Chuyện Về Cu Dũng - Phần 157
Gần sáng, Dũng thấy dương vật mình ấm ấm, cậu từ từ mở mắt thì thấy cái đầu với mái tóc quen thuộc đang gật gù dưới háng mình. Dũng thốt lên:
– Mẹ Loan.
Loan biết con đã tỉnh ngủ, nàng nhả buồi con ra rồi nói với lên:
– Tối qua mẹ Trúc rồi, giờ đến mẹ.
Và Dũng làm cái chuyện mà cậu đã làm với mẹ Trúc đêm qua, một đống tinh trùng không kém hôm qua được Dũng dí đầu buồi vào cửa tử cung mà bắn vào dạ con của mẹ Loan.
…
Ở bên ngoài, X không tin vào những gì mà cô nghe thấy từ nãy đến giờ. Không thể nhầm lẫn được, không thể khác được. Cái âm thanh giao hợp nam nữ này có lạ lẫm gì với cô cơ chứ, mấy năm trong tù cô chẳng sống bên cạnh những âm thanh này mà. Người đang mây mưa cùng Dũng không ai khác là tiếng mẹ Loan, họ là mẹ con ruột cơ mà. X xụp đổ. Cô lên đây chỉ là gọi Dũng dậy đi tập buổi sáng, thói quen của hai chị em.
X không biết mình đang nghĩ gì nữa, cô chẳng biết mình phải làm gì đây. Người cô yêu ở trong kia đang làm tình với một phụ nữ và người đó lại chính là mẹ đẻ của anh ta. Họ đang loạn luân. Bịt miệng chặt để nén nỗi đau, X chạy một mạch xuống tầng rồi băng qua đường sang công viên, nơi cô hàng ngày vẫn cùng Dũng tập thể dục.
…
Dũng hoảng hốt vì nghe thấy tiếng động bên ngoài:
– Mẹ, hình như có người bên ngoài.
Loan cũng giật mình, cô đang định ngủ tiếp vì mệt mặc kệ Dũng dậy trước.
– Con chắc không?
– Chắc mẹ ạ, nghe tiếng bước chân con đoán là chị, chắc chắn là chị.
– Thôi chết rồi, giờ sao đây.
Dũng đưa hai tay lên vuốt mặt:
– Để con đi gặp chị, chuyện này sớm muộn gì chị cũng biết thôi. Chỉ không biết là chị có chấp nhận không?
Loan đưa mắt nhìn con:
– Con có yêu Sương không?
Dũng bất ngờ vì câu hỏi của mẹ, chính cậu cũng đã từng hỏi chính mình nhưng đến giờ cậu vẫn không có câu trả lời chính xác, hay đúng hơn là chưa có thời gian để thực sự biết lòng mình muốn gì. Cậu ấp úng trả lời:
– Con… con… cũng không biết nữa mẹ ạ.
Loan hối con:
– Con đi tìm chị đi. Đi ngay đi. Đừng để đánh mất thứ quý giá nhất của mình.
– “Vâng, con đi đây”, Dũng nhanh chóng đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Loan cũng tỉnh ngủ, cô mặc nhanh quần áo vào rồi trở về phòng mình, nơi Trúc vẫn đang ngủ, cô cần nói chuyện này với Trúc để tìm cách tháo gỡ vấn đề.
…
Tại công viên trước nhà, trời sắp Tết rét cắt da cắt thịt nên chỉ lèo tèo vài người tập thể dục, không đông đúc như ngày hè. Dũng tìm mãi mới thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới một gốc cây cạnh hồ nước. Trông dáng đứng của chị đã thấy là chị đang rất buồn. Một tay chống vào thân cây, một chân khụy xuống, chị đứng bất động nhìn xa xăm về phía hồ nước, lăn tăn vài đợt sóng hồ đập vào bờ.
– “Chị”, Dũng đứng đằng sau lưng chị.
X vẫn không trả lời Dũng.
– Chị biết cả rồi phải không?
Một lúc sau X vẫn không quay lại mà nói:
– Tại sao lại thế?
Dũng biết trả lời chị sao đây, cậu chưa bao giờ trả lời được câu hỏi này:
– Em cũng không biết là tại sao nữa. Nhưng không phải vì lý do tình dục.
– “Không phải tình dục thì vì cái gì? ”, X như giấu nỗi nghẹn ngào.
– Vì em yêu mẹ Loan, cả mẹ Trúc nữa.
X sụp đổ:
– Trời ạ, lại còn cả mẹ Trúc nữa.
Nói xong X chạy thật nhanh về nhà để lại Dũng bơ vơ một mình, trời đông nên sáng muộn, hơn 6 h rồi mà mặt trời vẫn chưa lên.
…
Loan và Trúc ngồi dưới phòng khách, hai nàng định bụng nói chuyện với X xem có để con hiểu ra được điều gì không? Vừa thấy con bé ôm mặt chạy một mạch lên phòng chưa thấy xuống. Để con bình tâm trên đó nên Loan và Trúc cố tình đợi dưới này.
Một lúc thì thấy X bước xuống, trên vai là một cái ba lô nhỏ. Cô rón rén bước những bước nặng nề, nhìn thấy hai mẹ đang có ý chờ mình, X cũng không phải là đứa không biết nghĩ khi cứ thế mà bỏ đi. Cô khựng lại một chút chờ hai mẹ hỏi trước. Loan cất tiếng:
– Sương, con định đi đâu? Ngồi xuống đây mẹ nói chuyện đã.
