Chuyện Về Cu Dũng - Phần 192
Hà Băng sau một hồi nuốt nước mắt vào trong, cô lấy trong cái lắc da cá sấu ra một cái khăn mùi xoa rồi đưa lên mắt chấm chấm giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi. Hà Băng quay hẳn xuống nói với Dũng và X:
– Hai cháu, giờ cô có một chuyện khẩn cấp phải đi Nghệ An ngay lập tức, cũng không biết đến bao giờ mới xong việc. Cô đón xe cho hai đứa về Hà Nội nhé, về đó sẽ có người đưa hai cháu về Hải Phòng. Cô xin lỗi, nhưng việc này đối với cô là cực kỳ hệ trọng.
X thì không nói gì, cô đang ngồi dần sát vào Dũng, cô muốn mình hơi chạm vào Dũng một tẹo như là có để có điểm tựa. Vừa rồi chẳng phải mẹ nhắc đến Nghệ An, chính là nơi mình lớn lên đó sao?
Dũng thì nói nhanh:
– Cô cho chị em cháu đi cùng luôn được không? Việc ở Hải Phòng đã có anh Quân ma lo.
Hà Băng đúng là phân vân vì còn Dũng và X ngồi trên xe. Quý hai đứa trẻ thật đấy, nhưng để so sánh với chuyện tới này của cô thì có lẽ không bằng. Theo lẽ thường mình phải đi đến nơi về đến chốn, không trả khách giữa đường. Thấy Dũng nói vậy thì Hà Băng vui mừng, có chúng đi cũng không có sao. Chuyện của mình các cháu trước sau gì chẳng biết, mình coi chúng như con cơ mà.
– Được, đi cùng cô.
Đúng lúc đó thì điện thoại Bắc đại bàng có tin nhắn, là của Thưởng bê đê báo địa chỉ. Hà Băng ra lệnh:
– Chạy nhanh nhất có thể đến địa chỉ vừa nhận.
– Vâng chị!
Và chiếc xe vòng ngược trở lại hướng Hà Nội, gầm rú xé gió lao vút đi.
Bình thường ngồi trên xe, Hà Băng luôn im lặng, chiếc kính râm che đôi mắt đang khép hờ của cô. Nhưng lần này cô không vậy, cô tỉnh táo một cách lạ thường, trong cô có cảm giác như mình đến đó sẽ gặp được con. Nhấp nha nhấp nhổm nhìn đường, thỉnh thoảng lại giục lái xe đi nhanh, đi nhanh hơn nữa, hơn nữa. Làm Bắc đại bàng có cảm giác hắn chính là tay đua công thức 1.
Xe đi chắc cũng độ hơn trăm cây số rồi thì Dũng hỏi với lên trên:
– Cô có thể cho cháu biết mình đi Nghệ An làm gì không?
Hà Băng không ngoảnh lại mà vẫn nhìn đường, cô đáp:
– Cô đi tìm con gái cô.
Dũng không phải là buột miệng mà hỏi. Dũng biết, X biết, đứa con gái mà cô đang tìm xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt. Chị chưa nói ra cũng là vì còn cắc cớ trong lòng.
X bám lấy cánh tay Dũng thật chặt, cô mím môi lại không nói gì. Đôi mắt cô âng ấng nước ra rồi nhưng được cô sụp cái mũ lưỡi trai lại che đi. Dũng biết biểu hiện của chị đang rất xúc động.
Cậu hỏi cô cũng chính là để cho chị nhận được câu trả lời mà chị đau đáu suốt bấy nhiêu năm qua:
– Cô có con gái? Sao phải đi tìm?
Hà Băng chăm chú nhìn đường nhưng vẫn trả lời Dũng, cô cũng muốn Dũng và X biết được cụ thể sự việc, chúng đi cùng tức là sẽ cùng mình tìm con:
– Uh, đứa con gái tội nghiệp của cô. Từ lúc được 1 ngày tuổi cô đã bỏ nó lại.
X cắn chặt hàm răng, cô đang bấu Dũng đến ngập cả móng tay vào thịt.
Dũng gợi mở cô kể chuyện:
– Cô kể cho cháu nghe đi.
Thấy cũng còn khoảng gần 2 tiếng nữa mới đến nơi, Hà Bằng bồi hồi nhớ lại tuổi thanh xuân của mình và kể vắn tắt cho hai đứa nghe:
Nhưng cô không chịu sự sắp đặt ấy và bỏ nhà theo anh ấy. Ngày đó chồng cô chưa phải là một ông trùm, mới chỉ là giang hồ địa phương. Cô yêu anh ấy vì tính trượng nghĩa, trọng tín, giang hồ nhưng anh ấy chưa từng giết người bao giờ. Cô yêu còn vì rất nhiều lý do nữa.
Cô về sống với anh ấy không trầu cau cưới hỏi gì, nhưng gia đình anh ấy lại rất yêu quý cô, coi cô đích thực là dâu con trong nhà.
