Chuyện Về Cu Dũng - Phần 154
Nhưng gừng càng già đúng là càng cay thật, Sang cụt dùng chính cái lộ liễu trần trụi nhất có thể để ra đòn, nhưng là hắn cũng dựa vào thế của mình mà đánh vỗ mặt đối phương. Đối thủ thì chỉ là một thằng oắt rỉ mũi chưa sạch nên bước đầu tiên để thị uy chính là dùng biện pháp hành chính, sau đó mới đến bước 2. Mục tiêu cuối cùng mà Sang cụt phải làm được, không biết theo lệnh của ai, chính là thôn tính nghiệp đoàn buôn lậu, giao người cho kẻ khác xử lý.
Người hắn hỏi ý kiến không phải là Dũng, mà là những người khác. Cao là cao ở chỗ đó. Dũng dám chắc là hắn rỉ tai với nhiều người ở đây trước về việc này. Không khó để biết ý kiến của mọi người vì thấy ai cũng lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì, chỉ vài người Dũng quen biết là không cựa quậy đầu, Phấn Hồng Kong thì khôn khéo nói:
– Anh Cả, em thấy Dũng lì tuổi tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh không đến nỗi nào, em có va chạm với cậu ấy mấy lần em biết. Em nghĩ nếu Dũng lì muốn giúp đỡ thì tự khắc cậu ấy nói với anh, nếu cần em cũng sẽ hỗ trợ được.
Hằng tài chính thì cũng đã quá rõ bộ mặt của Anh Cả rồi, nhìn cái cách ông ta làm Hằng còn lờ mờ đoán được mục đích cuối cùng nữa cơ. Nhưng ở đây chuyện ra mặt bênh vực kẻ khác trái ý Anh Cả là điều mà không ai muốn làm. Hằng chỉ nói bâng quơ để Dũng hiểu là cô đứng về phía cậu:
– Anh Cả, em thấy Phấn Hồng kong nói có phần đúng.
Việc Phấn ra mặt bênh vực Dũng lì không nằm ngoài dự liệu của Anh Cả, chỉ có điều Hằng tài chính cũng vậy thì ngoài dự liệu của ông ta. Mới chỉ lờ mờ đoán được giữa Hằng và Dũng lì có mối liên hệ nào đó, nay sự việc đã rõ.
Nhưng cũng bình tĩnh không lộ chút bối rối, Sang cụt tấn công trực diện Dũng, hắn tin là Dũng biết uy của hắn mà đồng ý, không dám chống đối công khai trước bàn dân thiên hạ:
– Cậu Dũng, ý cậu sao?
Đúng như Sang cụt phán đoán, Dũng không có cớ để từ chối khi cán cân giữa đồng ý và không đồng ý đã quá rõ ràng. Chú Hào đối với mâm này chỉ là thuộc hàng tép nên không dám công khai ra mặt, còn trong lòng thì Dũng tin chắc là cũng không muốn Dũng phải ngày ngày giáp mặt với người của kẻ thù. Nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ về việc sử dụng Đồng phang như thế nào. Cái sợ nhất chính là kẻ thủ núp trong bóng tối, đâm sau lưng mình. Nhưng việc lần này khác, ba năm rõ mười Đồng phang là người của Anh Cả nên không khó để ứng biến. “Dĩ bất biến, ứng vạn biến”, Dũng đồng tình mặc dù chị X đá đá chân vào ghế cậu tỏ ý không chấp nhận, cậu sẽ giải thích với chị sau:
– Bố tôi lúc còn sống luôn luôn nói với tôi rằng: Anh Cả là người tốt, không bao giờ làm hại anh em. Nay chú nói vậy thì tôi xin cảm ơn chú, cũng là cảm ơn anh Đồng trước. Mời anh về nghiệp đoàn của tôi.
Phấn và Hằng thì trợn mắt vì Dũng đồng ý ngay tắp lự, lại còn cảm ơn. X và Quân mà ngồi đằng sau thở dài nhưng tin tưởng rằng Dũng có ý riêng của mình. Một số người tinh ý cũng sẽ nhận ra câu rào trước của Dũng với Anh Cả trước mặt mọi người. Trong câu nói có hai vế rõ ràng: “Người tốt” và “làm hại anh em”. Việc chọn lựa vế nào là tùy vào Anh Cả, mọi người ở đây chứng cả.
