Chuyện Về Cu Dũng - Phần 181
Chiếc xe Fortuner được gài cầu chậm, vẫn cái cản trước bằng thép đặc chủng đó nhưng được độ thêm một đoạn thép đặc vót nhọn dài gần 1 mét phía trước. Trông nó như một chiếc xe đặc chủng của quân đội.
“Rầm”, cánh cổng gỗ nặng trịch vậy mà bị chiếc xe ghim thẳng một lỗ thủng và mở toang. Tốt cờ cầm lái, ngồi bên cạnh là Quân ma, ngồi sau có Đồng phang, Phương sắt, Thiệp béo, chị X và cả Lương sẹo nữa.
Theo sau chiếc Fotuner là khoảng gần chục chiếc xe 4 chỗ, 7 chỗ các loại, cả đoàn rầm rập tiến vào sân chính của biệt phủ.
Đứng đầu là Quân ma, sau lưng là đội hình thiện chiến đang dàn trận. Quân ma hét to giữa sân:
– SANG CỤT ĐÂU? RA ĐÂY NGAY!
Biệt phủ được một phen nhốn nháo, đây là lần đầu tiên kể từ lúc được xây dựng mà có kẻ dám đường hoàng giữa ban ngày ban mặt trực diện xông vào gây chiến.
Nhốn nháo thì cũng nhốn nháo thật nhưng gần như ngay lập tức Hà điên và Hải chém đã tập hợp quân đủ từ các gian nhà và phi ra giữa sân dàn trận đối ứng. Hàng người dạt ra để cho Sang cụt đi lên, theo lưng hắn là ông Khang, người bảo vệ già.
– Tao không đến tận nhà chúng mày thì thôi, chúng mày dám vác xác đến đây. Có biết đây là đâu không hả?
Quân ma nhìn chòng chọc vào lão già, hắn nói nhanh:
– Thả người, nếu không hôm nay tao san bằng nơi này.
Vẫn còn con tin trong tay nên Sang cụt không hề nao núng:
– Ha ha ha, mày dám không? Chúng mày động vào một ngọn cỏ ở đây tao lập tức giết Dũng lì.
Nói xong, Sang cụt nhướn mắt ra hiệu cho đám đệ tử bên cạnh. Một nhóm khoảng 5 tên rút lui vào bên trong, chắc định đi đến chỗ Dũng lì.
Kế hoạch của Dũng lần này dựa vào kế “trong ứng ngoại hợp”, ngoài đánh vào, trong đánh ra. Mấu chốt để kế hoạch thành công chính là 2 mũi kim đã ghim sẵn từ trước vào đây.
Vậy cứ theo kế hoạch mà làm!
Quân ma giơ kiếm ra hiệu là tất cả cùng đồng loạt xông lên, đội Hải chém và Hà điên hơi bất ngờ vì Quân ma bỏ qua tính mạng Dũng lì mà chiến ngay. Nhưng cũng nhanh chóng ứng chiến với số lượng quân không phải là nhiều. Sang cụt thì được ông Khang áp tải nhanh chóng rời cuộc chiến chạy vào nhà trong.
…
Lúc đó, tại căn hầm nơi giam giữ Dũng lì.
Một toán người khoảng 5 tên vừa mở cửa hầm ra, bật điện nhưng không thấy sáng, bọn chúng không biết rằng bóng điện đã được tháo ra. Sau lưng chúng một người mà tưởng lầm là quân ta thì lại ra đòn bất ngờ đánh vào quân mình, ở dưới hầm cũng có một bóng người phi lên. 2 Người này nhanh chóng hạ gục bằng những thế võ cổ truyền, đặc sản người Nam Định đánh gật lịm được 5 quân của Sang cụt.
Xong xuôi thì gọi với xuống hầm, nơi Dũng vẫn đang chờ:
– Anh Dũng, anh lên đi ạ.
