Chuyện Về Cu Dũng - Phần 152
Dũng về phòng mình được 1 lúc thì thấy điện thoại có tin nhắn, là của X:
“Toi o nha voi Dung. Xin loi”
Dũng cười tủm nghĩ: “Con gái thiệt là dễ lừa, mà thân lừa thì ưa nặng. Hà hà hà”.
Đã trêu thì trêu cho chót, Dũng giả bộ vẫn đang giận nên không nhắn tin lại, để xem bà chằn làm gì. Độ mươi phút sau thì lại thấy có tin nhắn của chị:
“Sap Tet roi, co di sam do khong? ”
Đọc xong tin nhắn mà Dũng bò lăn ra cười, bà này biết đổi chủ đề từ lúc nào đây ta. Cậu nhắn lại:
“Co, nhung em khong biet di cung ai”
Tít tít: “Thoi, lam viec di”.
“Oạch! ”, Cái bà chằn tinh lửa này, lộn xa lộn xộn.
Bỗng điện thoại Dũng reo, cậu chưa nhìn màn hình mà đoán là chị X gọi cho mình để xin lỗi và rủ mình đi sắm Tết cùng. Cậu cầm máy lên nhìn số thì ngưng trọng nét mắt, số lạ:
Dũng: “Alo! ”
Số lạ: “Dũng lì phải không? ”, Giọng một người phụ nữ.
Dũng: “Phải, tôi đây, ai đấy? ”
Số lạ: “Hà điên, người của Anh Cả”
Dũng thoáng nhíu mày, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu, trước sau gì nó cũng đến, chỉ có điều không ngờ là nó đến nhanh như vậy, chỉ hôm qua cậu mới chính thức nắm quyền nghiệp đoàn, vậy mà sang hôm sau đã có người của xã đoàn gọi rồi. Thông tin thời buổi này thật là nhanh nhậy à nha. Dũng nhớ lại khuôn mặt người đàn bà cứng tuổi, sẹo ngang dọc trên mặt lúc cậu gặp ở nhà Phấn Hồng Kong, bà ta đi cùng với Sang cụt, cái khuôn mặt, ánh mắt, kiểu tóc ấy dễ làm cho người đối diện phát hoảng.
Dũng: “Tìm tôi có việc gì? ”
Hà điên: “Anh Cả giao việc, 1 tuần sau họp xã đoàn”, Hà điên đang bực mình ở bên kia điện thoại, ả không ngờ Dũng có thái độ khá rắn, không như những nghiệp đoàn và ngành ngang khác, mỗi lần ả gọi điện hoặc thay Anh Cả vi hành thì đều một điều dạ, hai điều vâng.
Dũng: “Là mời tôi đến hay bắt tôi phải đến? ”
Hà điên: “Nghĩ thế nào cũng được”
Dũng: “Vậy tôi nghĩ là Anh Cả mời tôi đến”
Hà điên: “Cậu được mang theo hai người, thời gian và địa điểm tôi nhắn tin”
Dũng: “Được”
Nói rồi hai bên cúp máy. Độ 1 phút sau thì Dũng nhận được tin nhắn của Hà điên:
“6H toi ngày… tai Resort Paradise” (Resort Thiên đường)
Dũng đọc tin xong thấy địa điểm này lạ hoắc, cậu đành gọi Thiệp béo để tra hỏi thông tin thì được biết Resort Paradise nằm ở ngoại ô thành phố, trên đường đi Đồ Sơn. Là một khu nghỉ dưỡng sa hoa, cao cấp nhất Thành phố Hải Phòng, nơi chỉ dành cho đại gia ăn chơi xa đọa, khách hàng không chỉ ở Hải Phòng mà là toàn bộ Miền Bắc này. Và quan trọng hơn cả, đó cũng chính là trụ sở của cái gọi là ngành dọc mại dâm, được điều hành bởi một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, Liên hoa hậu.
…
Đúng như lịch hẹn của Quân ma, ba ngày sau thì vợ anh Quân là Thủy dẫn theo hai đứa trẻ lên nhà Dũng, tay xách nách mang đủ các thể loại đồ được chị Thủy mang theo cho đợt di cư này. Kể cũng tội, chị Thủy yêu và chiều chồng hết mực nên anh đi đâu chị thường tính đi theo đó, gần nhất là khi Quân vào trại vì tội đánh bạc, nhà nghèo lại không có nghề nghiệp ổn định nên chị quyết định bồng bế 2 đứa trẻ vào thuê nhà sống gần trại giam, làm nghề buôn đồng nát kiếm cơm qua ngày để tiện thăm nom chồng.