Sang cụt hài lòng, nước thứ nhất của ván cờ thứ nhất đã xong, Anh Cả lên tốt. Dũng bắt buộc phải mở đường để tốt vào cung bởi phía sau con tốt kia có pháo, có xe, có mã bảo vệ.
Cơ bản là xong chuyện chính sự của buổi họp ngày hôm nay. Mọi người di chuyển sang phòng bên cạnh, ở đó bày tiệc buffet với đầy đủ các loại sơn hào hải vị, các loại rượu từ ta đến tây.
Dũng đứng gom một chỗ với X và Quân mà thì nhìn thấy chú Hào đang đứng 1 mình với li rượu trên tay. Cậu bước tới:
– Chú!
Hào đã nhìn thấy đứa cháu ruột bước tới bên mình, hắn không còn đủ tự tin để nói chuyện nữa rồi. Nhìn đứa cháu mà chính Hào chợ sắt cũng không khỏi bùi ngùi. Trải qua bao nhiêu biến cố, Dũng bây giờ trông phong trần hơn hẳn, tay to gân guốc, quai hàm nở rộng, da ngăm đen rắn rỏi, chẳng còn vẻ thằng nhóc năm nào mà chú từng chở xe máy đi mua quần áo làm quà.
Hào nhìn vào khuôn mặt Dũng thật kỹ rồi nói giọng trầm trầm:
– Dũng hả cháu, lâu quá rồi mới được gặp cháu. Mẹ cháu khỏe không?
– “Mẹ cháu khỏe”, Dũng trả lời vô cảm. Cậu vẫn còn chất chứa trong lòng suy nghĩ tại sao bên nội lại có thể vô tâm trước sóng gió mà mẹ con cậu trải qua như vậy.
Thấy thái độ của cháu, Hào vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt Dũng:
– Cháu giận ông bà và chú à?
Dũng thấy chú Hào mở lời, cậu cũng không ngại mà nói ra lòng trắc ẩn của mình:
– Tại sao bấy lâu nay mọi người không liên hệ với mẹ con cháu. Hay là mọi người coi khinh cháu vào tù ra tội mà không một lời hỏi thăm. Mẹ cháu què quặt ở nhà bơ vơ thân cô thế cô phải đi sống nhờ nhà người khác.
Dũng nói giọng chua xót như sát muối vào lòng người nghe là chú Hào. Chú thở dài thượt thượt không trách đứa cháu hiểu lầm mình, bởi nếu mình là nó cũng vậy thôi. Chú nói:
– Dũng này, ông nội cháu sắp mất rồi.
Dũng đứng hình, chú Hào không một lời giải thích mà chỉ nêu ra hoàn cảnh thực tại làm Dũng như bay biến những hờn giận tủi thân bấy lâu nay. Cậu hỏi nhanh chú:
– Tại sao vậy chú? Sao ông lại sắp mất.
Hào nhấp một ngụm rượu mạnh vào lòng rồi kể lại quãng thời gian vừa qua, cũng là để làm Dũng bớt hiểu lầm đi:
– Cháu còn nhớ ngày mẹ cháu bị tai nạn gẫy chân rồi ông bà và chú đến thăm không? Sau hôm đó bà về bà nghĩ rất nhiều và bà đã nhận ra là mình có thành kiến không đúng với con dâu. Nhưng bà ngại chưa dám gặp lại mẹ cháu.
Dũng chăm chú lắng nghe, Hào lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi tiếp tục câu chuyện còn dở dang:
– Cháu lớn rồi nên chú nói cho cháu nghe. Mẹ cháu ngày bố cháu ra mắt cả nhà thì ai cũng quý mến, kể cả bà nội cháu. Nhưng sau khi bố mẹ cháu có ý định tiến tới hôn nhân thì bà nội đi xem thầy và được thầy phán rằng tuổi bố mẹ cháu không hợp nhau, lấy nhau nhất định sẽ ly tán và đặc biệt là mẹ cháu có số sát phu, đấy là thầy nói vậy. Chú và ông nội thì không tin nhưng bà nội cháu thì mê tín nên một mực can ngăn cuộc hôn nhân của hai người.
