Chuyện Về Cu Dũng - Phần 177
Cả đám lục tục rời khỏi bệnh viện ra về. Để lại X và Dũng trong phòng bệnh. Dũng nhìn chị, chị đã làm thủ tục xuất viện rồi nên chị không còn mặc áo bệnh nhân giống Dũng nữa. Chị lại quay lại với trang phục quen thuộc của mình. Vết thương ở vai và cánh tay được chị giấu trong áo. Việc của chị chỉ là lăng xăng chăm sóc Dũng mà thôi.
Thấy chị đang gọt mấy quả xoài thì Dũng hỏi:
– Chị, mấy hôm em bất tỉnh vừa rồi ai thay quần áo cho em?
– Y tá và điều dưỡng. Sao, Dũng hỏi thế để làm gì?
Dũng đang lo hình săm trên lưng mình bị lộ, nhưng nghe chị nói vậy thì chắc là không sao rồi. Nhưng để cho chắc hơn thì Dũng hỏi thêm:
– Chị thấy người ta có nói gì lạ trên người em không?
– Không… À có, có Mai bảo là có hình săm gì đó đẹp lắm. Mà hình săm nào vậy, sao trước giờ không nghe nói đến.
Thôi chết con mẹ nó rồi, không biết Mai đã nói cho ai biết chưa, về mà quang quác cái mồm cho mẹ Hằng chì toi. Dũng toát mồ hôi hột mặc dù trong phòng đang có điều hòa:
– Thôi chết em rồi chị ơi.
X ngừng ngọt xoài, ngoảnh lên nhìn Dũng:
– Sao chết?
Đến nước này thì Dũng cũng không giấu chị nữa, cậu cũng muốn cho chị biết bí mật về hình săm trên lưng cậu từ lâu rồi nhưng chưa có dịp, chị là người cậu tin tưởng nhất, cùng cậu vào sinh ra tử không ít lần. Cho chị biết trước còn hơn là để chị phát hiện ra có khi gây hiểu lầm giữa hai chị em.
Dũng bảo chị:
– Chị, cởi áo cho em.
Oạch, X đỏ mặt e thẹn. Cô nghĩ: “Đã là gì của nhau đâu, với lại đang đau ốm thế này thì làm ăn gì”, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng X không dám nói thành lời. Cô mặt đỏ như gấc buông tay con dao rồi vân vân mấy ngón tay thẹn thẹn thùng thùng:
– Dũng, đừng làm vậy. Tôi không thể.
Dũng ngơ ngác trước thái độ của chị một lúc sau mới phán đoán được trong đầu của chị đang nghĩ cái gì. Cậu mỉm cười trước suy nghĩ của chị, nhìn chị lúc này đẹp biết bao. Chị bây giờ đã có một vị trí vững chắc trong trái tim cậu, vị trí mà không ai có thể thay thế được. Nhớ lại ánh mắt của chị nhìn mình lúc bị quăng xuống sông, ánh mắt đó chỉ có những người yêu nhau mới có. Nhớ lại giờ phút chị em chiến đấu bên nhau, lưng tựa lưng đối mặt với sống chết. Mấy ai trên đời được nếm trải những giây phút ấy cùng người thương.
Giờ đây Dũng đã chắc chắn rằng người phụ nữ mình yêu chính là chị, không phải ai khác mà chính là Đào Băng Sương, cô gái có tuổi thơ bất hạnh rồi số phận run rủi hai người gặp nhau trong chốn lao tù, rồi sau này khi được tự do thì như đôi chim yến một giây không rời. Loài chim yến là loài đặc biệt nhất, vợ chồng chim yến đã gắn bó với nhau thì cả đời không rời, cả đời không đổi. Nếu chẳng may một trong hai bị chết thì con còn lại sẵn sàng lao thẳng vào vách đá tự sát.
Dũng định sau đợt này, tìm lại được sự bình yên trong cuộc sống thì sẽ ngỏ lời cùng chị để hai người chính thức đến với nhau. Nhưng nghĩ lại cuộc đời không biết đâu mà lần. Ba ngày nữa mình phải vào hang cọp, chuyện có bước ra khỏi đấy hay không cũng chỉ là 50: 50. Vậy nên hãy trân trọng những giây phút này, hãy tận hưởng nó đi, đừng chờ nữa mà hối tiếc.
Trở lại với khuôn mặt đang đỏ dừ của X, nếu bảo cô phải hy sinh bất cứ điều gì cho chàng trai lì lợm trọng tình trọng nghĩa đang nằm trên giường bệnh với chi chít vết thương kia cô sẵn sàng mà không cần suy nghĩ lấy 1 giây. Kể cả cái ngàn vàng mà cô phải đổi 5 năm tù để giữ lại cô cũng không màng. Nhưng đây lại là bệnh viện, Dũng bảo mình cởi áo cho hắn không phải là vì “cái chuyện xấu xa” kia chứ.
Dũng trêu chị:
– Đi mà chị, em đang đau thế này mà chị nỡ lòng nào.
