Chuyện Về Cu Dũng - Phần 139
Trước mỗi cơn bão trời thường trong xanh gió mát. Đấy là ví von vậy thôi chứ giờ này ở Hải Phòng đang là mùa chính đông, gió rét cắt da cắt thịt làm sun chim co bướm lại chứ chẳng chơi. Có hôm nhiệt độ chỉ vào khoảng 5 – 6 độ mà thôi.
Thấy chị ít mua sắm đồ gì cho mình, mùa hè chị mặc đi mặc lại một kiểu quần bò áo phông, mùa đông thì khoác thêm cái áo phao bên ngoài, chỉ vậy thôi. Có mấy lần giục chị đi mua đồ thì chị cứ à ừ mãi mà không chịu đi. Nhà cũng đâu có thiếu thốn gì cho cam, nhưng tính chị vậy biết làm sao.
– Chị, em mua tặng chị cái này này.
Dũng lấy trong túi nilong mầu xanh ra một cái khăn len. Cậu vừa mất cả buổi sáng lang thang mới tìm được một cái khăn ưng ý.
Đang mải mê tính toán gì đó, X ngẩng mặt lên nhìn thấy trên tay Dũng một khăn len mầu tím tím, X nhìn nhanh vào mắt Dũng, thấy cậu cũng đang nhìn chị. X lạnh lùng như thời tiết ngoài trời kia vậy:
– Cho tôi à?
– Không chị thì ai đây?
– Tôi…
X bối rối, lần này không biết là lần thứ bao nhiêu Dũng mua đồ cho mình, còn nhớ lần đầu tiên là bịch băng vệ sinh, rồi sau đó thì quá nhiều rồi không sao mà kể hết. Nhưng lần này có khác một chút, X cũng thấy lành lạnh khi thời tiết không hiểu sao năm nay lại lạnh giá hơn mọi năm. Cũng định đi mua một cái khăn quàng cổ nhưng cứ chần chừ mãi chưa đi được. Dũng như đi giầy thể thao trong bụng mình vậy.
– Chị đứng dậy.
– Để làm gì?
– Chị cứ đứng lên đi.
X chầm chậm đứng lên, không biết Dũng định làm gì nữa, nhưng cô chả sợ.
Thế rồi khi X đứng lên thì Dũng tiến lại gần chị, cậu đưa cái khăn ra đằng sau lưng chị rồi quấn lên cổ chị từ đằng sau ra đằng trước rồi vòng lại, vắt đuôi khăn qua vai. X đứng hình để Dũng làm cái hành động như là của hai người yêu nhau, nhìn từ xa tình củm lắm, ấm áp lắm.
Dũng mà sờ vú bên trái của X lúc này thì sẽ thấy tim X đập loạn xà ngầu lên, Dũng quàng khăn thôi mà như đang ôm lấy cô làm cho X cảm giác sao mà ấm áp đến thế, chẳng còn đâu cái rét của ngoài trời kia.
Dũng quàng khăn xong nhưng như cố tình chỉnh chỉnh đuôi khăn phía sau lưng để kéo dài cái khoảnh khắc ôm chị như thế này. Hai chị em chiến đấu bên nhau, cùng nhau đối diện sinh tử, rồi cùng nhau vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác, rồi cả hai cùng nhau cười đùa, đi chơi, đi ăn, đi làm việc…. Có lúc nào rời nhau đâu. Như hình với bóng, vì lí do nào đó mà chị em không ở cùng nhau là Dũng thấy như mình thiếu thiếu đi một cái gì đó vô hình, như mất đi một cánh tay, như thiếu đi một bên mắt. Nhiều lúc Dũng tự hỏi, tình cảm mình dành cho chị là gì? Tình chị em, tình bạn bè hay… tình yêu? Và Dũng chưa tự trả lời được cái thứ 3 có đúng là sự thật không khi cậu luôn khăng khăng tự nói với bản thân rằng, mình yêu mẹ Loan, rồi sau có yêu thêm mẹ Trúc nữa, có yêu ai khác ngoài hai người ấy đâu. Trên đời này, có ai hiểu rõ được bản thân mình và càng không thể hiểu được Tình yêu là gì?
Còn X thì sao? Trái tim trong trắng của cô đã có đáp án rồi. Đã hơn hai mươi tuổi chứ còn tấm bé gì nữa mà không biết mình muốn gì. X đã trả lời được con tim rằng, người cô yêu chính là Dũng, cô nguyện trong lòng được cùng anh đi đến hết cuộc đời, dù bất kỳ với vai trò gì, bất kỳ anh có gặp sóng gió cuộc đời nào, cô nguyện theo anh đến cùng trời cuối đất, chỉ có cái chết mới làm cô rời được anh.