Dũng lết từng bước khó nhọc lên cầu thang, cậu hơi chói mắt vì nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Theo chân hai đàn em ra bên ngoài, đi đến khu vực sân chính, nơi diễn ra cuộc đấu hội đồng giữa quân mình và đám Hải chém, Hà điên.
Đến nơi thì gần như là cuộc vui đã xong. Quân ma định vung một kiếm cuối cùng kết liễu Hà điên thì bị Dũng hô to:
– Anh Quân, dừng lại, không được giết Hà điên.
Cả đám hai bên đều dừng tay vì tiếng hô của Dũng lì, yếu nhân chủ yếu của cuộc đấu này. Không phải Dũng lì đang bị áp tải ra uy hiếp mà Dũng lì đường đường hoàng hoàng tiến tới, theo sau là 2 người mà vừa mới đó là quân của Hải chém.
Hải chém tức giận giật giật gò má:
– 2 Thằng này, chúng mày phản bội?
Một trong hai thanh niên quân ta đang theo sau Dũng lì lên tiếng:
– Người Nam Định không có khái niệm phản bội. Trước tới nay anh em tôi là quân của Dũng lì, chưa bao giờ đổi lòng.
Hà điên vẫn đang nằm sóng xoài, kề bên cổ là lưỡi kiếm Nhật sáng loáng của Quân ma, Hải chém vẫn chưa đến nỗi bị như vậy nhưng cũng gần như là vậy, quân của hắn giờ đã la liệt dưới đất. Nếu không vì sĩ diện có lẽ nó đã đầu hàng rồi. Giờ đã hiểu ra mọi chuyện, Hải chém biết mình đã thất bại hoàn toàn. Vứt thanh đao xuống đất làm gương, vậy là các chú còn lại cũng theo chủ mà đầu hàng.
Chiến cuộc này xem như đã xong, giờ chỉ còn 1 người.
Dũng dẫn 7 anh em của mình đi tìm Sang cụt đang ở trong nhà chính kia. Dũng không muốn dẫn quân đông đi vì không muốn một cuộc đổ máu với quân của chú Khang. Dũng vẫn luôn linh cảm rằng, chú Khang không phải là mối hiểm trong chuyện này.
Gian nhà chính là một ngôi nhà kiểu cổ kính 5 gian được sơn son thếp vàng nằm chính giữa khu biệt phủ. Nó có kiến trúc giống kiểu chùa chiền bắc bộ. Nhìn sơ thì biết Sang cụt đang trong đó. Bên cạnh hắn là chú Khang mặt vẫn không lộ một chút lo lắng, trong phòng còn đến khoảng 2 chục người, đa phần đã là người có tuổi, nhìn những gương mặt này đối diện với cuộc chiến mà mặt không hề tỏ vẻ một chút lo sợ nào. Dũng nhận định tình hình như vậy nên cậu chắc chắn không dùng biện pháp cứng. Mục đích vụ việc lần này đã hoàn tất, có xử được Sang cụt hay không không phải là chuyện quan trọng. Nhưng nói thì vẫn cần phải nói.
Vừa bước lên bậc thềm thì Dũng thấy chú Khang đứng chắn, chú khoanh tay trước ngực trông bình thản vô cùng, sau lưng chú cũng tư thế ấy là 2 chục người quân của chú. Chú Khang ôn tồn:
– Cậu Dũng, dừng lại đi.
Ngó qua chân chú Khang thì Dũng thấy Sang cụt đang ru rú như một con chó ghẻ ở bên trong, hắn không dám ra ngoài.
Dũng bước lên hẳn bậc thềm đứng cạnh chú Khang, hắn nhìn chú rồi nói:
– Chú là chú Khang phải không ạ?
– Là tôi đây.
– Cháu biết chú có nhiệm vụ bảo vệ cho lão già Sang cụt. Cháu đến đây chỉ mang theo những người anh em của cháu, cháu không đến để đánh nhau với chú. Bởi cháu biết có đánh cũng không được.
