Chuyện Về Cu Dũng - Phần 189
Ngồi trên chiếc Lexus 570 của chị Đại thật khác xa so với con Fortuner của mình, nó được ví như là “chuyên cơ mặt đất”, chị em Dũng được Bắc đại bàng trực tiếp đánh xe về Hải Phòng đón lên Hà Nội. Chuyến đi lần này Dũng dự tính khoảng 1 tuần, mọi việc ở Hải Phòng Dũng giao lại cho anh Quân ma. Và Dũng tin tưởng tuyệt đối.
Xe vào địa phận nội thành, đang đi trên cầu Chương Dương, cây cầu bắc qua sông Hồng. Hai chị em mở hẳn cửa kính để đón gió sông, để nhìn về phía xa xa trong nội đô, ôi sao mà đông chặt như nêm thế kia, từng dẫy nhà cao tầng chi chít chen nhau vươn lên trời cao. Hải Phòng nhộn nhịp là thế nhưng xem ra so với Hà Nội, thủ đô của cả nước vẫn chỉ là một thành phố vệ tinh mà thôi.
Lần đầu tiên chị em Dũng đến Hà Nội. Trước theo xe nhập hàng cũng chỉ là đi men qua Hà Nội thôi, chưa vào bên trong bao giờ. Như những đứa trẻ lần đầu được khám phá vùng đất mới, Dũng lì và X chăm chú quan sát mọi cảnh vật trong tầm mắt mình.
Bắc đại bàng đang tập trung lái xe thì Dũng lì hỏi:
– Anh Bắc, đợt vừa rồi Chị Đại có trách phạt anh vụ resort không?
Thở dài thượt 1 cái, Bắc nói:
– Cấm túc 3 tháng.
Dũng nghĩ: “Vậy là còn nhẹ đấy, vì anh mà tôi suýt mất mạng”.
Xe đang bon bon trên đường thì gặp một chiếc đèn đỏ. Bắc đại bàng vẫn phóng vụt qua. Thấy vậy Dũng hỏi:
– Ô, anh Bắc, sao anh vượt đèn đỏ?
Bắc đại bàng bình thản:
– Đỗ chờ đèn đỏ để thằng đằng sau đâm vào đít à?
Ô, lạ à nha!
Tới ngã tư sau trên đường Yên Phụ giao với đường Thanh Niên, gặp đèn xanh thì Bắc đại bàng lại dừng xe lại. Thấy lạ Dũng lại hỏi:
– Ô, anh Bắc, sao đèn xanh anh lại dừng lại?
Bắc đại bàng lại bình thản trả lời:
– Đi để cái thằng vượt đèn đỏ đâm chết à?
Ô, lạ à nha!
Dũng gãi đầu gãi tai, cho cậu cầm lái biết đi kiểu gì đây, cậu hỏi:
– Thế đèn nào đi an toàn nhất?
Bắc đại bàng vẫn bình thản:
– Đèn vàng. Hà Nội không vội được đâu.
Dũng nghĩ: “Ô đệt, Hà Nội mà thế này sao? ”.
Xe qua đường Âu Cơ, Xuân Diệu rồi vòng vào đường ven hồ Tây, một cái hồ rất lớn, rất đẹp, giờ không phải là mùa hoa sen nữa nhưng vẫn còn nhiều cây sen không hoa chồi nước chọc lên trời, xa xa mấy con chim sâm cầm đang bơi lội thong dong, thỉnh thoảng thấy vài người thả cần câu, vừa hút thuốc vừa nhìn xa xa, nhàn nhã biết bao.
Vòng được nửa hồ thì thấy chiếc xe rẽ vào một biệt thự kiểu Pháp với mặt tiền rất rộng. Cánh cổng sắt cũng kiểu cổ mở ra, xe đi vào một lối đi bằng sỏi đá răm, hai bên là rất nhiều loại cây khác nhau, cây to lắm tỏa bóng mát rợp một vùng, chắc là loại cây cổ thụ lâu năm.
Đứng ở cửa đón Dũng và X là Chị Đại, sau lưng có Tiến Đồng Xuân, ở trong nhà mát nhưng hắn vẫn đeo kính đen.
Bước xuống xe thì Hà Băng đã đứng ở cửa chỗ X, cầm cánh tay X lay lay rồi hỏi thăm:
– Đi đường có mệt không cháu?
X thấy cảm nhận được sự quan tâm của cô:
– Không cô ạ. Cô có khỏe không? Mấy tháng rồi mới gặp lại cô.
Nhìn khuôn mặt X một hồi, Hà Băng cầm hẳn lấy bàn tay X rồi kéo vào nhà:
– Vào nhà đi cháu, vào đi cho mát, ở ngoài này nắng lắm. Vào đi.
Dũng thấy mình như kẻ ăn nhờ ở đậu, như con sen người ở, hắn hắng giọng:
– E hèm, anh Bắc, anh đưa tôi về Hải Phòng.
Lúc này X và Hà Băng mới nhìn về phía Dũng, hai người ngạc nhiên. Còn Bắc đại bàng thì ngớ người:
– Ơ cậu Dũng, sao lại về?
Dũng đá đá chân vào mấy viên sỏi dưới đất:
– Thì có ai mời mình vào nhà đâu mà chẳng về.
Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra Hà Băng chỉ có niềm nở đón tiếp mời chào X mà chẳng để ý gì đến mình, nên hắn có chút tự ái đây mà. Hà Băng thì cười cười còn X thì nghĩ: “Cái đồ trẻ con”.
Hà Băng lúc này mới lên tiếng:
– Gớm! Xem Anh Cả Hải Phòng giận dỗi kìa. Vào nhà đi cháu. Tự ý về không đi qua nổi cầu Chương Dương đâu.
Nghĩ lại giao thông Hà Nội, Dũng cũng thấy là nếu để tự về chắc không qua nổi cầu thật.