Chuyện Về Cu Dũng - Phần 136
Rời nhà hàng, trên xe Anh Xã hỏi Dũng:
– Con biết người làm phản trong nội bộ chúng ta?
Dũng đáp nhanh, bởi cậu biết chắc chắn bố nuôi không sớm thì muộn cũng sẽ hỏi, không ai lại muốn có một con kiến trong cốc nước của mình:
– Con không biết, để gắn định vị bằng đồng xu vào xe máy và oto của con thì ai cũng có thể làm được và làm ở bất cứ đâu. Có thể chỉ là một nhân viên bảo vệ trông xe, cũng có thể là người ngoài.
– Uh, nhưng đó cũng là mối nguy về sau, phản lần 1 tất có lần 2.
– Vâng, con muốn cho người ta một cơ hội, nếu tái phạm nhất định sẽ xử nghiêm.
Anh Xã gật gù với suy nghĩ của Dũng, về chuyện này đúng là ông có cùng quan điểm với Dũng. Nhưng cả Anh Xã, Dũng và X đều không biết trước được tương lai. Vì quan điểm này mà nghiệp đoàn phải trả một cái giá cực đắt.
…
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mọi thứ trở về với cuộc sống chảy trôi sôi động hàng ngày. Dũng và X vẫn đang trên con đường học tập cách điều hành và quản lý tập đoàn. Thời gian qua, những hoạt động trên địa bàn Hải Phòng của nghiệp đoàn thì hai chị em cơ bản đã nắm vững và dần dà có những quyết sách thay bố rồi. Duy chỉ có hoạt động bên ngoài Thành phố là chưa trực tiếp trải nghiệm mà thôi, đấy chính là công việc đặt hàng bên ngoài lãnh thổ Việt Nam, rồi vận chuyển hàng từ các cửa khẩu về Hải Phòng.
Việc đặt hàng thì bố và chú Hưng râu cùng dần dần cho hai 2 chị em tiếp xúc, giao dịch. Trước mắt là những đơn hàng nhỏ, mặt hàng giá trị thấp với những đối tác ruột bên Trung Quốc, Lào, Cam, Thái còn những quốc gia khác thì cần thêm thời gian. Những việc đó chỉ cần tại văn phòng là có thể làm được.
Thời gian này, hai chị em muốn trực tiếp đi cùng Tốt cờ để hiểu sâu, hiểu sát hơn về cách thức vận chuyển hàng từ nguồn về Hải Phòng. Cũng đã đi được vài chuyến, xa nhất là vào tận Quảng Trị, đánh hàng từ cửa khẩu Lao Bảo về. Gần hơn thì có Móng Cái – Quảng Ninh, Tân Thanh – Lạng Sơn.
Lúc nào chị em cũng sát cánh không rời như hình với bóng.
Trong một chuyến đi Lạng Sơn đánh hàng, theo kế hoạch là đi từ sáng sớm ngày hôm trước, đến Lạng Sơn tầm giữa buổi sáng, nhận hàng, xếp hàng xong xuôi chờ đêm muộn thì lăn bánh về Hải Phòng. Về đến nơi là vào khoảng rạng sáng ngày hôm sau. Kế hoạch là vậy.
Nhưng đôi khi sự đời lại không như ý muốn, cái cụ gì từng nói: “Tốt Cờ tính không Dũng lì tính”. Hàng hóa xong xuôi yên vị trên xe thì Tốt cờ thấy điện thoại rung, anh ta rút điện thoại ra thì là con 1100i giống của Dũng và X:
– Alo, tôi nghe!
– …
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn.
Nói xong Tốt cờ cúp máy rồi quay sang bảo Dũng:
– Tôi nhận được tin thời gian an toàn chuyển hàng lại là ban ngày, tối có liên ngành lập chốt trên quốc lộ 5. Phải về Hải Phòng ngay bây giờ mà không đợi đêm nữa.
