Chuyện Về Cu Dũng - Phần 191
Ở dưới nhà, sau khi bà vú đi xuống nói là X chỉ bị mệt thôi, nghỉ ngơi một lúc là khỏe thì Hà Băng mới yên tâm mà nói chuyện với Dũng:
– Dũng, giờ cô cháu mình nói chuyện chính sự, được không?
– Vâng, cô nói đi. Cháu nghe đây?
Hà Băng vào đề:
– Cháu nghĩ sao về sự nghiệp của mình?
Dũng chưa hiểu ý của cô, cậu thắc mắc hỏi lại:
– Sự nghiệp gì hả cô?
– Cháu cách đây 2 năm thì là trưởng ngành dọc 1 xã đoàn tỉnh, cách đây nửa năm lên làm Anh Cả 1 tỉnh. Đấy chính là sự nghiệp. Có muốn thăng tiến không?
– “Không ạ”, Dũng trả lời chắc nịch.
Hà Băng lấy làm lạ liền hỏi Dũng sau khi hớp 1 ngụm trà:
– Tại sao? Ai chẳng muốn mình lên cao, cháu còn trẻ, tương lai còn dài. Cô sẽ hỗ trợ cháu, thậm chí là cô sẽ đào tạo cháu để kế nghiệp cô sau này. Rồi còn chuyện thống nhất giang hồ theo như ý muốn của Lão Đại. Nếu Lão Đại có ý vậy, cô tin là có cơ sở để thành công.
Dũng cũng theo cô uống một ngụm trà cho ngọt giọng, nhân chuyện này cậu cũng muốn nói rõ quan điểm của mình cho cô biết, phòng tránh những trường hợp bất đắc dĩ sau này xảy ra:
Nhưng do hoàn cảnh xô đẩy cháu gặp cảnh tù tội, trong tù cháu cũng chỉ muốn được bình yên mà trả án rồi về làm lại cuộc đời, ở bên mẹ. Nhưng cũng là trong tù có nhiều điều bất công, muốn sống được mà ra khỏi đấy cũng chẳng còn cách nào khác mà phải mạnh mẽ.
Rồi khi ra tù, cháu cũng vì ơn nghĩa của bố nuôi mà làm việc cho nghiệp đoàn, yên ổn cuộc sống bên mẹ. Nhưng rồi thế lực khác muốn giết cháu, muốn làm hại nghiệp đoàn, cháu thực tâm là không muốn đánh đấm gì, nhưng thế đường cùng thì phải bật lên mà phản kháng, mà bảo vệ người thân của mình.
Sau khi làm trưởng ngành dọc rồi, bản thân cháu cũng chỉ là muốn yên ổn kế thừa sự nghiệp mà bố nuôi cháu gây dựng. Nhưng rồi lão già kia không cho cháu ngày nào được yên, đuổi cùng giết tận, táng tận lương tâm làm nhiều điều xấu. Cháu lại một lần nữa phải đứng lên mà tự vệ, mà bảo vệ người thân của mình.
Vẫn biết là thanh niên phải có ước mơ cao, nhưng cháu thì khác. Ước mơ của cháu chỉ có 1, đó là sống một cuộc sống bình yên, được ở bên cạnh những người mình yêu thương.
Với lại như cô nói rồi đấy, thống nhất giang hồ để mà làm cái gì? Chỉ là làm cho máu đổ đầu rơi, làm con người đau khổ chia li, cuối cùng mang lại cũng có được cái gì đâu. Cháu đâu có cần, cũng chẳng muốn cái danh hão ở đời, với cháu những gì của mình, ở cạnh mình, nhìn được, cầm được, cảm được mới là những thứ đáng quý, đáng trân trọng.
Nhưng với tư cách là trưởng xã đoàn Hải Phòng, nếu tổ chức cần gì ở cháu, cháu sẵn sàng chinh chiến không màng sống chết. Miễn đó là những việc đáng để làm, đáng để hy sinh.
