Chuyện Về Cu Dũng - Phần 140
Tại nhà của Mai, vừa rồi Dũng vừa bấm hồi chuông thứ nhất đã thấy Mai nhí nhảnh chạy ra mở cổng rồi. Trên đường tới đây, Dũng đã nhắn tin là đang trên đường đến làm Mai mừng rỡ vô cùng, cô mong Dũng như đứa con nhỏ mong mẹ về chợ mua quà. Cô chạy nhanh lên phòng thay một bộ váy hoa, chân váy xòe, quần tất, bên ngoài khoác thêm một cái khoác mỏng nữa, nhiệt độ trong nhà không lạnh như ở ngoài trời vì được sưởi ấm bằng điều hòa.
– Cậu vào nhà nhanh đi, lạnh lắm.
Dũng dắt xe máy vào trong sân, vừa đi Dũng vừa nói:
– Lạnh mà cậu ăn mặc thế à?
– Kệ tớ, trong nhà ấm lắm.
Và quả đúng là như vậy, trong nhà thì ấm hẳn. Mai cởi bỏ áo khoác ngoài, cô hoàn toàn trần truồng, à quên, cô hoàn toàn chỉ có cái váy giữa mùa đông này. Vào khu bếp, Mai pha một cốc trà gừng cho Dũng, cô bưng ra:
– Cậu uống nước đi.
– Cảm ơn cậu, một mình cậu ở nhà à?
– Không, mẹ tớ cũng ở nhà, mẹ đang tập arobic trên tầng 4.
– “Uh, cậu gọi tớ đến có việc gì? ”, Dũng nhanh chóng vào vấn đề chính.
Mai thì e thẹn vì Dũng hỏi ngay như vậy, chửa chi thì đã… Chẳng có dạo đầu gì cả. Cô ấp úng mãi mới nói ra được cái điều không phải là mục đích chính của cô:
– À, à, tớ hỏi là cậu có ý định đi học lại không?
– Hóa ra là vậy à, tớ có nhưng chưa phải bây giờ, tớ còn nhiều việc phải làm lắm. Khi nào ổn tớ mới học lại. Mà sao cậu lại hỏi vậy, hay là cậu…
Mai run run người khi bị Dũng hiểu nhầm ý, cô giẫy giẫy lên xoa mông đít vào ghế salong:
– Không, không, ý tớ không phải thế.
Dũng chưa tin:
– Mỗi người một cách vào đời, không nhất thiết là bằng con đường học Mai ạ. Cậu đang năm thứ 2 đại học rồi thì phải.
Dũng đá mát khi đả đến vấn đề so sánh học vấn. Mai đã biết Dũng hiểu lầm mình, cô không biết phải nói thế nào cho Dũng hiểu nữa, bối rối quá thành ra cô sụt sịt khóc:
– Hix, hix, không phải như vậy mà, ý tớ không phải như vậy. Cậu biết mà.
Dũng đã hiểu là Mai không có ý chê cậu học hành không đến bến, Dũng dỗ:
– Rồi, tớ hiểu rồi, nín đi, khóc nhè xấu lắm.
Mai vẫn chưa hết hẳn khóc, cô im ỉm như để qua cơn nghẹn ngào. Không gian im ắng khi hai người không nói với nhau câu nào. Ở trên hành lang cầu thang tầng 2, Hằng trong bộ đồ tập arobic đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của đôi trẻ, cô vừa tập trên tầng 4 xuống, mồ hôi vẫn đang lòng dòng chảy làm ướt cả khoảng áo chỗ vú.
Một lúc sau Mai mới lấy lại tinh thần:
– Tớ không bao giờ suy nghĩ như vậy, Dũng có thế nào tớ cũng… Tớ cũng… tớ cũng… Em Yêu Anh.
Mai tỏ tình trắng trợn, cô đã quyết tâm lắm rồi mới mời Dũng đến đây để tỏ tình, chứ cứ ngồi há miệng chờ chim bay vào thì chẳng biết đến bao giờ, Dũng là cái đồ vô tâm từ hồi còn bé cơ. Đây đã là lần thứ 2 cô tỏ tình với Dũng, lần thứ nhất là bức thư dúi vội vào túi áo Dũng hôm khai giảng năm lớp 6.
Dũng cũng không bất ngờ lắm khi Mai nói như vậy, tình cảm của Mai dành cho mình thì không khó để nhận ra. Đúng là Mai rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn, học hành lại giỏi giang, con nhà giầu nhưng không kênh kiệu chua ngoa giống nhiều người ở cùng hoàn cảnh, mẹ trong giới xã hội đen nhưng Mai hoàn toàn như một tờ giấy trắng và đặc biệt gia cảnh là có vẻ phù hợp với mình. Yêu Mai thậm chí tiến xa hơn với Mai sẽ là đôi cánh nâng bước cậu thăng tiến trên con đường cậu đã chọn. Nhưng một lần nữa Dũng không thể lừa dối trái tim mình, không thể vì thăng tiến mà đổi trắng thay đen rằng mình yêu Mai, đó không phải là con người cậu. Nhân tiện Mai đã nói ra, Dũng cũng cần phải để Mai đau một lần, đau một lần rồi thôi.