Dũng nói ra câu đấy thì X biết là suy nghĩ của mình là đúng rồi, đúng là cái đồ đáng ghét này đang đòi hỏi chuyện kia rồi. X bối rối quá thành ra nói quẩn, cô vò vò vạt áo:
– Nhưng mà… nhưng mà… đã… là gì đâu… mà… Với lại… đây là bệnh viện…
Dũng không nhịn được cười nữa rồi, tự nãy tới giờ cố nín lắm nhưng giờ thì chịu không giấu được. Cậu cười ha hả ha hả:
– Ha ha ha. Chị. Chị cởi cho em cái áo để em cho chị xem hình săm ở lưng thôi mà.
X trợn mắt, phùng mồm một hồi rồi lại quay lại với thái độ ngượng ngùng:
– Ủa, chỉ thế thôi à?
– Không thế thì thế nào hả giời.
– Tưởng…
– “Tưởng gì? ”, Dũng như đang chờ chị nói tiếp, cậu hồi hộp chờ chị nói ra mồm cái tưởng của chị.
Nhưng X thì lại giấu ngượng bằng cái lạnh tanh tành tành:
– Tưởng muốn đi tắm.
Nói rồi X đứng dậy định cởi cúc áo cho Dũng thì thấy vướng hai cái dây chuyền nước ở hai tay. Thấy vậy cô vòng ra sau lưng và vén cái cáo bệnh nhân của Dũng lên. Áo được kéo hết lên tận cổ thì hiện ra hình săm hổ kín toàn bộ tấm lưng trần lực lưỡng của Dũng. Cũng may vụ cầu Rào cậu không bị chém phát nào vào lưng nên hình săm vẫn còn nguyên vẹn như thủa nào.
X nhìn một hồi, đúng hơn là chiêm ngưỡng hình săm này, phải nói nó một bức tranh quá đẹp, quá có hồn và đầy sức sống. Con hổ đang bước đi một cách oai vệ giữa cánh rừng đại ngàn, rất dữ tợn nhưng cũng rất uy nghi. X trầm trồ:
– Òa, đẹp thật đấy. Lần đầu tiên tôi thấy một hình săm đẹp như vậy. Mà săm hồi nào vậy, có phải lúc tôi đi chơi không?
Hai chị em thường gọi thời gian X bỏ nhà đi là đi chơi.
Dũng kể lại cho chị nguồn gốc của hình săm:
– Không phải chị ạ, là bác Sáu săm cho em trước lúc em ra tù. Hồi đó chị ở ngoài rồi nên không biết.
– Sao giờ mới kể?
– Cũng là do bác Sáu dặn em không được cho ai biết.
– Sao lạ vậy, chỉ là một hình săm thôi mà.
Dũng bắt đầu kể lại từ đầu trí cuối về hình săm cho chị nghe, về những lời dặn dò, cảnh báo của bác Sáu về hình săm này.
Nghe xong X buồn buồn:
– Dũng không tin tưởng tôi?
Dũng biết chị có chút tự ái khi mình không phải là người đầu tiên biết chuyện, lại cũng là đến thời điểm này mới biết. Dũng giải thích cho chị nghe:
– Chị, chị là người em tin tưởng nhất trên đời này. Chị còn nhớ trước ngày chị ra tù chị em mình nói chuyện ở sân trại giam không? Ngày đó em có nói là cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh chị. Em chưa nói cho chị biết vì em sợ điều đó sẽ làm liên lụy đến chị. Bởi vì chính em cũng chưa hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của bác Sáu.
– Vậy sao bây giờ lại cho tôi biết?
– Vì em sống chết thế nào còn chưa biết, chị biết mà ứng biến sau này.
X vê mạnh làm xoắn cả cái gấu áo, cô giống như là ngày đầu tiên về nhà chồng, nhưng nghe Dũng nói đến từ sống/chết, không biết có sức mạnh từ đâu ra làm cô buông tay nơi vạt áo và đặt mạnh lên môi Dũng:
– Tôi cấm Dũng được chết. Dũng chết là tôi chết theo.
Cơ hội vàng đã đến, Dũng với cái tay truyền máu lên đặt vào bàn tay X vẫn đang ở trên môi mình. Cậu ghì chặt tay chị vào môi mình và hôn lên bàn tay nhỏ bé, mịn màng ấy. X đứng hình vì bị hôn vào tay. Cái hôn đầu tiên của người ấy dành cho mình không phải là vào mông, à quên vào má vào môi mà là vào tay.
Hết chập hôn, Dũng vẫn cầm bàn tay của chị nhưng bỏ khỏi môi mình, cậu nhìn vào mắt chị giờ cũng đang nhìn vào mắt mình say đắm. Chị đã không chối bỏ nụ hôn này.
Dũng ngỏ lời:
– Chị Sương, đi rửa tay đi. Toàn mùi xoài.
Oạch. X bật dậy rụt bàn tay khỏi tay Dũng, cô giậm chân đành đạch:
– ĐỒ CHẾT GIẪM! GHÉT CÁI MẶT…
Nói rồi X đi vào nhà vệ sinh ngay trong phòng bệnh.