Chuyện Về Cu Dũng - Phần 193
Sau khi thăm mộ bà sư trụ trì, cũng là người mẹ nuôi đầu tiên của X thì cả đoàn về Hà Nội.
Nằm gối đầu lên đùi mẹ trên hàng ghế sau của chiếc Lexus 570, Sương ngủ ngon lành, trên môi cô vẫn còn vương vấn nụ cười hạnh phúc chưa tắt hẳn. Mẹ con từ lúc nhận ra nhau chưa khi nào là rời tay ra cả.
Hà Băng ngắm nhìn đứa con gái tội nghiệp đáng thương của mình, một quyết định nhỏ thôi làm cô phải xa con đằng đẵng hai mươi mấy năm trời mới tìm lại được. Vừa rồi nghe con kể chuyện hồi nhỏ, chuyện cô vướng vòng lao tù, những ngày tháng trong tù sống cô đơn tủi phận phải làm những việc vặt cho người ta để có tiền sống, những cái Tết ngồi bó gối trong góc trại giam, những cái Tết với nửa cái giò Dũng lì chia cho. Sương kể hết như một đứa trẻ mách mẹ vì bị bạn trêu. Giờ đây tội gì mà không kể cho mẹ thương.
Kể riết rồi Sương ngủ lúc nào không hay.
Hà Băng dùng những ngón tay của mình mình lùa vào những lọn tóc của con mân mê như ru giấc ngủ con được sâu hơn. Cô ngắm con và nghĩ trong đầu những việc mình phải làm để bù đắp cho con, bù đắp cho những tháng ngày vất vả đơn côi, cho những gì mà con phải chịu đựng. Cũng là ông trời còn thương, có khi chồng cô ở thế giới bên kia đã bảo vệ con, chứ nếu vụ cầu Rào mà Sương không còn mạng, rồi vụ Song Sát mà thành công thì không biết sự thể sẽ thế nào.
Sương tỉnh dậy vì thấy gương mặt mình có giọt nước rơi vào, nhìn lên thấy mẹ đang nhìn mình, mắt mẹ đỏ hoe, vậy là những giọt nước đó là nước mặt của mẹ.
– Mẹ!
Thấy con tỉnh dậy, Hà Băng vuốt vuốt má con rồi nói:
– Sương, con gái của mẹ, ngủ nữa đi.
– Mẹ khóc à?
Hà Băng cũng chẳng giấu con làm gì:
– Ừ, mẹ khóc vì hạnh phúc con ạ. Mẹ yêu con gái của mẹ lắm. Từ nay mẹ con ta mãi mãi không rời nhau nữa.
Sương nũng nịu mè nheo:
– Dại gì mà rời mẹ, mẹ là bà trùm cơ mà. Ai mà bắt nạt con, con mách mẹ.
Sương đang hướng ánh nhìn của mình lên hàng ghế trên, nơi có cái tên Dũng lì đáng ghét đang gục đầu vào ghế, không biết là ngủ hay thức.
– Ai mà dám bắt nạt con gái mẹ, cặp Song Sát sẽ thẳng tay trừng trị.
Sương nhéo mắt lên mẹ:
– Có một tên ở Hải Phòng con cực kỳ ghét, hắn chuyên bắt nạt con. Mẹ khử cho con ngay.
Dũng lì thấy có biến vội tỉnh ngủ ngoảnh xuống thanh minh:
– Chị X, em bắt nạt chị hồi nào. Toàn chị đá đít em.
Sương lạnh lùng: “Gọi là Sương đi”, rồi nhìn lên mẹ: “Mẹ, là hắn đó”.
Hà Băng cười cười hạnh phúc vì đôi trẻ:
– Con muốn mẹ xử lý thế nào? Giết tại chỗ, chặt chân hay là bỏ tù hắn cả đời.
Sương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
– Mẹ bỏ tù hắn cả đời cho con.
Nói rồi Sương tủm tìm rúc vào bụng mẹ, cô đang nghĩ đến điều gì mà cười vậy. Hà Băng hiểu ý con gái:
– Được, được, mẹ sẽ bỏ tù hắn cả đời. Để mẹ tìm cai ngục cái đã.
Dũng thì không đủ thông minh để hiểu đoạn hội thoại trên của hai mẹ con.
Sương rúc vào bụng mẹ một hồi rồi ngoảnh lên hỏi mẹ một chuyện:
– À, mẹ ơi, mẹ tên là gì?
– Mẹ tên là Nguyễn Thị Hà Băng.
– Tại sao mẹ đặt tên con là Sương?
Hà Băng nhớ lại cái ngày mình nghĩ tên cho con, lúc đó là lúc cô mới biết mình có thai:
– Mẹ đặt tên con là Đào Băng Sương, Đào là họ của bố con. Tên đệm Băng là tên của mẹ. Còn Sương là mẹ muốn con trong sáng, long lanh, là viên ngọc đẹp nhất, quý giá nhất trên đời này của mẹ. Đó là những giọt sương trên lá sen hồ Tây vào những buổi sớm mai.
– Mẹ dậy con làm trà sen nhé?
Nhìn con đắm đuối:
– Không dậy con thì dậy ai đây. Chắc chắn rồi.
Còn Dũng thì mặc kệ hai mẹ con nhà kia đang ỉ ôi èo uột. Cậu đang nghĩ về chữ tù mà Chị Đại vừa nhắc đến, Dũng sợ tù lắm rồi.