Rồi khi cô mang bầu sắp sinh thì chồng cô bị đối thủ truy sát, họ dùng tổng lực truy lùng chồng cô khắp nơi. Cô cương quyết đi theo chồng, có chết cùng chết, sống cùng sống, mặc dù sắp đến ngày sinh.
Vợ chồng cô lưu lạc đến Thanh Hóa được vài ngày thì bị phát hiện, chúng tiếp tục truy lùng giết bằng được. Đến ngày sinh con, vợ chồng cô vào một trạm y tế xã để sinh cháu, nhưng vừa mới sinh xong thì lại bị sát thủ tìm đến. Vợ chồng cô lại bọc con vào một cái giỏ rồi chạy tiếp.
Lúc đấy sự việc cấp bách, vợ chồng cô xác định không thể chạy thoát mãi được, cô thì vừa sinh đi lại còn không nổi. Cô quyết định phải giữ lại mạng sống cho đứa con gái nhỏ mới được 1 ngày tuổi. Vậy là cô để lại giỏ có đứa con ở cổng 1 chợ ven đường, mặc dù chồng cô cương quyết không cho. Nhưng cô nghĩ, nếu con đi theo mình thì chỉ có đường chết cả nhà. Chi bằng để con ở lại, còn cơ hội sống. Nếu mình thoát được cũng có cơ hội mà tìm lại.
Sau nhiều ngày chạy trốn, vợ chồng cô được chính Lão Đại đem quân tới cứu và thoát nạn. Ngay lập tức vợ chồng cô về lại chợ để tìm lại con. Nhưng chỉ nghe nói là có một phụ nữ đang mang đi. Cô và chồng khóc ròng rã mấy ngày liền, đi hỏi hết người này đến người nọ về tung tích của con. Nhưng không thấy.
Cô ở lại Thanh Hóa để tìm con đến 3 năm sau mới về lại Hà Nội sống. Lúc đó cũng là lúc mà nhờ sự giúp đỡ của Lão Đại mà chồng cô bắt đầu gây dựng sự nghiệp, rồi trở thành ông trùm miền Bắc như cô đã kể cho các cháu nghe.
Vợ chồng cô về Hà Nội sống nhưng 1 năm phải có đến 7 – 8 tháng là cô đi hết trại trẻ mồ côi này đến ngôi chùa khác. Cô hy vọng con mình sẽ lưu lạc ở đâu đó. Chồng cô trước khi chết cũng chỉ đau đáu một điều phải tìm được con bằng được. Vợ chồng cô cũng quyết định không sinh thêm con nữa, với cô, chỉ có đứa con gái ấy là đứa con duy nhất mà thôi.
X hổn hển, nước mắt tuôn rơi. Hà Băng thì tưởng là X thương cảm cho số phận của con gái mình.
Hà Băng kể tiếp:
– Thời gian gần đây, cô cho mở rộng địa bàn tìm kiếm sang các tỉnh lân cận. Một mình đi không hết nên cô bảo Hoàng bê đê làm cùng. Và nay có tin tức ở tận trong Nghệ An.
Chính Dũng cũng xúc động vì nghe chuyện của cô, cô đúng là người mẹ thương con, yêu con, chỉ vì số phận mà phải xa con.
– À, mà mỗi lần sinh nhật con cô đều tự tay vẽ một bức hình đấy, X hôm qua ở phòng cô chắc nhìn thấy rồi. Cô tự vẽ theo trí tưởng tượng của mình. Chẳng biết có giống không nữa. Hàng ngày cô đều dành thời gian để niệm Phật phù hộ độ trì cho con gái cô khỏe mạnh, khấn Phật để mẹ con cô được gặp lại nhau. Có như vậy cô có chết mới nhắm mắt được mà đi gặp chồng.
Đúng là mỗi người một số phận, mỗi người nhìn vẻ bề ngoài cũng không thể biết được bên trong họ có uẩn khuất chuyện gì.
Nói đến đây, Hà Băng nhìn xuống X như để xác nhận chuyện mình vừa nói. Thấy X gật gật đầu xác nhận, không nhìn thấy mắt X thôi, chứ nếu Hà Băng nhìn thấy sẽ biết mắt X đỏ hoe. Chỉ có Dũng là biết.
…
Rồi cũng đến ngôi chùa kia.
X thấy hiện ra ngôi chùa nơi mình lớn lên. Đã lâu lắm rồi cô chưa về lại đây, kể từ cái ngày bị công an bắt đến nay cô chưa từng một lần về lại nơi này. Nhưng cô không nói cho ai biết.
Hoàng bê đê đón xe từ ngoài cổng. Chị Đại nhanh chóng bước xuống xe chạy như bay theo chân Hoàng để vào gặp sư trụ trì, một vị nữ sư tuổi chừng 60. Đám người còn lại trong đó có cả hai chị em thì đứng ở sân chùa.
Từng cảnh vật, từng nếp chùa, giếng nước, phòng sinh hoạt, thờ tự đều như ùa về trong X. Nơi đây chính là nếp nhà cô đã lớn lên. X không dám nói một câu, không dám nhìn cái gì thật lâu. Cô sợ mình sẽ khóc nức nở mất.