Dũng nói một thôi một hồi cũng là đủ để Hà Băng biết được quan điểm nhân sinh quan của Dũng. Thực tâm là cô muốn đào tạo để rồi giao quyền điều hành tổ chức cho Dũng lì, cô chẳng màng cái mà Dũng lì gọi là danh hão đâu. Cô còn có việc của cô, việc mà mấy chục năm qua cô đau đáu hao tâm tổn lực làm nhưng chưa thành. Cô cần tìm lại đứa con đã thất lạc của mình. Chuyện tổ chức chỉ là cái việc mà cô phải thay chồng trọn nghĩa với anh em vào sinh ra tử mà thôi.
…
Ngày hôm sau, đoàn người đi đến trại giam thăm Lão Đại. Trên chiếc Lexus 570 do Bắc đại bàng cầm lái, ngồi cạnh là Dũng, hàng ghế sau là hai cô cháu Hà Băng và X. Ghế dưới cùng một mình Tiến Đồng Xuân ngồi với đôi cặp kính đen. Nhiều lúc Dũng tự hỏi, không biết mắt anh ta có có phải bị lé không?
Chừng 4 – 5 tiếng đồng hồ thì xe đến được trại, Dũng đã điện thoại trước cho bác Đức là mình sẽ đến chơi rồi. Bác ra tận cổng đón mọi người vào phòng. Bác nhận ra cả X nữa. Còn Hà Băng và Bắc đại bàng thì là gặp lần đầu. Dũng giới thiệu là người thân của bác Sáu.
Hai bác cháu tâm sự nhiều điều, Dũng còn kể cho bác nghe về chuyện Anh Thư có về Hải Phòng tìm cậu. Nói về chuyện Anh Thư, bác vẫn còn không ngớt cảm ơn Dũng vì ngày đó nhờ có Dũng gia sư mà con gái bác mới thi đỗ cấp III của tỉnh.
– Bác, cháu muốn thăm bác Sáu có được không ạ?
X thêm vào:
– Cả cô Ba nữa ạ.
Bác Đức tủm tỉm:
– Các cháu đến muộn rồi. Anh Sáu và Ba đã chuyển trại giam cách đây 3 tháng rồi.
Cả đoàn người té ngửa, người thất vọng nhất có lẽ là Hà Băng, cô mong lắm được gặp lại người anh, người ân nhân của vợ chồng cô lúc còn gian khó.
Dũng hỏi bác về thông tin nơi trú ẩn mới của bác Sáu:
– Bác có thể cho cháu biết giờ Bác Sáu và cô Ba ở trại nào không ạ?
Bác Sáu lắc đầu:
– Bác biết nhưng không thể nói được. Đó là vi phạm nội quy.
Dũng thất vọng tràn trề. Cậu gặp lại bác cũng chỉ để nói với bác hai chữ “cảm ơn” mà thôi. Những bài học của bác đã cứu mạng Dũng không dưới 1 lần.
Bác Đức nói tiếp:
– Nhưng trước khi đi, Anh Sáu có nhờ bác nhắn cho cháu, bảo là nếu cháu đến thì chuyển lời hộ đấy.
Dũng mừng ra mặt, cậu đoán đó có thể là manh mối giúp cậu tìm được nơi ở mới của bác:
– Lời gì ạ? Bác nói đi.
Bác Đức cười ha ha:
– Ha ha ha, anh Sáu nhờ là nếu Dũng lì tìm đến thăm thì bảo: “Bác biết là cháu sẽ đến”.
Dũng hỏi dồn:
– Rồi sao nữa ạ?
– Hết rồi.
Tiu nghỉ. Bác Sáu này đúng là chứng nào tật ấy. Cứ thần thần bí bí không biết lâu mà lần.
