Chuyện Về Cu Dũng - Phần 159
Sân bay Nội Bài.
Quân ma đưa Loan Trúc và bà vú đến sân bay trước 2 tiếng đồng, đủ thời gian làm thủ tục lên máy bay. Chuyến đi này không hẹn ngày về nên lòng người cũng có chút bùi ngùi khó tả.
Cả ba người sắp bước qua cổng an ninh sân bay thì có tiếng gọi to làm mọi người đồng loạt quay lại:
– MẸ ƠI!
Loan và Trúc quay lại thì bắt gặp người con gái nuôi thân thương, nó đi chơi giờ mới chịu về, cả hai gần như đồng thanh:
– Sương!
X vứt cái ba lô con cóc xuống đất lao đến hai mẹ rồi vòng tay ôm cả hai người. Cô từ Đà Lạt bắt xe về thẳng Hà Nội rồi đi taxi đến Sân bay Nội Bài. Đêm hôm kia mở máy đọc tin nhắn Dũng gửi báo ngày giờ các mẹ lên máy bay. Giọt nước tràn li, cô không thể ở đây một mình nữa rồi. Và ngay lập tức X thu dọn đồ đạc ra thẳng bến xe, mặc dù bây giờ mới chỉ là 12 giờ đêm, phải đến sáng mới có xe xuất bến.
Cô khóc rưng rức:
– Hu hu hu hu! , Con xin lỗi. Con nhớ các mẹ lắm. Hu hu hu hu!
Và Trúc Loan đều khóc theo con. Loan để nạng ở nách mà vuốt tóc con:
– Con gái hư, đi chơi giờ mới chịu về. Hix hix hix.
Lời mắng yêu của mẹ sao mà ấm áp đến vậy.
Trúc nhìn con một lượt, sao trông con tiều tụy đi nhiều thế này, cái quần bò bụi bẩn, cái áo còn dính đầy bụi đường, cô thương con:
– Con gái yêu của mẹ, lần sau đừng đi chơi nữa biết chưa?
X gật gật cái đầu, cô vẫn chưa hết khóc:
– Huhuhuhu, con biết lỗi rồi. Mẹ ơi. Huhuhuhu.
Ngoài đời chinh chiến dặm trường, nhưng trước mẹ X cũng tự cho mình chỉ là cô gái nhỏ xinh, cần vòng tay yêu thương như bao người mà thôi.
Loan nói:
– Con về với em đi. Giờ này Dũng cần con hơn bao giờ hết. Em nhớ con lắm con biết không?
X lại gật đầu lia lịa. Giờ có cho kẹo cô cũng không thể rời xa cái đồ đáng ghét kia được nữa, những ngày qua cô mới thực sự biết mình đã yêu Dũng biết nhường nào. Có giây có phút nào mà cô không nhớ đến hắn đâu. Nỗi nhớ quay quắt đến cùng cực kèm nỗi lo về hắn, mình hắn không biết có đương đầu nổi không với sóng gió cuộc đời. Yêu là khổ. Yêu là phải chấp nhận khổ đau. X cũng nghiệm lời mẹ Loan nói với cô lúc cô dứt áo ra đi: “Nếu yêu thực sự thì chỉ cần người ta hạnh phúc là đủ”. Và X biết rằng, mình đã thực sự yêu Dũng và chấp nhận tất cả.
Tiếng vọng từ loa trên trần sân bay: “Xin mời quý khách trên chuyến bay mang số hiệu VN45565 tuyến Hà Nội – Singapore nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay. Xin trân trọng cảm ơn”
– “Các mẹ phải đi rồi, các con ở nhà cẩn thận nghe chưa? ”, Trúc nói.
X xụt xịt giờ chia tay:
– Các mẹ đi cẩn thận, nếu cần thêm người thì điện về cho con, con sẽ sang ngay. Ở nhà con sẽ ngoan.
Ý X là không bỏ nhà đi nữa.
Bóng dáng 2 người mẹ thân thương và bà vú già khuất khỏi tầm mắt của X.
Chần chờ một lúc cô mới quay sang Quân ma, người vẫn đứng chờ nãy giờ:
– Anh Quân, cho em theo xe về Hải Phòng với.
Quân ma tủm tỉm cười:
– Đương nhiên, đấy là nhiệm vụ của tôi.
X lau nốt giọt nước mắt còn sót lại ở khóe mi:
– Nhiệm vụ?
Quân ma đáp rảo hoánh:
– Đúng, cậu Dũng giao tôi đưa 2 chị đến sân bay và đón cô về.
Nói xong Quân ma cười ranh mãnh rồi quay lưng đi ra bãi gửi xe để lại X thất thần một lúc rồi mắng thầm: “Cái đồ đáng ghét này! ”, Nghĩ xong cô nhặt cái ba lô lên rồi đuổi theo bóng lưng của Quân ma.
