Chuyện Về Cu Dũng - Phần 172
Giờ đã là hơn 11 giờ đêm, trời mới qua Tết ít ngày nên còn lạnh lắm, nhất là vào buổi đêm, lất phất vài hạt mưa bay như muốn níu lại tiết trời xuân. Hơi ướt ướt mặt nhưng Dũng mặc kệ, có chút rượu trong người nên cậu không cảm thấy lạnh cho lắm, và cũng bởi X đang ngồi sau, cô vòng tay qua đằng trước ôm lấy Dũng, cái hành động này cô không phải là ngày nào cũng được làm.
…
Cũng tại thời điểm đó, Quân ma đang ở nhà thì nhận được điện thoại của Lương sẹo. Giọng Lương sẹo cực kỳ gấp gáp:
Quân ma: “Nghe đây Lương”
Lương sẹo: “Anh Quân, có biến rồi”
Quân ma: “Cụ thể đi”
Lương sẹo: “Đội từ Hà Nội điều về thì từ chiều nay đã không còn ở biệt phủ. Vừa rồi thì Hải chém tập hợp lực lượng gấp. Đang di chuyển đi đâu đó mà không báo đích đến”
Quân ma: “Mấy người của mình đang trong đội của Hải chém? ”
Lương sẹo: “2 Anh ạ, vẫn chưa có tin báo về là đi đâu? Dũng lì đâu anh? ”
Quân ma: “Dũng lì và X đi đến chỗ Liên hoa hậu từ chập tối, giờ chắc đang về”
Nói đến đây, Quân ma giật bắn mình sâu chuỗi sự việc. Hắn nói tiếp vào điện thoại: “Thôi chết rồi, chúng định đánh úp Dũng lì”
Lương sẹo: “Em cũng nghi ngờ khả năng đó, giờ phải làm sao anh? ”
Quân ma tính toán nhanh: “Không còn kịp làm gì nữa rồi, chỉ còn cách tập trung quân giải cứu ngay lập tức. Đội Hải chém bao nhiêu thằng? ”
Lương sẹo: “Khoảng 5 chục”
Quân ma: “Chết mẹ rồi, cộng với 5 chục đội Hà Nội nữa là trăm thằng”
Lương sẹo: “Em cho đội em lộ diện để chiến từ bên trong nhé? ”
Quân ma nhớ lại lời của Dũng lì: “Không được, chưa đến nước cạn không được lộ. Đây là lệnh của Dũng lì. Tiếp tục bám sát và báo tình hình về cho tôi”
Lương sẹo: “Vâng”.
Nói rồi Lương sẹo cúp máy, lòng hắn nóng như lửa đốt trong giây phút sinh tử này. Hắn biết đợt ra quân lần này là Sang cụt sẽ đánh ván bài tất tay, bởi lúc này tại đại bản doanh chỉ còn duy nhất đội của chú Khang là ở lại làm nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Toàn bộ quân thiện chiến nhất đã được huy động đi rồi. Lương sẹo được lệnh không cho đội của mình nổi, phải chìm. Như vậy là hắn phải đứng ngoài nhìn những người anh em của mình phải chiến đấu và hy sinh sao. Nghiến răng thật chặt, Lương sẹo đã có quyết định của mình. Hắn chỉ nghe lệnh có một nửa mà thôi.
…
Quân ma cúp máy là ngay lập tức điện cho Dũng lì. Lúc này hắn vừa lên đến cầu Rào, vượt qua cây cầu này là về thành phố rồi.
– “Anh Quân, có chuyện gì vậy”, đang thưởng thức cảnh xuân tình với người đẹp ghì ngực vào lưng thì Dũng thấy có rung rung ở chim, hóa ra là chiếc 1100i rung trong túi quần làm động đến con cu.
Quân ma thì như đang ở trung tâm đám cháy:
Quân ma: “Dũng lì, chị em cậu đang ở đâu? ”
Dũng lì: “Cầu Rào anh ơi”
Quân ma: “Lập tức tìm chỗ tránh trú vào báo địa điểm để anh em tôi đến đón. Sang cụt đang cho quân đánh úp cậu”
Nghe đến đây thì Dũng lì mới chợt nhận ra, cầu Rào vắng lặng không có một chiếc xe nào chạy qua mặc dù bây giờ cũng chưa phải là đêm muộn. Ngước mắt nhìn xa xa một chút thì thấy lô nhô một đám người với hàng chục chiếc xe máy đã dựng chắn ngang.
Dũng lì sau khi quan sát tình hình thì bình tĩnh nói vào điện thoại: “Muộn rồi anh ơi”.
Nói rồi Dũng đút điện thoại lại vào túi quần, quay lại chị, X cũng vừa điểm qua tình hình và nhận thấy điều bất thường:
– Chị, chị em mình bị chặn rồi. Anh Quân báo là đội Sang cụt làm.
X ngó trước sau, quan sát địa hình rồi nói:
– Không phải bị chặn đâu. Bị quây rồi. Nhìn đằng sau đi.
Dũng quay lại thì nhìn thấy một đoàn xe máy phải mấy chục chiếc, trên xe đều kẹp 2 kẹp 3, thấp thoáng thấy cả ánh sáng phản xạ từ những thanh đao thanh kiếm mà đám người giơ lên giống kiểu đám thợ săn thị uy trước con mồi.
Dũng tăng ga phóng nhanh lên giữa cầu Rào.
Cầu Rào hiện nay là một cây cầu làm bằng thép từ những năm 1987, chiều dài khoảng 180m, chiều rộng khoảng 12m. Cầu bắc qua sông Lạch Tray, muốn đi từ thành phố ra khu nghỉ mát Đồ Sơn thì gần như bắt buộc phải đi qua đây.
Dũng tiến lên phía giữa cầu là có lý của cậu, bởi nơi đó có 1 đường thoát hiểm, đường sống duy nhất trong tình huống bị kẹp giữa bởi hai đội.
Đón cậu ở phía thành phố đứng đầu là Hải chém, đằng sau là khoảng 5 chục chim sắt với đao kiếm đã tuốt khỏi vỏ, chúng gác vũ khí lên vai trực chờ chiến đấu, sau nữa là lung tung xe máy các loại dựng chắn ngang mặt cắt của cầu.
Đội hình đằng phía Đồ Sơn của cầu Rào đứng đầu Hà Điên, theo sau mụ ta cũng khoảng độ 5 chục tên với vũ khí đầy đủ, đằng đằng sát khí. Nhìn đám này lạ nên Dũng phán đoán là đội Hà Nội, quân của chị Đại đến hỗ trợ Sang cụt.
Ở giữa chỉ là hai con người nhỏ bé bên chiếc xe SH mầu đỏ. Nhìn từ trên cao thấy đây không phải là một cuộc đấu tay đôi khi một bên là cả trăm thằng, một bên chỉ là 2 người, trong đó có 1 là phụ nữ chân yếu tay mềm.