Chuyện Về Cu Dũng - Phần 135
1 Tuần sau khi sự việc xảy ra, Anh Xã bảo Dũng và X đi cùng ông đến một nhà hàng mà không nói lý do. Trên đường đi, Dũng hỏi:
– Bố, ta đi gặp ai ạ?
– Chị em nhà Phấn Hồng Kong. Chị em nhà nó chủ động hẹn bố con ta. Mục đích để giảng hòa.
– Vậy hả bố? Bố không đề phòng gì sao khi không cho đội Thiệp béo đi cùng.
Anh Xã bình tĩnh giảng giải:
– Con à, ở đời không phải cái gì cũng búa cũng đao. Sau chuyện vừa rồi, bố tin chắc chị em nhà nó không dám làm gì mình nữa, có Anh Cả can thiệp rồi thì yên tâm.
Dũng “vâng”, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc: “Vì sao bố nuôi lại một điều Anh Cả, hai điều Anh Cả vậy? ”
Đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố, trong một phòng VIP nhất nhà hàng, phòng này còn được dát vàng 18K, những đĩa thức ăn, cốc chén, chân nến cái thì được mạ vàng, cái được trổ bạc tinh xảo. Giống như đây là phòng ăn của hoàng cung vậy.
Trong phòng đón tiếp 3 bố con chỉ có Phấn Hồng Kong và Minh úc. Minh úc vẫn đóng đồ âu quen thuộc, comple veston. Phấn thì hôm nay ăn mặc khác hoàn toàn mọi hôm, nàng diện một bộ váy liền thân ôm người, không còn nhìn thấy một đồ trang sức vàng bạc nào trên cổ trên tai, lối ăn mặc giản dị, thuận Việt này làm Phấn như không còn là một bà trùm ma túy nữa, cũng có nét gì đó hiền lành, nết na và chút gì đó quyến rũ nữa. Phấn mở lời trước:
– Anh Thưởng, hai em. Mời mọi người ngồi.
Ổn định vị trí, Phấn ta tiếp lời, giọng nói chậm mà chắc:
– Trước tiên cho tôi được xin lỗi chuyện vừa rồi. Vụ ở cánh đồng là do tôi sai người, vụ sát thủ Nam Định là do tôi thuê người làm, vụ cho quân đến nhà anh cũng là do tôi. Đúng, mục đích của tôi chính là muốn hợp tác với nghiệp đoàn nhà anh. Tôi nhận lỗi với anh, nhận lỗi với hai em.
Nói xong, cả 2 chị em Phấn Minh đứng dậy, hơi cúi đầu.
Anh Xã cũng đứng dậy vẫy vẫy tay có ý bảo mọi người ngồi xuống:
– Hai chị em cứ ngồi xuống đi đã, có gì ta nói chuyện.
– Anh Thưởng, anh em mình biết nhau cũng đã hơn chục năm. Lần này anh bỏ qua cho em đi. Là do em ngu muội mà làm điều không phải.
– Được rồi. Mọi chuyện đã qua, không nhắc lại nữa. Không biết ý Dũng thế nào?
Anh Xã khéo léo đề cao vai trò của Dũng, ông chính là muốn nhắn nhủ rằng việc có tha hay không chính là do Dũng chứ không phải ông, ông chính là khéo léo để Dũng dần thay ông quyết định mọi chuyện. Mọi việc vừa qua đủ để ông tin đứa con nuôi này rồi. Ông thì đã biết trước quyết định của Dũng:
– Vâng, bố đã nói như vậy thì con cũng không có ý kiến gì? Chỉ là còn 2 chuyện con muốn chị em Phấn Minh đây phải xác nhận.
Phấn Hồng Kong chăm chú lắng nghe ý kiến của Dũng từ nãy tới giờ. Kể từ ngày kế nghiệp mẹ làm ăn đến nay, vừa rồi là cuộc chiến lớn nhất của Phấn và oái oăm thay lại bị thua. Nhưng người Hải Phòng có chất của người Hải Phòng, giang hồ Hải Phòng cũng có chất của giang hồ Hải Phòng. Bại nhận bại, chấp nhận bại không làm mình lùn đi mà ngược lại, không phải giang hồ nơi đâu cũng làm được.
Mấy hôm vừa rồi Phấn Hồng Kong nghĩ nhiều lắm, có lẽ sau sự việc người ta mới có dịp nhìn lại mà tổng kết.
Chuyện thứ nhất, dùng em trai lấy lòng con của Hằng, mục đích thì rõ ràng là để dễ dàng huy động nguồn tiền lớn từ Hằng rồi. Nhưng tính kỹ lại, cứ cho là Minh và Hằng là 1 đôi đi thì sao? Chuyện làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, vả lại Hằng không phải là tay mơ để người ta dắt mũi, quân cán không kém mình là mấy, chồng lại là quan chức nhà nước, Anh Cả thì một mực thì muốn lấy lòng còn chẳng được, mình đấu đâu có lại.
Chuyện thứ 2, thôn tính nhánh hàng lậu. Cứ cho là mình thành công thì sao? Thành công nhưng mình có chiếm hữu được nhánh này không lại là câu chuyện hồi sau sẽ rõ, hay mình chỉ là tay sai, là công cụ để người khác lợi dụng. Mình lấy về cho người ta hưởng.
Cả hai mục đích đều sai, từ đó hành động đương nhiên là sai lầm rồi.