Đến lượt Dũng nhấp rượu, chuyện này cậu mới nghe lần đầu.
– Nhưng bố mẹ cháu kiên quyết lấy nhau và 6 năm sau thì bố cháu mất. Vì vậy bà càng tin lời ông thầy bói nói là thật. Từ đó bà nội cho rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố cháu là từ mẹ cháu mà ra. Từ không bằng lòng, chuyển sang thù hận bởi vậy nên bà mới có thái độ với mẹ cháu như vậy. Cháu cũng nên hiểu và thông cảm cho bà, bố cháu là người mà bà nội thương nhất, yêu nhất vì bố cháu học giỏi, ngoan ngoãn không như chú lêu lổng chơi bời từ thủa bé.
Dũng đã hiểu được nguyên nhân mà bà nội khắc nghiệt với mẹ mình. Lớn rồi cậu hiểu, tất cả cũng chỉ là tấm lòng người mẹ thương con mà thôi. Mẹ Loan với mình cũng giống như bà nội với bố Hùng.
– Sau lần cháu gặp nạn phải đi trại, chú có đến nhà cháu để tìm thì được biết mẹ cháu đã chuyển sang nhà Anh Thưởng. Ở đó thì chú yên tâm vì mẹ cháu được bảo vệ rất chặt chẽ. Ông bà cũng có ý sang thăm mẹ cháu, rồi đã lên lịch vào trại thăm cháu nhưng cũng thời điểm đó thì ông nội phát hiện bị bệnh ung thư dạ dầy, giai đoạn cuối.
Dũng bắt đầu thấy chính bản thân mình có lỗi.
– Chú và bà dành tất cả thời gian, tiền bạc để chữa bệnh cho ông. Bà đã nghỉ hẳn bán hàng ở chợ vì không có thời gian. Chú thì làm thêm nhiều việc để có tiền chữa bệnh cho ông, căn nhà mà cháu biết cũng đã bán đi để mua một căn nhỏ hơn. Nhưng căn bệnh quái ác tiền của đổ vào không biết bao nhiêu vẫn không thuyên giảm. Giờ ông đã được viện trả về, thời gian ông sống chắc chỉ còn tính bằng ngày. Ông luôn mong muốn được nhìn cháu lần cuối. Dũng ơi. Hãy về thăm ông đi.
Đến đây thì Dũng ứa nước mắt rồi, những hình ảnh ông cháu ngày xưa lại ùa về. Ông thương mình, quý mình thì không phải bàn cãi. Dũng nén nhịn giọt nước mắt:
– Vâng, ngay ngày mai cháu sẽ về thăm ông. Chú cho cháu địa chỉ nhà mới, cháu và mẹ cháu sẽ đến thăm ông. Chính cháu là người có lỗi vì đã không chủ động thăm ông. Giờ cháu hiểu rồi.
– Uh.
Hai chú cháu chìm trong im lặng một lát rồi Hào nói:
– “Cháu giờ đã là trưởng ngành dọc rồi, mọi chuyện hết sức cẩn thận”, nói rồi Hào ngó nghiêng sang bên cạnh xem có ai không rồi nói tiếp, giọng nhỏ hơn: “Đặc biệt là với Sang Cụt”.
– Vâng cháu hiểu rồi.
…
Trong lúc Dũng ra nói chuyện với chú Hào thì Quân ma và X phải tiếp một vị khách sộp, là Anh Cả. Cầm ly rượu trên tay, Sang cụt không dấu giếm ánh mắt cú vọ về phía X, chị ăn mặc kín đáo nhưng thật sự chiếc quần jean đen chật chội như không ôm nổi bờ mông nảy nở thêm cả chiếc áo bodysuit cùng màu bó vào 2 quả đào mọng như thiêu như đốt ánh mắt người nhìn, cái áo phao mỏng đã được cởi ra vì trong này có điều hòa ấm.
– Quân ma, mời cậu 1 ly. X nữa phải không? Nghe Thưởng Quảng Châu kể nhiều về hai chị em cháu.
Quân ma không đáp lời nhưng nâng ly lên cụng rồi một hơi hết, X cũng vậy nhưng cô chỉ nhấp môi mà không uống cạn.