Mãi X mới nói được vài chữ:
– Con… Con… con…
X không dám thú nhận là hiện giờ cô muốn rời xa ngôi nhà này, muốn đi đến một nơi nào đó mà chính cô cũng không biết là ở đâu.
Đến lượt Trúc lên tiếng:
– Con có yêu Dũng không?
Loan và Trúc cùng là đàn bà phụ nữ với X nên không khó nhận ra là X có tình cảm với Dũng, chỉ là chưa đúng lúc, chưa đúng thời để tác thành cho hai đứa mà thôi.
Dũng vừa được mẹ Loan hỏi nhưng cậu không trả lời được, còn X mặc dù chẳng phải nghĩ nhiều cũng có đáp án nhưng trong tình huống này, trong tâm trạng này cô lại không đủ can đảm để nói. Thành ra cô lại ấp úng:
– Con… Con… Con.
Loan tác động thêm như nói lên chính suy nghĩ của mình về tình yêu:
– Nếu thực sự yêu một người thì chỉ cần người ta hạnh phúc là đủ. Như hai mẹ đây, như bố nuôi con và như cả Dũng nữa.
X không còn đủ can đảm đứng đây thêm một chút nào nữa. Cô bước nhanh ra cửa, vừa đi vừa nói:
– “Con đi đây, hu hu hu”, gạt dòng nước mắt tự chảy ra, X lần nữa lại thành kẻ không gia đình.
Thấy con quyết chí ra đi, Trúc bước đuổi theo nhưng X đi nhanh quá không kịp giữ lại. Còn Loan thì khó nhọc với đôi nạng trên tay, cô cố gắng thật nhanh đuổi theo con nhưng chỉ kịp ra đến cửa thì ngã đến “oạch” một cái. Nghe tiếng mẹ ngã, X có khựng lại trước cổng nhà chưa biết nên tiến hay lên lùi.
Loan nằm sóng xoài ở cửa nhà, cô hét lên trong tiếng nức nở của một người mẹ nhìn đứa con rời khỏi vòng tay mình:
– SƯƠNG! Đừng đi mà con.
Trúc thấy bạn ngã thì thôi không đuổi theo nữa mà ở lại đỡ Loan.
X dừng lại đôi giây rồi vội vã cất bước chạy, cô chạy thật nhanh như sợ ai đó đuổi kịp, cô mặc kệ nước mắt rơi lã chã xuống nền đường, cô sợ dừng lại thì mình sẽ không đủ can đảm mà bước tiếp. Thế là X đã ra đi.
…
X đi được độ 5 phút thì Dũng về, nhìn thấy mẹ nước mắt lưng tròng vẫn còn ngồi phệt ở cửa, Dũng hỏi:
– Mẹ có chuyện gì, chị X đâu mẹ?
Loan không nói được, Trúc nói:
– Nó vừa bỏ đi rồi. Con mau đuổi theo chị đi. Mẹ lo con bé tâm trạng không tốt sẽ gặp chuyện.
Dũng hối hả:
– “Vâng”, rồi cậu chạy nhanh lên nhà mặc bừa bộ quần áo vớ được rồi xuống nhà phóng xe máy đi tìm chị.
…
Bến Xe Tam Bạc.
Dũng trên đường đi phán đoán chị có đi nhất định sẽ rời Hải Phòng, nếu vậy thì bến xe chắc chắn là điểm đến của chị. Cậu liên tục gọi điện nhưng máy chị đã tắt.
X đúng ra là ra bến xe thật, cô vào bến xe thật nhanh, rồi cũng thật nhanh lên một chiếc xe đang nổ máy trực rời bến, cô còn không nhìn xem cái xe này nó sẽ đi đâu nữa cơ. Cô mặc kệ số phận mang mình đi nơi nào thì đi.
X vừa lên xe thì cũng là Dũng đến bến. Cậu bỏ mặc chiếc xe máy ở ngoài mà chạy bộ vào trong bên, Dũng chạy ngang dọc bến xe, cứ những chiếc xe nào nổ máy đang rời bến là Dũng lại nhẩy nhảy chồm chồm lên ngó vào bên trong xem có chị không.
X ngồi thụp xuống khi thấy lấp ló bóng Dũng đang quay quắt tìm người. Cô không thể đối diện với Dũng lúc này.
Đã vài chiếc xe rời bến mà chưa tìm được chị, Dũng hụt hẫng trong lòng, ánh mắt thẫn thờ như vừa đánh mất thứ quý giá nhất của mình. Giờ đây, Dũng mới thấm câu nói của ai đó: Mất rồi mới thấy quý.
Giữa chốn đông người tay xách nách mang, chiếc xe mà X đang ngồi trốn trong đó lăn bánh qua mặt Dũng. Cậu hét lên như vớt vát hy vọng lần cuối chị sẽ nghe thấy:
– SƯƠNG ƠI! ĐỪNG BỎ EM. AAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Nhưng xe vẫn lăn bánh vì đã đến giờ xuất bến, trên xe một cô gái đội mũ lưỡi trai xụp đầu với đôi mắt đỏ hoe ngồi hàng ghế cuối cùng. Chiếc xe Bắc Nam này chạy 1 tuần 3 chuyến, tuyến cố định Hải Phòng – Kon Tum.
Chiếc xe kia vừa rời bến thì điện thoại Dũng rung, có tin nhắn của chú Hào. Dũng mở ra xem thì chết lặng:
“Ong Noi vua mat, chau ve ngay”.