Chuyện Về Cu Dũng - Phần 186
Ba ngày sau họp xã đoàn thì cũng là lúc Dũng ra viện. Resort Paradise hôm nay không mở cửa tiếp khách lạ, toàn bộ không gian của Resort đều dành cho cuộc họp xã đoàn hoành tráng nhất từ trước tới nay.
Cùng với Liên hoa hậu xắp xếp cuộc họp này còn có Hoàng bê đê, đây là mệnh lệnh của chị Đại. Nội dung của cuộc họp gồm 2 phần: Phần lễ và phần hội. Ấy vậy nên thành phần tham dự cũng khác nhiều so với các lần trước.
Phần lễ đương nhiên là dành cho các trưởng ngành dọc, ngành ngang rồi.
Còn phần hội thì dành cho toàn bộ các thành viên của các nghiệp đoàn, các ngành ngang. Đợt họp này tập trung toàn bộ giang hồ Hải Phòng, từ quân lẫn tướng, từ già tới trẻ, từ nữ tới nam.
Phần hội ngoài các bàn tiệc được chất đầy các món ăn từ á đến âu. Nhưng thế thì đơn giản quá. Các quý nam thanh niên còn được các người đẹp phục vụ từ A tới Z. Các quý bà cũng có các thanh niên trẻ sẵn sàng phục vụ nếu có nhu cầu. Còn với những ai không có nhu cầu tế nhị ấy thì không phải là không có chỗ chơi. Những bàn cờ tướng dành các bô lão hết xí quách, những bàn bi a, những sòng bạc mini được Huy tây mang đến đây phục vụ tận nơi. Nói chung ai cũng có cớ để thỏa thuê.
Mọi chi phí được tổ chức của chị Đại tài trợ 100%.
Giang hồ Hải Phòng hôm nay được bữa vui chơi thỏa thích, đúng là thời gian vừa qua, cơn bão biển cấp 12 không to bằng cơn bão xảy ra tại chính nội bộ giang hồ Hải Phòng khi Sang cụt và Dũng lì cận chiến với nhau. Các ngành dọc, ngành ngang theo lẽ thường sẽ không ra mặt ủng hộ bên nào bởi thắng thua còn chưa rõ.
Ấy thế nên đều im hơi lặng tiếng, nín thở theo dõi tình hình. Cuộc chiến này, cuộc chiến nọ, thông tin này, thông tin nọ được các bên năng thu nhặt để có đối sách kịp thời. Nay sóng đã yên, bể đã lặng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì trâu bò đánh nhau mà ruồi muỗi không sứt mẻ gì. Với họ thực tâm mà nói thì ai thắng cũng được thôi, miễn là nồi cơm, manh áo của mình không ảnh hưởng là được.
Phần hội diễn ra từ sáng tới tận chập tối. Hết phần hội là đến phần lễ. Và cuộc họp bắt đầu.
Vẫn bên cái bàn bầu dục họp xã đoàn lần trước trong phòng hội trường lớn nhất của tòa nhà chính Resort Paradise. Tất cả các trưởng ngành đã tập trung đầy đủ ngồi kín cái bàn bầu dục. Theo lệ từ trước, các trưởng ngành dọc được mang thêm 2 người ngồi ở hàng ghế sau, các ngành ngang thì không có ai. Và ngồi sau lưng Dũng đương nhiên là 2 người mà không cần nói cũng biết là ai.
Dũng hôm nay diện một bộ vest đen lịch lãm, cũng là để che kín các vết thương vẫn chưa lành hẳn của cậu. Dũng không muốn để người khác biết mình đang bị thương sau cuộc chiến vừa rồi. Đừng bao giờ để lộ yếu điểm của mình cho người khác biết, đó là kinh nghiệm cậu rút ra từ những cuộc chinh chiến vừa rồi.
Mà không chỉ riêng mình Dũng lịch lãm đâu. Chẳng ai bảo ai nhưng tất cả các trưởng ngành ngồi đây đều như muốn mình hôm nay thật lịch lãm, thật đẹp vì một người đặc biệt sẽ xuất hiện ngay bây giờ. Ghế chủ tọa ở đầu chiếc bàn bầu dục vẫn còn để trống để chờ người đó. Chính là chị Đại, trùm giang hồ miền Bắc. Người mà tất cả những giang hồ đang ngồi ở đây mới chỉ nghe nói đến thôi chứ chưa ai được gặp mặt, trừ đám người Dũng lì. Tất cả chỉ nghe đồn rằng đó là một người đàn bà đầy quyền uy, một trong 3 trùm giang hồ của cả đất nước, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
Và thời khắc ấy đã đến.
Tiếng mở cửa chính của hội trường. Mọi người đứng dậy trong im lặng để đón người, tiếng một con muỗi vo ve giờ đây cũng trở nên quá to, mặc dù ở đây chắc chắn là chẳng có muỗi rồi.