Quân ma mới về được độ chừng nửa năm thì lại quyết định rời quê hương ra Hải Phòng lập nghiệp, nghe Quân ma kể sẽ ra làm cho Dũng lì, người đã giúp đỡ mấy mẹ con mỗi tháng 500 nghìn thì Thủy cũng xuôi xuôi theo chồng nơi xứ người. Chỉ tội mấy đứa con, đi học vừa mới quen bạn, quen thầy cô thì lại phải lần nữa chuyển nhà. Nhưng đối với Thủy mà nói, cô không nề hà gian khó, miễn là được ở gần chồng gần con là cô mãn nguyện rồi, phụ nữ chân lấm tay bùn, chẳng bao giờ ra khỏi lũy tre làng nên Thủy suy nghĩ đơn giản vậy.
Mẹ Loan, mẹ Trúc, bà vú, Dũng và X đều ở nhà để đón gia đình Quân ma. Người anh em rất có duyên với Dũng, vô tình gặp nhau trong trại giam, rồi sau vài sự việc mà thành kết thân. Hôm vừa rồi được chứng kiến anh Quân ra tay thì đúng là người thực việc thực, đúng như lời đồn. Dũng giờ như hổ mọc thêm cánh, tự tin hơn bươn chải với đời, tự tin đối diện với rất nhiều gian nguy còn đợi mình ở phía trước.
Dẫn vợ con vào gian chính phòng khách, Quân ma giới thiệu với:
– “Cả nhà, đây là Thủy vợ tôi”, Quân chỉ tay về người vợ tảo tần của mình, Thủy trong trang phục đậm chất nông thôn, mái tóc để dài được buộc gọn gàng bằng cái kẹp sắt, dáng người mảnh khảnh cao cao, khuôn mặt bầu bĩnh phúc hậu nhân từ.
– “Đây là Thủy Diễm, con gái lớn nhà tôi, cháu năm nay học lớp 3”, Quân vuốt vuốt mấy lọn tóc lất phất trên gương mặt con. Thủy Diễm giống mẹ nhìn rất xinh xắn dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn như búp bê, làn da mặt thì hơi xạm xạm có lẽ do phải đội nắng hứng mưa nhiều.
– “Đây là Quang Trung, cậu út nhà tôi, cháu học lớp 1”, Quang Trung đang đứng nép sau đít mẹ, cậu có lẽ còn ngại ngùng vì ở đây nhà cao cửa rộng, lại có đông người quá. Ngó ngó cái mặt ra thì cả nhà phì cười vì nét ngây thơ, rất sợ sệt nhưng tò mò đảo mắt nhìn từng người một.
Không khí buổi gặp mặt diễn ra đầm ấm như những người thân xa xứ lâu ngày gặp lại. Cũng không phải mọi người ngượng ngạo cố tình để lấy lòng Quân ma đâu. Sự thực trong tâm mọi người đều phấn khởi vì nhà có thêm người. Chị Thủy thì hiền lành đôn hậu chân chất thật thà, nói năng nhỏ nhẹ khuôn phép. Còn 2 cháu con anh Quân thì mới đầu còn bẽn lẽn ngượng ngùng nhưng được mọi người hỏi han tíu tít thì cũng hòa nhập mà làm những hành động rất đỗi trẻ con làm mọi người cười cười, nụ cười từ ngày Anh Xã mất đến nay đã không còn trên môi của những thành viên gia đình này. Một chút nắng nhẹ len lỏi giữa trời mây âm u.
Gia đình anh Quân được sắp xếp một căn nhà mái bằng riêng của khuôn viên ngôi biệt thự, bà vú cũng làm nhiệm vụ hướng dẫn Thủy làm những công việc nhà. Ngay ngày mai thôi là Thủy Diễm và Quang Trung sẽ đi học lại, mọi thủ tục đã được làm xong rồi.
Về Quân ma mà nói, được Dũng sắp xếp đâu vào đấy chuyện gia đình lớn, chuyện gia đình nhỏ, Quân không để đâu hết lòng cảm ơn và thán phục Dũng. Tự nói với lòng mình sẽ không phụ lại tấm lòng của người anh em này.