Chuyện Về Cu Dũng - Phần 145
Đã gần 2 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Anh Xã được đưa vào phòng phẫu thuật, các bác sĩ liên tục ra vào, gấp gáp vô cùng.
Khuôn mặt lo lắng, Trúc rìu Loan đang chống nạng tìm phòng phẫu thuật, nhìn thấy 2 đứa trẻ khuôn mặt lo lắng, quần áo ẩm ướt. Trúc lo lắng:
– Dũng, X!
X chạy lại với 2 mẹ, nhìn thấy 2 mẹ X mới dám khóc vì lo sợ:
– Mẹ ơi, hức hức.
Loan ôm con gái nhỏ vẫn đang run run vì lạnh:
– Con gái, có chuyện gì vậy con.
– Bố, bố…
Trúc òa khóc:
– Hu hu hu, bố bị làm sao?
Dũng lúc đã ở bên cạnh 3 người từ khi nào, cậu trấn an mẹ:
– Mẹ, chúng con bị phục kích trên đường, chúng con không kịp cứu bố.
Loan lúc này đã ôm lấy con bạn, nỗi đau mất chồng ngày xưa chính cô đã trải nghiệm rồi.
Dũng nói tiếp:
– Các bác sĩ đang phẫu thuật cho bố trong kia. Các mẹ cũng đừng lo lắng quá, chúng ta chờ xem thế nào.
Vừa nói dứt câu thì có một ông bác sĩ bước ra, nét mặt ngưng trọng:
– Ai là Dũng!
– Cháu đây, bố cháu có làm sao không bác sĩ?
– Cậu vào trong đi. Bố cậu muốn gặp cậu.
– Vâng.
Dũng theo vị bác sĩ bước vào trong, cậu ứa nước mắt khi trên người Anh Xã cơ man nào là dây dợ lằng nhằng. Cầm tay Anh Xã, Dũng mếu máo:
– Bố, con xin lỗi vì không bảo vệ được bố. Bố thấy trong người thế nào?
Anh Xã thều thào gắng gượng nói những điều như là trăn trối:
– Các con… không sao… là tốt rồi. Dũng… bố chắc không… qua khỏi đâu.
Dũng nước mắt đã thành dòng nhìn bố, khuôn mặt ông tái nhợt, ánh mắt yếu đuối như chỉ muốn dịt vào, ông cố gắng lắm mới mở được mi mắt ra:
– Hu hu hu, bố ơi, bố đừng nói thế.
Với hơi tàn, Anh Xã cố gắng gảy gảy tay mình vào tay Dũng:
– Bố lo… nhất… chính là mẹ… Trúc. Mẹ con… cả đời… không phải… lo lắng bất… cứ… chuyện gì. Giờ mà… bố không… còn thì… không biết thế nào. Bố… nhờ con… với tư cách 2 người đàn… ông. Con thay bố… lo cho mẹ Trúc. Được… không con?
Dũng nắm chặt tay bố, cậu nhìn ông bằng ánh mắt chăm chú như ý bảo ông cứ tin tưởng ở nơi mình:
– Bố ơi, con hứa với bố sẽ cả đời chăm sóc mẹ Trúc. Con hứa, bố cứ tin ở con ạ. Hu hu hu.
Mắt đã nhắm rồi nhưng Anh Xã lại một lần nữa tự níu lại sự sống của mình bằng cách gắng gượng mở ra lần nữa:
– Vậy bố… yên tâm… rồi. Hai… chị… em… thay bố… quản lý… nghiệp đoàn. Gọi… mẹ… Trúc vào đây… cho… bố.
Dũng thấy bố yếu lắm rồi. Ông muốn gặp vợ nên Dũng gạt nước mắt đứng dậy rồi gật đầu bước ra ngoài.
Nhìn thấy Dũng bước ra, cả ba người sốt sắng nhưng chưa ai nói được câu gì thì Dũng nói:
– Mẹ Trúc, bố muốn gặp mẹ, mẹ vào nhanh đi.
Trúc bước vào thì Dũng quay mặt đi tránh để mọi người nhìn thấy nước mắt cậu lăn tong tong xuống đôi gò má.
– “Hu hu hu, Anh ơi”, Trúc nhìn thấy chồng trong tình cảnh này thì òa lên khóc.
Anh Xã hơi nhấc nhấc bàn tay mình lên như muốn cầm lấy bàn tay mềm mịn của vợ, bàn tay này từ nhỏ tới lớn chưa từng phải làm một cái gì gọi là nặng nhọc cả. Anh Xã sắp trút hơi thở cuối cùng, nặng nhọc nhìn vợ lần cuối, Anh Xã đứt quãng hơi thở:
– Trúc… làm vợ… anh… em chịu… thiệt rồi. Nhưng… Anh Yêu Em… rất nhiều.
Dứt lời thì Anh Xã buông tay, máy đo nhịp tim kêu đều liền mạch: “Tittttttttttttttttttttttttttttttt”, Anh Xã ra đi trong nụ cười bình thản.
Trúc thấy vậy thì gào to:
– Anh Ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, Em Yêu Anh. HUHUHUHUHUUUUUUUUUU!
Lại một lần nữa Dũng mất bố.
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt.
…
3 Ngày tiếp theo Hải Phòng vẫn mưa nặng hạt, không khí tang thương bao trùm nghiệp đoàn và phần nào cũng có chút rúng động đối với nghiệp đoàn. Cũng có buồn nhưng không ít kẻ vui.
Tiễn đưa Anh Xã về nơi đất lạnh có Dũng trong trang phục áo xám như một người con trai ruột đúng nghĩa, Trúc thì buồn ngất lên ngất xuống và luôn được Loan bên cạnh an ủi, giống như lần trước chồng Loan mất luôn có Trúc bên cạnh. Loan cũng buồn lắm, Anh Xã ấy vậy mà giúp đỡ vô điều kiện cho mẹ con cô từ lúc gia đình gặp hoạn nạn đến giờ, chưa bù đắp được ngày nào thì anh vĩnh viễn ra đi đột ngột.
Mọi hoạt động của nghiệp đoàn ngừng lại trong vài ngày này, Tốt cờ sau khi biết tin Anh Xã bị ám toán cũng tức tốc gửi lại hàng rồi khẩn trương về Hải Phòng lo việc. Chỉ Hưng râu và gia đình vẫn bặt vô âm tín.