Dẫn đầu đoàn là chị Đại trong một bộ áo dài bằng gấm hoa thuê tay cầu kỳ tinh xảo. Chiếc quần lụa đen dài trùm qua cả đôi guốc cao gót. Mái tóc dài được Hà Băng kỹ lưỡng quấn, búi buộc theo một kiểu rất lạ mắt, rất gọn gàng, kiểu quấn tóc của các bà hoàng hậu quyền quý cao sang thời xưa. Và khuôn mặt thì thanh tú cuốn hút mặc dù nhìn cực kỳ lạnh lùng. Khuôn mặt ấy từ khi bước vào đã không cười, không buồn cũng chẳng vui. Đôi mắt đen hạt nhãn ấy nhìn quanh tất cả nhưng không nhìn kỹ lấy một ai. Dáng đi từ ngoài cửa vào đến vị trí ngồi chỉ một đoạn thôi nhưng cũng đủ phô diễn dáng đi của một quý bà đài các, dáng đi ấy thực sự là có muốn học cũng chẳng học nổi.
Và chị Đại ngồi xuống chiếc khác hẳn với ghế của những người còn lại. Hàng ghế sau của chị có 4 chiếc, là chỗ ngồi của Hoàng bê đê, của Tiến Đồng Xuân và vợ chồng Song sát.
Chị Đại chưa nói một lời, vẫn tay cho mọi người ngồi xuống. Tất cả mới thở hắt ra một cái, nãy giờ họ nín thở, hay đúng ra là họ quên mất là phải thở mới sống được.
Người nghĩ nhiều nhất là Huỳnh địt, cái tên đầu mầu hồng này đang tự thưởng cho mình một cuộc phiêu lưu kì thú trong tưởng tượng.
Chỉ có Dũng lì là thấy cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Cậu nghĩ trong lòng: “Có cần phải quá như vậy không? ”
X thì nghĩ rất đàn bà: “Cô đẹp thật, mình chắc không bằng cô rồi”
Còn Liên hoa hậu thì nghĩ sao, nàng đang phân vân với quyết định chuyển giới của mình không biết là đúng hay sai nữa đây. Mọi cuộc họp trước thì mình là trung tâm thu hút ánh nhìn của bao nhiêu tên đàn ông dê già ngồi đây, nhưng nay thấy mình sao chỉ xứng là cô hầu gái đứng bên cạnh người đàn bà xinh đẹp và quyền lực này.
Tủi thân nhất vẫn là cô Hằng và Phấn Hồng Kong. Hôm nay 2 người đã là kỹ lưỡng nhất trong ăn mặc, trang điểm nhưng xem ra không nên so sánh làm gì chỉ tội rước cái tự ti vào người.
Lời đầu tiên thốt ra của chị Đại như quyến rũ, như mê hoặc lòng người, và như cả thôi miên nữa:
– Tôi vừa phế Sang cụt, vĩnh viễn không cho bước chân vào giới giang hồ. Lão ta làm nhiều điều xằng bậy vi phạm quy định của tổ chức, vi phạm đạo lý giang hồ. Không vì lời xin tha của Dũng lì tôi đã chặt ra làm 3. Ai có ý kiến gì không?
Chị Đại đang hỏi ý kiến mọi người về việc mình phế Sang cụt. Giờ có bà cố tổ nào mà linh ứng hiện về bảo con cháu có ý kiến thì mọi người cũng không dám nói một lời, mặc vị tổ tông kia trách phạt sao cũng được. Đến thở bây giờ cũng phải cố mãi mới làm được nữa là nói. Chị Đại cũng khôn khéo kể chuyện xin tha cho Sang cụt của Dũng lì hôm rồi. Ngấm ngầm muốn cho giang hồ Hải Phòng biết, chuyện sống hay chết của Sang cụt đến thời điểm này là do Dũng lì quyết.
Thấy mọi người im ắng không ai nói gì, chị Đại lại nói tiếp:
– Hôm nay tôi cho mọi người nói, đúng sai thế nào đều miễn truy cứu.
Vẫn không ai nói gì. Họ tập trung vào nhìn hơn là nói, còn nghe thì không biết có nghe được gì không?
Chị Đại lại tiếp tục cái giọng đều đều của mình, nhưng người nghe thì có cảm giác như lên rừng cao rồi xuống biển sâu:
– Hải Phòng không thể 1 ngày không có người làm chủ. Tôi triệu tập cuộc họp này cũng là để mọi người ở đây tìm ra một Anh Cả mới lãnh đạo xã đoàn. Xã đoàn là của mọi người, nên tôi muốn chính mọi người tự tìm cho mình một Anh Cả mới. Tôi là người chứng kiến và tôi quyết tôn trọng ý kiến của mọi người.
Ngừng một lúc để mọi người thẩm thấu lời nói vừa rồi. Chị Đại nói tiếp như kiểu đây là live show của chị:
– Trước tiên, có ai ứng cử không?
Chị Đại nhìn vòng một lượt xem có ai ứng cử không, mãi không thấy ai đứng lên, định nói tiếp thì một người có lẽ là gan to nhất ở đây phải vịn hai tay vào thành ghế mới đủ sức mà nhấc nổi cái mông lên. Là Huỳnh địt. Hắn run run cả người lẫn giọng nói:
– Tôi… là Huỳnh… tịt. Tôi… tôi… đề cử… Dũng lì… là… Anh… Anh… Cả.
Mọi người tưởng cái thằng Huỳnh địt này mà ứng cử lên làm Anh Cả thì chắc tất cả phải chuyển hộ khẩu sang tỉnh khác mà làm lại từ đầu mất. Hội nghị đang đến đoạn ứng cử, nó lại đứng dậy đề cử. Điên mất thôi.