Nhiều lúc cô muốn đứng trước mặt anh mà hét lên với anh rằng: “Em yêu Anh”. Nhưng trái tim bé bỏng còn đang ngập ngừng không dám nói, cộng với thân phận mình đang là chị của Anh, lại là con gái nữa nên cô không dám chủ động tỏ tình, không dám hôn trộm anh lấy một lần, không dám rúc vào lồng ngực anh mỗi khi có cơn gió rét thổi qua. Cô vẫn đang chờ ở nơi anh một điều gì đó thần kỳ, nhưng cô không biết đợi được nữa không? Khi vây quanh không ít người trẻ, đẹp, học thức, giàu có và quan trọng hơn là họ có đầy đủ gia đình. Còn cô chỉ là đứa trẻ mồ côi, là cây tầm gai sống gửi vào cuộc đời Anh.
Không còn chữ “cậu”, chẳng còn chữ “Dũng”, hết hẳn chữ “em” mỗi lần X nghĩ về Dũng. Mà chỉ còn chữ “Anh” là duy nhất thôi. Con gái là thế, có hơn 3 chứ hơn 30 tuổi người đàn ông của mình thì khi yêu rồi vẫn chỉ muốn “gọi anh xưng em”.
– “Xong chưa? ”, X hối lạnh tanh khi thấy Dũng cứ chỉnh chỉnh cái khăn.
– Chưa chị ạ, phải thế này mới đẹp này.
– “Đồ dê xồm đáng ghét”, X đặt hai tay mình lên ngực áo Dũng đẩy nhẹ ra rồi ngồi xuống. Tay cô vân vân vê vê cái khăn để cảm nhận chất liệu rồi tự hỏi: “Chất đẹp thế này không biết có đắt không nhỉ? ”
Dũng cười hì hì khi thấy biểu hiện rất X như vừa rồi, chả lạ.
Dũng thấy điện thoại rung rung báo có tin nhắn. Mở ra thì thấy là của Mai:
“Cau qua nha to, to co chuyen muon noi? ”
X thì vờ như không để ý nhưng trong lòng thì muốn biết là ai nhắn tin cho Dũng mà đọc xong hắn cười cười, quá khả nghi. Nhưng Dũng tấm lòng trong sáng, vả lại cậu cũng chẳng muốn giấu chị điều gì. (Trừ việc ngày ngày vẫn địt không mẹ Trúc thì mẹ Loan)
– Chị, là Mai gửi, Mai hẹn em qua nhà nói chuyện gì đó. Chị đi cùng em đi.
X xứng đáng là nữ hoàng băng giá:
– Tôi đi làm gì, người ta hẹn tôi đâu mà tôi đi.
– Chị đi đi mà, đi cùng em.
– “Không! ”, X đáp rắn mặc dù trong tâm thì cũng đang lo lo.
Thấy chị thì cương quyết không đi cùng nhưng Dũng thì muốn đi, cậu muốn gặp Mai một lần để nói cho rõ tình cảm của mình đối với Mai, cứ dùng dằng như vậy cũng không phải là điều hợp với phong cách của cậu.
– Vậy thôi để em đi một mình cũng được, trời cũng lạnh lắm, chị ở nhà đợi em đừng đi đâu nhé.
– “Đi đi”, giọng X đã bớt đanh lại mà hơi xìu.
Dũng ra đến cửa thì quay lại nói:
– Chị!
X tưởng Dũng thay đổi quyết định nì nèo cô đi cùng nên trong lòng mừng thầm:
– Gì?
– Em quên mất một chuyện? Bên Singapore đã trả lời chưa ạ?
X hụt hẫng nên trả lời bằng giọng nói quen thuộc:
– Tôi gửi bệnh án của mẹ sang từ 1 tháng trước rồi, họ nói là đang nghiên cứu, có kết quả sẽ trả lời ngay.
– Vâng, em đi đây.
Nói xong Dũng mở cửa đi mất, lần này đi thật làm X buột miệng nói câu “ơ” nhưng Dũng không nghe tiếng.
Tiếng giày cộp cộp báo hiệu Dũng đã đi hẳn X mới nói ra mồm:
– Cái đồ đáng ghét, trời lạnh thì có khăn mà!