Sang cụt không giấu giếm ý định câu người, mặc dù có cả X ở đó:
– Quân ma, có ý định đầu quân sao không bảo tôi 1 tiếng. Trước giờ nghe đồn cậu không làm thuê cho ai. Cửa nhà tôi lúc nào cũng mở sẵn chờ cậu.
Với Quân ma mà nói, tiền và địa vị chỉ là thứ yếu. Quân ma trả lời cộc lốc:
– Chị Đại mời tôi về làm tôi còn không nhận. Tôi quý cậu Dũng thì làm với cậu ấy thôi. Tính tôi vậy.
Sang cụt hơi mất mặt vì câu nói này, may là ở đây chỉ có 3 người. Ý Quân ma nói cỡ như Chị Đại hắn còn không làm thì ông tuổi tôm à.
– Khẳng khái lắm. Được, cần gì cứ bảo tôi. Nếu về với tôi, cậu chỉ dưới mình tôi.
Sang cụt giấu đi hậm hực trong lòng, Quân ma đã trở thành cái gai thứ 2 sau Dũng lì mà hắn phải nhổ, nhớ lại câu của Hà điên nói hôm rồi: Ma với chả mãnh.
Quay sang X, Sang cụt mơi mơi:
– Còn X, cần giúp gì cứ gọi chú. Chú lúc nào cũng sẵn sàng.
Vừa nói mà Sang cụt phải nuốt vội nước bọt vì nó đang tuôn ra quá nhiều. Khiếp kinh tởm.
X thì không lịch sự, nàng sang phía Quân ma nói:
– Anh Quân, em buồn nôn quá, nhà vệ sinh ở đâu ấy nhỉ?
Quân ma chỉ về hướng có nhà vệ sinh, X nhìn hướng chỉ rồi đi thẳng như một cái tát vào cái bản mặt dê già ẩn chứa bên trong một đại ca giang hồ đất Cảng.
…
Dũng lần lượt đi làm quen từng người bằng ly rượu trên tay.
…
Một mình đứng một góc, Liên hoa hậu không dùng rượu mà dùng nước ép trái cây, cô không động vào một chút thức ăn nào mà chỉ dùng dĩa thỉnh thoảng cắm một lát trái cây mỏng đưa liên khuôn miệng chũm chĩm hồng hào. Liên đứng với chiếc váy liền thân kim tuyến bó sát làm lộ ra bờ mông cong, vòng ngực đầy đặn vòng eo con kiến. Không ai đến bắt chuyện với cô bởi mọi người ở đây đều biết, Liên không nói chuyện với ai bao giờ, chỉ có Anh Cả còn nói được dăm ba câu rồi thôi. Dũng thì không biết điều đó, cậu tiến đến:
– “Chị là Liên”, Dũng lịch sự giơ cốc ra trước ngực có ý mời cụng ly.
– “Dũng lì là cậu? ”, Liên nhướn mắt nhìn chàng trai trẻ phong trần. Độ tuổi đôi mươi mà chững trạc hơn người. Cũng có vài thông tin và Dũng lì đến được Liên. Rồi khi được thông báo cuộc họp được tổ chức để giới thiệu Dũng lì, chính bản thân Liên cũng có chút háo hức xem mặt chàng trai trẻ có cái gì khác người không mà ngồi được vào cái ghế trưởng ngành, cấp bậc giong giới là ngang hàng với cô.
– “Vâng, chị sao vậy? ”, Dũng chân tình nhìn vào đôi mắt Liên, đôi mắt bồ câu buồn rười rượi.
– Sao em hỏi vậy?
– Em thấy chị buồn, chị có thể giấu được bằng nhiều cách nhưng đôi mắt không giấu nổi. Đôi mắt chị giống mắt của mẹ em.
Liên cười nhẹ, có thể nhiều người đọc được trong đôi mắt cô ý đó nhưng để nói ra miệng thì chưa có ai.
– Thật vậy sao?
– Vâng, em mời chị 1 ly.
Liên nâng cái cốc nước ép của mình lên cụng với ly rượu của Dũng. Có một cảm tình không hề nhỏ Liên với chàng trai này.
Ở đằng xa, có một đôi mắt để ý nhất cử nhất động của Dũng, là X.