Nghe Dũng nói vậy thì chú Khang thở phào, quả thực ông không sợ đánh nhau nhưng bản thân thực sự là không muốn đánh nhau một tẹo nào. Ông và những người của ông được nhà nước đào tạo võ thuật là đánh quân địch, đánh kẻ thù quốc gia chứ không phải đánh những người có chung dòng máu, chung tiếng nói.
– Vậy cháu cho người người của cháu về đi.
Đúng như nhận định của Dũng, chú Khang không phải là mối hiểm. Dũng nói:
– Vâng anh em cháu sẽ về, nhưng trước khi về chú để cháu nói cho chú nghe điều này được không?
– Cậu nói đi.
– Chú đang bảo vệ cho kẻ táng tận lương tâm, kẻ trăm phương nghìn kế hại người. Chú có biết lão ta vì muốn thôn tính nghiệp đoàn nhà cháu mà 3 lần 7 lượt mượn tay người khác giết cháu, bố nuôi cháu cũng vì âm mưu của lão ta mà bị người ta dùng kiếm đâm vào tim chết.
Chính hắn ta là người trực tiếp lừa bắt chị Thủy vợ anh Đồng, người anh em của lão, vào khách sạn để hiếp dâm. Chính lão ta huy động lực lượng quây hai chị em cháu trên Cầu Rào. Rồi chính lão ta cho người bắt cóc vợ và hai đứa trẻ ngây thơ nhà anh Quân. Chú bảo người như vậy có đáng được sống không? Có đáng làm Anh Cả ở cái đất nhiều nhiễu nhương này không?
Dũng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Cháu biết các chú, các anh ở đây làm công việc này chỉ vì đồng lương lĩnh hàng tháng, chú thì lo cho anh Khái đang du học ở châu Âu, các chú các anh khác thì kiếm thêm đồng ra đồng vào phụ giúp gia đình. Nhưng các chú, các anh nghĩ xem. Đồng tiền kiếm được của lão ta có đáng không… Thôi, anh em cháu về. Chú nói với Sang cụt giúp cháu. Đừng bao giờ động đến Dũng lì, việc giết lão đối với cháu dễ như trở bàn tay, nhưng cháu không làm vì nếu làm thì cháu không khác gì lão cả.
Câu cuối Dũng nói to như để cả Sang cụt ở bên trong nghe thấy.
Nói rồi Dũng dẫn anh em trở ra sân hội quân với người của mình rồi lên xe oto phóng đi mất. Ngồi cạnh Dũng ở hàng ghế sau chiếc Fortuner là X. Xe ra được khỏi biệt phủ độ khoảng hơn trăm mét thì X híc híc cái mũi vào người Dũng như chó nghiệp vụ rồi nhìn vào Dũng mà nói cho cả Tốt cờ và Quân ma đang ở hàng ghế trên nghe tiếng:
– Ôi giời ơi, sao khai thế hả giời?
Dũng ta ngượng ngùng mở cửa kính xe cho thông gió, vừa mở hắn vừa bảo:
– Hix, em đái dầm mấy lần.
…
Vẫn tại biệt thự ven hồ Tây, vừa nhận được điện thoại của Sang cụt xong, Hoàng bê đê lại báo cáo chị đại, cách lần báo cáo trước có mấy tiếng đồng hồ:
– Chị, Dũng lì thoát rồi.
Lại phải buông giở mẻ chè sen, chị Đại nhíu mày một chút rồi ra lệnh:
– Truyền lệnh tôi, Song Sát ngay lập tức lên đường, bắt bằng được Dũng lì trước khi tôi đến Hải Phòng.
Nói xong Hà Băng lại nhẹ nhàng trộn đều từng cánh trà xanh mượt với những ngó xen bé xíu mầu xanh xanh. Nhìn đôi bàn tay đang làm kia, không ai có thể đoán được người làm lại là bà trùm giang hồ Miền Bắc, một trong 3 đại ca giang hồ có vị trí cao nhất đất nước Việt Nam này.