…
– “A di đà phật, bạch sư thầy. Con từ Hà Nội về đây để tìm con gái của mình. Kính nhờ thầy từ bi hỉ xả khai sáng đường cho con”, Hà Băng chắp tay trước ngực lễ phép.
Vị sư cũng chắp tay:
– A di đà phật, thí chủ thật là có tâm.
– Kính nhờ sư thầy.
Đã được nói chuyện với Hoàng từ trước, sư trụ trì nói ra hiểu biết của mình luôn:
– Cách đây hơn 20 năm thì đúng là nhà chùa có nhận nuôi một đứa trẻ, đứa bé được người ta bỏ ở cổng chùa. Sau đó thì đứa bé lớn lên tại đây, rồi đến năm 15 – 16 tuổi thì bị đi tù vì tội vô ý giết người. Nghe nói là chống cự người ta hiếp dâm. Từ đó đến nay không thấy trở về. Tôi là người tiếp quản chùa này mới được 5 năm, trước đó là một vị sư khác, chính vị sư ấy là người đã nuôi dưỡng đứa trẻ nhưng đã mất khi đứa trẻ đó bị bắt không lâu.
Hà Băng buồn bã vì không gặp được con, nhưng qua lời kể của vị sư cũng biết là còn có hy vọng tìm thấy con. Chuyện đấy không có gì khó, cô chỉ cần qua chính quyền là biết sự việc đó, rồi lần tìm về trại giam là sẽ có manh mối.
Bái biệt nhà sư với lời cảm ơn sâu sắc, Hà Băng cung tiến một khoản tiền không nhỏ rồi bước ra ngoài đến sân chùa nơi Dũng và X đang chờ.
Đứng giữa sân chùa, bên trái là Dũng, bên phải là X, Hà Băng ngửa cổ lên trời cao, cô thét lên tiếng lòng như nói với trời xanh:
– CON GÁI CỦA MẸ ƠI, CON ĐANG Ở ĐÂU? CON ĐANG Ở ĐÂU?
X bật khóc, nước mắt nước mũi cô giàn dụa.
Dũng thì gọi chị:
– Đào Băng Sương, sao chị lại khóc?
Hà Băng nghe như có tiếng sét đánh bên tai, cô nhìn X nhưng hỏi Dũng:
– Dũng, cháu vừa nói gì?
Hai mẹ con nhìn thẳng vào mắt nhau, giây phút này Hà Băng đã chờ đợi quá lâu rồi, quá lâu rồi.
Nhưng Dũng không trả lời, cậu nhường lời nói cho chị.
Và X đã không còn chịu nổi nữa rồi, cô có sắt đá đến mấy cũng không thể cầm lòng thêm một giây phút nào nữa. Nước mắt tuôn ra như mưa, cô khóc thành lời, nói nhát gừng nhưng vẫn nhìn mẹ:
– HU HU HU HU! MẸ ƠI… MẸ ƠI… MẸ ƠI… CON LÀ… ĐÀO BĂNG SƯƠNG… HU HU HU! MẸ ƠI… MẸ ƠI… CON LÀ CON GÁI… CỦA MẸ ĐÂY… HU HU HU HU.
Sương gọi nhiều tiếng “Mẹ ơi! ” Cho thỏa nỗi lòng, cho bù lại những tháng ngày trẻ mồ côi.
Hà Băng như chết lặng, cô đứng chôn chân một chỗ rồi cũng bật khóc thành tiếng theo con. Niềm vui vỡ òa trong sung sướng:
– ÔI TRỜI ƠI! HU HU HU… SƯƠNG CON ƠI… CON GÁI CỦA MẸ ƠI! HU HU HU HU.
Và rồi Sương lao đến ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con ghì chặt lấy nhau, nước mắt giàn giụa. Nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sung sướng. Cả đời mẹ đi tìm con, cả đời con mong gặp mẹ. Giây phút này đây thật hạnh phúc biết nhường nào, trời xanh đã thấu tình mẹ – tình con này. Ở bên kia thế giới, chắc bố của Sương cũng đang mỉm cười trong nước mắt.
Không gian ngôi chùa như lắng đọng. Bà sư trụ trì cũng đứng trước hiên chùa, tay đẩy tràng hạt, niệm: Nam mô a di đà phật! , Nam mô a di đà phật!
Dũng lì cũng đã khóc mừng cho chị, vậy là cậu thực hiện được lời hứa tìm mẹ cho chị rồi đấy.
Chưa hết đâu, Hoàng bê đê cũng đưa khăn mùi xoa lên lau giọt nước mắt của mình, hắn mừng cho bà chủ, hoặc cũng có thể là hắn mừng cho chính hắn từ nay đỡ phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm cái miền Bắc này để tìm người.
Bắc đại bàng cả đời chinh chiến là thế, ấy vậy mà cũng không khỏi bùi ngùi xúc động.
Và ở đó còn có Tiến Đồng Xuân, vẫn đeo đôi kính đen nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có đôi dòng nước chảy ra khỏi cái kính. À, mắt hắn không vấn đề gì.