– Thôi, chắc bác cố tình để chúng cháu không gặp được. Nếu có dịp gặp lại, nhờ bác nói với bác Sáu là: “Khi nào ra trại tìm về Hải Phòng, Dũng lì sẽ mở cho bác một cửa hàng tattoo”.
Bác Đức mỉm cười nhận lời.
Sau khi Dũng qua chào và nói dăm ba câu chuyện với anh Tiến quản giáo thì cả đoàn người lên đường trở về. Coi như chuyến đi này không được việc chính, nhưng cũng được việc phụ là thăm được bác Đức, anh Tiến. Những người công an chân chính, làm nhiệm vụ hướng thiện cho những phạm nhân trót lầm đường lạc lối.
…
Vẫn trên chiếc xe đấy, nhưng lúc về thì bố trí ngồi kiểu khác. Hà Băng lên ghế trước ngồi cùng Bắc đại bàng lái xe, còn hai chị em Dũng thì ngồi ở hàng nghế sau. Tiến Đồng Xuân vẫn yên vị hàng ghế dưới. Đúng là chuyên cơ mặt đất thật, ngồi mấy trăm cây số mà không có cảm giác mệt mỏi tẹo nào.
Rời khỏi trại giam được chừng 2 chục cây số thì Hà Băng có điện thoại, là của Hoàng bê đê gọi. Nhắc mới nhớ, từ hôm qua Dũng lên Hà Nội đã không thấy mặt mũi Hoàng bê đê đâu, không biết đi giải quyết việc gì cho Chị Đại.
Hà Băng bấm máy nghe: “Nói đi”
Ở bên kia, Hoàng bê đê the thé cái giọng nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng: “Chị Đại, có tin tức của cháu rồi”.
Hà Băng sửng sốt giật nẩy mình trên ghế, Dũng và X cũng nhìn thấy được sự thay đổi đột ngột này. Hà Băng lập tức để điện thoại rời khỏi tai ra lệnh cho Bắc đại bàng:
– Dừng xe lại.
Bắc đánh lái vào vệ đường, tắt âm thanh để cho Chị Đại nói chuyện. Úp điện thoại lên tai mà tay Hà Băng run run.
Hà Băng: “Nói lại cho tôi nghe, tìm thấy ở đâu? ”
Hoàng bê đê: “Em đang ở một ngôi chùa Nghệ An, em vừa nói chuyện với sư trụ trì xong. Nhà sư nói đúng là ở chùa cách đây hơn 20 năm có một nhận nuôi một đứa trẻ”.
Hà Băng bật khóc trong xe oto: “Hu hu hu, vậy giờ tìm thấy chưa? Nói nhanh đi. Hu hu hu”.
Hoàng bê đê: “Nhưng cách đây chừng 7 – 8 năm thì cô ấy đã không còn ở đây nữa, bà sư trước mới là người nhận nuôi, nhưng bà ấy chết rồi, thông tin chưa rõ ràng chị ạ”
Hà Băng bịt tay vào miệng để tiếng khóc khỏi to, cô không còn là bà trùm miệng thét ra lửa nữa, ngực cô rung động vì nén tiếng khóc: “Hu hu hu! Nhắn tin địa chỉ cho Bắc đại bàng. Chờ ở đấy, ngay lập tức tôi đến. Tôi còn cách Nghệ An khoảng 200 cây số”
Hoàng bê đê: “Vâng” rồi cúp máy.
Hà Băng vẫn chưa hết xúc động.
Bắc đại bàng và Tiến Đồng Xuân thì hiểu cơ bản nội dung cuộc nói chuyện, cùng Chị Đại tìm con không phải là lần đầu mà là cực nhiều lần, quanh năm ngày tháng hằng bao nhiêu năm nay.
Còn X và Dũng thì không nghe được cuộc nói chuyện kia nội dung gì, nhưng cũng lờ mờ phán đoán đó là một việc hết sức hệ trọng đối với bản thân Chị Đại.