– Mai, cảm ơn cậu.
Mai tưởng lời ngỏ được đáp ứng:
– Vậy là cậu nhận lời?
– Không, ý tớ không phải vậy? Tớ cảm ơn cậu đã có tình cảm dành cho tớ, tớ rất trân trọng điều đó. Nhưng… Tớ đành phải xin lỗi cậu. Tớ không thể.
Không giống như Dũng một lần từ chối Anh Thư, lần đó Dũng chỉ bảo là “chưa thể”, còn lần này là “không thể”, bởi Dũng biết có tình cảm thì có rồi, không có thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có.
Mai tim đập thình thịch, trái tim bé bỏng tan vỡ vì mối tình đơn phương đầu đời. Từ lúc biết nhận thức mình là con gái, cô chỉ mới có tình cảm duy nhất với một người, là người con trai rắn rỏi va đập cuộc đời sớm đang ngồi trước mặt cô đây. Hồi năm lớp 6, bạn ấy vì bảo vệ mình mà đánh nhau với một anh tận lớp 9, rồi nhiều chuyện khác nữa bạn ấy luôn bảo vệ, bênh vực mình. 3 Năm xa cách cũng là liều thuốc chứng mình tình cảm của mình dành cho bạn ấy là chân thành, là thực sự. Vậy mà…
Mai im lặng đan hai tay vào nhau cho bớt run rẩy, hai đầu gối cô lập bập đập vào nhau vì nó đang rung rung.
Dũng nói tiếp:
– Mai biết tớ từ hồi chúng mình bắt đầu học lớp 1, rồi học với nhau mãi đến tận lớp 9 nữa, tớ không bao giờ nói dối người thân và bạn bè của mình. Tớ không thể nói dối trái tim mình mà đi lừa dối Mai được. Mai rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại học giỏi nữa, cậu là người mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ. Nhưng trái tim có lý lẽ riêng của mình.
Mai ấp úng mãi mới nói được vài câu:
– Hay là… cậu… đã có… người… khác?
Dũng đáp ngay, thực lòng cậu nói:
– Tớ chưa yêu ai cả.
– Hay là… cậu… chê tớ… ở điểm gì…
– Cậu là một cô gái hoàn hảo, thánh thiện. Tớ chẳng thấy cậu có điều gì đáng chê cả. Thật lòng tớ đấy.
– Vậy sao… cậu lại…
– Tớ nói rồi mà Mai, tớ cũng chẳng biết được tại sao. Mình vẫn coi nhau là bạn được không?
Mai im lặng không nói gì một lúc khá lâu. Ở trên kia, Hằng như vừa xem một bộ phim hành động. Cô đang xem kết cục của vụ tỏ tình kia là gì, cô vừa muốn Dũng nhận lời vì khi đó mình có một đứa con rể ưng mắt, biết đâu chính nó sẽ kế nghiệp mình. Cái lạ chính là cô không muốn Dũng nhận lời, bởi nhiều đêm cô đã từng muốn người đàn ông đè lên mình lúc này chính là Dũng. Nếu Dũng và con gái cô thành đôi thì cánh cửa dành cho cô đã khép lại.
Dũng cũng trầm lặng để cho Mai bớt đau đi một chút thành ra không gian như đông cứng lại giống thời tiết ngoài trời kia. Dũng định đứng dậy ra về thì Mai đứng dậy trước, không thể ngồi đây thêm chút nào nữa, Mai cũng không muốn tỏ ra mình quá yếu đuối, quá bi lụy vì tình, cô đang muốn bật khóc nhưng không muốn khóc trước mặt Dũng. Mai với lấy cái áo khoác mỏng của mình rồi nói nhanh:
– Tớ không biết có coi cậu là bạn được không, tớ ghét cậu!
Nói rồi Mai bịt mồm mình ngăn tiếng khóc, cô chạy ra cửa, mở cổng rồi vụt biến mất giữa trời gió rét cắt da cắt thịt lúc chập tối.
Dũng chưa kịp ngăn lại thì Mai mất hút để lại cậu một mình dưới tầng 1 căn nhà rộng lớn. Đang định ra về thì Dũng nghe tiếng cô Hằng trên tầng 2 gọi vọng xuống:
– Dũng, cứ để Mai đi đi, nó cần thời gian.
Dũng ngó lên thì thấy cô Hằng đang lấp ló ở hành lang, chưa nhìn rõ cô đang mặc gì, chỉ thấy đầu ló ra, tóc bê bết dính lại vì mồ hôi. Dũng trả lời:
– Vâng ạ, cháu chào cô.
Hằng không dám xuống vì mình đang ăn mặc không lịch sự, chính cô đang đấu tranh dữ lắm. Không biết bảo Dũng về hay bảo Dũng ở lại đây. Chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng Dũng:
– À cô ơi, cháu cũng muốn gặp cô để cảm ơn chuyện lần trước cô đã giúp cháu.
Vậy là tự nhiên Hằng có một cái cớ cho sự phân vân đấu tranh tư tưởng của mình:
– Vậy cháu lên phòng cô đi.