Dũng đồng ý ngay:
– Vâng, vậy xuất phát luôn. À anh Tốt cho tôi hỏi, tại sao tôi thấy nhiều người dùng điện thoại 1100i giống anh em mình vậy? Tôi có ông bạn tên Mow hỏi mà chưa biết trả lời sao.
Tốt cờ đáp:
– Có thế cũng hỏi, pin khỏe, sóng mạnh, nhỏ gọn, bền, lúc cần có thể dùng làm gạch.
Dũng gật gù:
– Vâng, để tôi về bảo nó sắm lấy 1 con mà dùng, bỏ con Iphone 3 nó đang dùng đi.
Oạch. Nghe vậy Tốt cờ đế thêm vào:
– Bảo nó đổi cho tôi.
Vậy là xe về sớm hơn dự kiến, đến nơi cũng chỉ chập tối, xuống hàng xong cũng chỉ độ 10 giờ đêm. Ngon.
Nhưng cái gì mà không theo kế hoạch y rằng có chuyện. Và chuyện lại xảy ra thật.
Dũng về phòng mình lúc đó khoảng 11 giờ đêm, hai chị em thấy nhà cửa im phăng phắc nên tự lấy khóa mở cửa về phòng. Tắm rửa xong Dũng ta theo thói quen đi ăn đêm.
La là lá, la là la, la là lá la.
Bằng thân thủ phi thường sau bao năm ôn luyện, cậu mở cửa ban công phòng mình, đi ra ban công chung, mở cửa ban công phòng mẹ, cửa không khóa, mà hình như không bao giờ khóa. Tả thì kinh như vậy thôi chứ thực ra đứa trẻ độ 3 tuổi là có thể làm được.
Phòng mẹ tắt điện tối om, y như mọi khi.
Ha ha ha ha, cáo đến rồi… Sói ơi!
Di chuyển trong bóng đêm cũng là một trong những bài học mà ngày xưa Bác Sáu đã từng dậy cho cả hai chị em. Nay có cơ hội vận dụng. Dũng ta đếm bước chân, tính từ cửa ban công vào giường mẹ thì mọi ngày mình đi 7 bước. Dũng ta đếm được 6 bước thì dừng lại, tụt quần đùi xuống chân. Vậy là cậu trần truồng. Dũng tự thán phục chính bản thân mình thông minh hơn người. Mọi ngày đi 7 bước chạm giường, nay đi 6 bước rồi dừng lại, cậu phán đoán vị trí mình đang ở… cạnh giường.
Nhẹ nhàng như một con trâu mộng, Dũng quờ quờ tay và không khó để cậu chạm vào thành giường. Lại vẫn nhẹ nhàng như một con bò đực để đối phương không phát hiện ra sự xuất hình của mình, Dũng đặt một chân lên giường. Lại một lần nữa nhẹ nhàng như một con voi ở bản Đôn, Dũng đặt nốt chân kia lên giường.
Khi hai chân đã lên hẳn giường, Dũng đứng như trời chồng ở đó, cậu đang thực hành tiếp một bài học khác mà Bác Sáu đã kỳ công truyền thụ, đó là nhận diện đối thủ trong bóng đêm. Cậu muốn phán đoán người đang nằm kia là mẹ Loan hay mẹ Trúc, cái điều mà cậu luôn luôn không bao giờ biết cho đến khi vục mặt vào bướm và xoa lông lồn. Lông lồn mẹ Loan thì mỏng mượt như đồi trọc Việt Nam, còn của mẹ Trúc thì rậm rạp như rừng rậm Amazon mãi tận bên châu Mỹ. Thị giác thì không nhìn thấy gì rồi, bỏ. Xúc giác thì có chạm vào đâu mà biết, bỏ. Thính giác thì có tiếng động gì đâu mà lần, bỏ. Vị giác thì có liếm đâu mà hay, bỏ. Khứu giác thì có, nhưng giờ đây 2 nàng dùng chung 1 loại dầu gội đầu, dùng chung 1 loại sữa tắm, dùng chung 1 loại nước rửa bướm là Dạ Hương nên cũng bỏ.