Có một điều lạ ở trong tâm hồn Phấn Hồng Kong vừa đến. Kể từ ngày mặt đối mặt với Dũng, cô thường nhớ về Dũng, nhớ về kẻ mà mình đã hao tâm tổn tướng loại trừ, nhớ về kẻ đã dũng mãnh nhanh như chớp hạ gục vệ sĩ số 1 của cô. Lại còn trẻ mà mưu trí hóa giải thế trận liên hoàn của mình. Có một đêm, Phấn phải vỗ vỗ vào mặt mình mà tự hỏi: Phấn, mày yêu người ta rồi à? Không yêu sao cứ muốn gặp thế này?
Vậy đấy.
Trở lại với bàn tiệc.
Phấn chăm chú nhìn vào Dũng, việc này cũng không lọt qua mắt của X:
– “Cậu nói đi, tôi nghe đây”, Phấn nói.
Dũng rành rọt:
– Chuyện thứ nhất là chuyện anh Minh và Mai. Mai là bạn em từ hồi còn học sinh. Nếu anh đến với Mai bằng tình cảm chân thật thì em không ý kiến gì, nhưng nếu anh lợi dụng Mai vì một việc nào đó thì em không bỏ qua. Chuyện thứ hai là về ông Hoàng, từ sau hôm ở Đồ Sơn, em đã sắp xếp chỗ ăn ở cho gia đình ông ta. Em muốn anh chị đây nếu đã bỏ qua chuyện cũ thì cũng nên bỏ qua cho ông Hoàng, để ông yên ổn làm cho nhà em, sống nốt tuổi già. Em chỉ có vậy.
Phấn đá đá chân vào em trai, Minh úc biết ý nói:
– Chuyện tôi và Mai thì từ giờ cậu không cần nhắc đến nữa. Tôi hoàn toàn không thích và không yêu Mai. Tôi đã yêu người khác. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ tìm gặp Mai nữa.
Minh úc không cụ thể nhắc đến là mình yêu ai, nhưng người hắn vừa nghĩ đến khi nói ra câu này chính là người chị gái ở bên cạnh mình đây.
Phấn Hồng kong trả lời vế thứ 2 của Dũng:
– Về chuyện chú Hoàng, Dũng cho chị em tôi gửi lời xin lỗi đến chú ấy. Tôi lấy hương hồn mẹ tôi ra mà hứa là chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì chú ấy cả. Nếu chú ấy về lại với chị em tôi là cái tốt, nếu chú không muốn có thể tùy ý làm ở đâu cũng được. Tôi nhất định sẽ chuyển cho gia đình chú ấy một khoản tiền, gọi là chuộc lỗi.
Dũng cũng không phải là kẻ hẹp hòi, đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại. Với lại cậu nghĩ rằng, để tiến thân lập nghiệp, để tồn tại được ở đất này thì thêm bạn còn hơn là thêm thù. Mình và cô Hằng đã có mối quan hệ ổn rồi, giờ thêm nhánh Phấn Minh này nữa thì có phải là ổn càng thêm ổn không. Chỉ không biết Huy tây, trùm nhánh sòng bạc, bar, vũ trường là người như thế nào? Lại còn trùm nhánh mại dâm là ai, nghe nói là một phụ nữ đẹp nhất Miền Bắc một thời, tên là gì ấy nhỉ, mong manh hình như tên là Liên, giang hồ gọi là Liên Hoa Hậu.
Dũng nói:
– Chị nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Cái tôi mong muốn chỉ là được yên ổn mà làm ăn, chúng ta đoàn kết để cùng nhau vui vẻ. Rồi khi có chuyện gì đó, chúng ta đoàn kết liên thủ mà chống lại kẻ thù. Như vậy có phải là tốt hơn không.
Dũng đã manh nha tư tưởng của một ông trùm.
– “Tôi tán thành”, Phấn Hồng Kong vui vẻ đồng tình, mục đích hôm nay coi như hoàn toàn mãn nguyện, đôi bên không đánh không thành bạn. Và hơn cả, Dũng không có ý căm thù mình, cậu ta không ghét mình, biết đâu đấy…
Còn một chuyện mà Phấn Hồng Kong thắc mắc, nếu là mình nhất định mình sẽ hỏi. Đem thắc mắc đấy, Phấn hỏi Dũng:
– Còn về chuyện cậu bị theo dõi, sao cậu không hỏi tôi?
– Tôi biết rằng nếu hỏi chị cũng không nói, bởi nói đồng nghĩa với giết người ta. Chuyện lớn bỏ qua được vậy chuyện nhỏ tại sao không? Chị chỉ cần chuyển lời của tôi đến người ta là: Quay đầu là bờ, tái phạm Dũng lì không tha là được.
Phấn và mọi người ở đây thêm hiểu biết về nhân sinh quan, tư duy của Dũng, ai cũng thầm thán phục trong tâm. Cậu xử lý sự việc có uy nhưng cũng rất có tình, có nghĩa.
Sau những lời nói chào mâm, đôi bên kết giao bạn bè bằng những cái cụng ly. Chỉ có X là chỉ ngồi ăn mà không nói gì, cái cô đang phân vân là “không biết cái bà Phấn Hồng Kong này có ý gì với Dũng của mình nữa không đây, toàn gắp thức ăn cho Dũng, con gái con đứa gì mà vô duyên. ”