Chuyện Về Cu Dũng - Phần 178
Ở bên ngoài, qua những khe hở của tấm kính cửa phòng bệnh, Mai chứng kiến tất cả cuộc nói chuyện vừa rồi. Cô định đến thay băng cho Dũng.
Mai cảm thấy lòng mình thật thanh thản, cô đã xác định được người ở trong lòng Dũng không phải là mình, là người con gái thanh mảnh, nhanh nhẹn kia. Mấy hôm vừa rồi, được chứng kiến sự lo lắng của chị X dành cho Dũng, được chứng kiến X thức trắng đêm bên giường bệnh lúc Dũng bất tỉnh. Mai thấy rằng tình cảm mình dành cho Dũng so với của chị X thật là nhỏ bé. Có duyên gặp nhau nhưng đâu phải là có phận được ở bên nhau.
Mai biết, mình chỉ có thể coi Dũng là bạn được mà thôi.
– “Cộc cộc cộc”, Mai gõ cửa nhưng không đợi người mở cửa mà cô tự mở rồi bước vào, trên tay là khay đồ y tế.
Vừa đi cô vừa nói:
– Cậu thấy trong người thế nào? Tớ vào thay băng cho cậu đây. Nằm viện không ai sướng như cậu đâu.
Thấy Mai bước vào với khuôn mặt vui tươi, Dũng cũng cảm thấy nhẹ lòng. Thú thật là từ ngày cậu từ chối Mai ở tại nhà riêng của Mai thì Dũng chưa một lần gặp lại, cậu có chút ngài ngại trong lòng. Dù gì người ta là con gái, chủ động ngỏ lời rồi bị từ chối cũng là một điều đáng buồn. Không biết Mai có vượt qua được không? Nhưng nhìn thái độ vậy chắc là ổn rồi.
– Mai đấy à, tớ thấy ngứa ngứa ở các vết thương.
Đặt khay y tế xuống cái bàn đầu giường. Mai rất ra dáng bác sĩ, mặc dù cô mới chỉ sinh viên thực tập thôi:
– Vết thương đang lên da non nên cậu thấy ngứa là phải rồi. Cấm gãi đấy. Mà chị X đâu rồi.
Mai biết thừa chị đang ở trong nhà vệ sinh nhưng cô tảng lờ vờ như không biết.
Dũng nói:
– Chị ấy đang đi vệ sinh nặng trong kia.
Vừa nói xong câu ấy thì chị như một bóng ma đã ở dưới cuối giường rồi:
– Này, vừa nói cái gì đấy. Muốn chết hả?
Chỉ có Mai là cười được vì sự thân thiết của hai người này, cô lắc lắc cái đầu rồi làm những thao tác rất thành thục là thay băng cho Dũng, nhìn cô làm không ai nói cô mới chỉ là sinh viên thực tập.
Nhìn Mai làm là Dũng lại nhớ đến cái ngày cậu “được” chị thay băng vết thương ở đùi tại phòng y tế trại giam, phải nói đấy là cuộc tra tấn thì đúng hơn.
Chị đang nhìn đắm đuối vào những vết thương của Dũng dưới bàn tay của Mai. Dũng vừa nhìn Mai làm vừa hỏi:
– Mai, cậu đã biết hình săm ở lưng tớ rồi à?
Mai vẫn thoăn thoắt bàn tay, với cô thì hình săm đâu có gì là đậu, chỉ là hình săm của Dũng thì đẹp hơn người thôi. Cô không nhìn lên mà trả lời:
– Đẹp phết nhỉ?
– Cậu đã nói cho ai biết chưa?
– Ôi giời, chỉ là hình săm thôi mà, tớ gặp đầy, có gì mà nói.
Dũng thở phào, ơn giời là Mai chưa để lộ thông tin. Dũng hỏi lại cho chắc:
– Vậy là cậu chưa nói cho mẹ cậu biết phải không?
– “Rồi”, Mai đáp như kiểu một cộng một bằng hai.
Vừa thở phào giờ lại thở dài, Dũng than:
– Thôi chết tôi rồi.
– Bảo với mẹ là cậu đang nằm viện rồi, còn chuyện săm trổ thì dỗi hơi à nói. Mà sao, có gì mà phải giấu.
Như chết đuối vớt được cây chuối, Dũng dặn:
– À, tớ không muốn nhiều người biết. Cậu đừng nói cho ai biết nhé.
– Uh, yên tâm. Tớ không nói cho ai biết đâu. Nhưng đăng lên Facebook có được không? Hihihihihi.
– Trời ạ, tôi xin cậu đấy. À mà Facebook là gì?
– Đúng là người rừng.
Vậy là yên tâm về phía Mai.
X nhìn Mai làm thì sốt ruột, cô nói với Mai:
– Mai để chị làm cho.
Nghe đến đấy thì Dũng rú lên nhớ lại cái lần nọ. Cậu thét lên như kiểu vừa bị tuyên án tử hình:
– KHÔNG! ĐỪNG ĐỂ CHỊ ẤY LÀM.