…
Xe đưa X về đến địa phận Hải Phòng cũng đã gần 10 đêm. Xe không chạy hướng về nhà mà chuyển hướng đi chỗ khác. Thấy lạ X hỏi:
– Anh Quân, sao không về nhà luôn?
Quân ma vẫn chăm chú lái xe, hắn bảo:
– Đồ Sơn, Dũng lì đang đợi cô ở đó.
X mặm môi suy nghĩ rồi nói một mình: “Đồ Sơn! ”
…
Dũng một mình đứng trên bờ kè đá biển, nơi chính cậu và chị đã từng đứng lúc chinh chiến xong với anh em Lương sẹo, cũng tại nơi này cậu đã cầm tay chị và hỏi: “Chị đã bao giờ hối hận khi sát cánh cùng em chưa? ” Và chị hét lên là: “Không bao giờ! Aaaaaaaaa”.
Chiếc xe oto do Quân ma cầm lái đỗ xịch dưới chân bờ kè, Dũng nhìn chằm chằm về phía chiếc xe, cậu mong chờ được thấy cái bóng hình quen thuộc của chị.
Mở cửa xe, X không nhìn xuống chân mình mà vừa bước xuống vừa nhìn Dũng chằm chằm, hai chị em nhìn sâu vào đôi mắt nhau. Đang giờ phút lãng con nhà bà mạn thì Quân ma oang oang:
– Tôi về thành phố luôn đây.
Dũng vẫn nhìn chị không chớp mắt, cậu phất tay ra hiệu cho Quân ma biến đi. Chiếc xe tăng ga chỉ hướng thành phố thẳng tiến để lại hai người.
Dũng nhảy từ bờ kè xuống đất, cậu vừa tiến vừa nhìn người con gái mà đã gần tháng nay không gặp, chị bụi bặm đầy người, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn kiểu quần bò áo phao ấy đây mà.
X hai tay buông thõng để mặc cho Dũng lại gần mình mà ôm một cái thật chặt. Dũng ghì mạnh tay để cho chị dính sát vào người mình, như thể nỗi nhớ của cậu dồn cả vào cái ôm này vậy.
Miệng Dũng ở gần tai chị, cậu thì thầm:
– Sao chị không trả lời tin nhắn của em?
X gần như ngạt thở vì cái ôm của Dũng, nhưng cô mặc kệ, có chết vì ngạt thở giờ phút này cô cũng bằng lòng. X vẫn lạnh lùng như hồi nào:
– Hết pin.
– “Sao không sạc? ”, Dũng vẫn thì thầm những lời yêu thương.
– “Đi vội quá quên sạc ở nhà”, X đáp lại lời yêu thương đó bằng giọng đường mật lạnh tanh.
Oạch! Chị ơi là chị.
Dũng cầm tay chị kéo về phía bờ kè, nhanh thoăn thoắt hai chị em nhảy lên bờ kè biển cao phải đến hơn 1 mét. Giữa biển trời, trăng khuyết vành, Dũng choàng tay qua X rồi kéo chị lại sát mình. X cũng không ki bo với bản thân mà tựa đầu vào vai Dũng. Cả hai đứng đó im lặng nhìn biển một lúc khá lâu mà không ai nói với ai câu gì. Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau không biết đâu mà lần, nhưng dám chắc cả hai đang nghĩ về nhau, nghĩ về những cảm giác phải rời xa nhau, giờ đây họ mới biết họ cần nhau như thế nào.
Mãi chẳng có tiến triển gì mới, X thất vọng tưởng rằng có một cái gì đó đột phá ở nơi Dũng cơ, nhưng chẳng thấy gì. Cô mới thẳng đầu lên mà nói:
– Về đi, tôi mệt rồi.
Dũng cũng tỉnh bơ:
– Đi chơi cho lắm vào.
X lại chua ngoa như ngày nào:
– Kệ.
Nói xong cô giãy khỏi vòng tay Dũng và nhảy xuống bờ kè chạy lại chiếc xe SH quen thuộc của hai chị em. Cô leo lên ghế sau như chờ đợi Dũng lên ghế lái.
Dũng mỉm cười vì chị đã trở lại như xưa. Cậu cầm lái rời Đồ Sơn về thành phố. Vẫn trên con đường mà hai chị em đã từng đi. Trời lạnh, X ngồi sát vào Dũng để tránh gió và tìm kiếm hơi ấm. Vòng tay cô ôm thật chặt vào eo Dũng, đầu tựa vào vai. X nhắm mắt mặc kệ Dũng đưa cô đi đâu thì đi.
Thấy chị tựa vào vai mình, lái xe bằng một tay, tay còn lại Dũng đặt lên tay chị đang ở trước bụng mình. Dũng nói to cho chị nghe thấy:
– Lần sau đừng bỏ em mà đi nữa nhé.
X ôm chặt Dũng hơn một chút, cô dụi dụi đầu vai Dũng nói nhỏ, không biết cậu có nghe thấy không:
– Uh, sợ lắm rồi.