Cậu đành dùng giác quan thứ 6 của mình, đó là Linh Cảm. Ai đây vậy ta? , Hôm qua mẹ Trúc rồi, hôm nay không lẽ mẹ Loan. Mà không chắc, không có quy luật theo ngày như vậy. Hay là mẹ Trúc 2 hôm liền, cũng không chắc. Ôi, đau hết cả đầu. Bác Sáu ơi là bác Sáu ơi, bác dậy dỗ cái kiểu gì vậy hả bác. Nghĩ đến đây Dũng chán nản bỏ cuộc giống như bao đêm khác. Bỏ, không tập tành gì hết.
Dũng đổ ập người xuống mẹ. Thì ôi giời ơi là giời, không phải 1 mà là 2 người. Họ đồng thanh như hét lên:
– AAAAA.
Dũng thân thủ phi phàm, cậu nhanh tay bật điện lên: “Tách”, đèn sáng trưng. Gần như cả 3 cùng nói:
– “Ôi, mẹ Loan, mẹ Trúc”, tiếng Dũng.
– “Úi, Dũng”, mẹ Loan.
– “Ái, Dũng”, mẹ Trúc.
Lại gần như cả 3 cùng nói:
– “Sao hai mẹ lại ở đây”, tiếng Dũng.
– “Mẹ tưởng con mai mới về”, tiếng Trúc.
– “Sao tưởng hôm nay không về”, tiếng Loan.
Cả ba nhìn nhau, nhưng Loan và Trúc thì nhìn kỹ hơn vì Dũng đang trần truồng, con cu của cậu đang cứng ngắc to tướng lủng là lủng lẳng như quả mướp hương trên giàn bầu.
– Con xong việc sớm rồi. Sao hai mẹ lại ở đây?
Trúc trả lời, nàng đang mặc một cái váy mỏng tang tàng tàng, đầu ti còn nhìn rõ mồn một, quần lót thì có một xíu làm lộ lông lồn:
– Thì chúng tôi tưởng anh không về nên ngủ cùng nhau, thế cũng hỏi.
Loan thì đang mặc áo hai dây, cái quần đùi cộc, hình như cô cũng không mặc áo lót thì phải, không nhìn rõ vú nhưng núm vú thì hằn lên áo thấy mà mê.
Dũng còn chưa nghĩ là mình đang trần truồng cơ, cậu mải nhìn cả hai mẹ đang sexy quyến rũ vô cùng, báo hại cái buồi chỉa thẳng ra nhìn đáng sợ lắm ý. Cậu nói bâng quơ:
– Giờ sao bây giờ hả các mẹ?
Loan chưa phản ứng gì thì Trúc ngồi dậy, cô đứng lên rồi cho hai chân xuống đất. Cô nhìn thấy Dũng như vậy thì nước lồn đã rỉn ra một ít rồi nhưng biết phận làm em, lại đến sau nên cô nhường cho Loan, mặc dù chơi oẳn tù tì hôm nay thắng.
Ra đến cửa thì Loan gọi:
– Mày đi đâu đấy?
Trúc khựng lại, ngoáy ngoáy mông:
– Tao xuống ngủ với X.
Loan đắn đo một lúc, kể cũng tội nghiệp con bạn. Đang ngủ trên này lại phải đi xuống, tính thương người của cô bột phát, cô nói mà làm Trúc sướng như điên:
– Ở lại đi.
Trúc quay lại nhưng giả vờ lưỡng lự vì sự bất tiện này:
– Nhưng…
Loan hiểu ý Trúc, cô đưa ra giải pháp.
– Thì quay mặt đi.
Trúc cãi:
– Nhưng… Ai mà chịu được.
Loan chưa biết phải làm sao, cơ mới chỉ ầm ừ:
– Thì…
Trúc đáp nhanh như kiểu hiểu ý Loan:
– Thật á.
Chỉ có Dũng là ngồi như ngỗng ỉa nghe hai mẹ đối đáp.