óc trống rỗng lăn ra ngủ.
Tiểu Lục đã sớm quen với cảnh như này, hồi đầu còn khuyên nhủ tôi, đến giờ cậu ta đã chẳng thèm để ý, trong mắt cậu ấy, tôi là một kẻ rỗi hơi đi tìm mấy việc không đâu.
Mấy ngày tiếp theo, tôi im hơi lặng tiếng, Bạch Phàm có gọi điện mấy lần, nhưng cứ nghĩ đến hai ông cháu họ Tôn mới chết, tôi lại cảm thấy khó chịu.
Tối nay là ca của mình, thất thần đánh chiếc xe trống không đến xưởng giấy rồi quay về, gần vào đến thành phố thì một đạo sĩ ăn mặc lòe loẹt lên xe, là Đạo Điên. Mấy ngày không gặp, vẫn cái bộ dạng cà tưng cà tưng như cũ, tôi khẽ gật đầu thay cho chào hỏi.
Thấy tâm trạng tôi không tốt, Đạo Điên ngồi xuống ghế đối diện, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Nhìn cậu phờ phạc thế, gặp ma à?”
Tôi nặng nề cười một tiếng, hỏi: “Đạo trưởng, mấy hôm nay anh đi đâu? Hỏi thì không chịu nói, cứ úp úp mở mở!”